Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu sáng căn nhà gỗ đơn sơ của Thomas. Anh thức dậy từ sớm, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm vườn như thường lệ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Edward, vịt hoàng tử, đã biến những ngày bình thường trở nên rối tung hơn bao giờ hết.
Thomas nhìn Edward, hiện đang đứng trên bàn bếp với vẻ mặt đầy quyết tâm. "Edward, ngươi làm gì ở đó?" anh hỏi, giọng điệu pha chút lo lắng.
Edward kiêu hãnh đáp lại, "Ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị bữa sáng. Không phải ta là hoàng tử, nhưng ta cũng biết cách nấu ăn mà."
Thomas cười thầm, không thể tưởng tượng được cảnh một con vịt hoàng tử nấu ăn. "Ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể làm điều đó sao? Được thôi, hãy xem ngươi làm gì."
Edward bắt đầu công việc bằng cách nhảy lên quầy bếp, cố gắng với tới chảo rán. Mặc dù chỉ là một con vịt, Edward vẫn có những cử chỉ hết sức nghiêm túc. "Ngươi cần gì để nấu?" Thomas hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
"Ta sẽ làm món trứng chiên," Edward trả lời với vẻ tự tin, nhảy từ quầy bếp xuống bàn, rồi lại nhảy lên một chiếc ghế để có thể với tay tới giỏ trứng.
"Ngươi chắc chứ? Ngươi có biết làm trứng chiên không?" Thomas trêu chọc, khoanh tay đứng nhìn.
"Ngươi đừng khinh thường ta," Edward nói, cố gắng giữ thăng bằng khi với tới giỏ trứng. Tuy nhiên, với một cú nhảy vụng về, Edward làm rơi cả giỏ trứng xuống sàn nhà. Trứng vỡ tung tóe, vàng và trắng hòa lẫn trên nền gỗ.
Thomas phá lên cười, không thể kiềm chế được. "Ngươi có chắc ngươi là hoàng tử không? Ta chưa từng thấy hoàng tử nào vụng về như ngươi."
Edward đỏ mặt, lông vũ dựng đứng lên vì bực tức. "Đừng cười! Ta chỉ cần thêm một chút thời gian để quen với việc này thôi."
Thomas thở dài, bước tới dọn dẹp đống trứng vỡ. "Được rồi, để ta làm bữa sáng. Ngươi chỉ cần ngồi yên và không làm rối tung thêm nữa."
Edward ngồi xuống, cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng với tinh thần hoàng tử, cậu không bỏ cuộc. "Ta sẽ tìm cách giúp đỡ ngươi trong công việc khác."
Sau bữa sáng, Thomas quyết định sẽ dạy Edward cách tưới cây. "Ngươi thấy cái bình tưới này không? Ngươi chỉ cần đổ nước vào đây và nhẹ nhàng tưới lên cây."
Edward gật đầu, tự tin rằng công việc này dễ dàng hơn nhiều so với nấu ăn. Cậu cố gắng cầm lấy bình tưới bằng mỏ, nhưng việc giữ thăng bằng với chiếc bình nặng nề không hề đơn giản. Edward loay hoay một lúc, rồi mất thăng bằng, đổ cả bình nước lên đầu mình. Nước chảy ròng ròng xuống bộ lông trắng muốt của cậu.
Thomas cười khúc khích, không thể nhịn được nữa. "Edward, ngươi đúng là tài năng đấy. Ngươi vừa tưới nước cho chính mình rồi."
Edward lườm Thomas, lông ướt sũng dính bết vào người. "Thôi, ngươi có gì khác để ta thử không?"
"Được rồi, thử cái này nhé," Thomas nói, đưa cho Edward một cái xô nhỏ và bảo cậu mang xô nước từ giếng về. "Ngươi chỉ cần đổ đầy xô nước rồi mang về đây."
Edward thở dài, cảm thấy việc này cũng không quá khó. Nhưng khi cậu đến giếng, cậu không biết làm cách nào để giữ xô nước mà không đổ. Sau vài lần thử, cuối cùng Edward cũng đổ đầy xô nước. Cậu cẩn thận cầm xô bằng mỏ và từ từ mang về nhà.
Trên đường về, Edward gặp phải một hòn đá nhỏ trên đường. Cậu vấp phải hòn đá, mất thăng bằng và đổ cả xô nước ra đường. Edward lăn lộn trên đất, ướt sũng và bẩn thỉu.
Thomas đứng từ xa, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng và phá lên cười. "Edward, ngươi đúng là thiên tài. Ta chưa từng thấy ai có thể làm hỏng mọi việc như ngươi."
Edward đứng dậy, phủi bụi bẩn và lắc đầu. "Được rồi, ta nhận ra mình cần học hỏi nhiều. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ bỏ cuộc."
Thomas cười nhẹ, bước tới giúp Edward đứng dậy. "Ta không nghĩ ngươi sẽ bỏ cuộc. Nhưng ngươi cần học cách kiên nhẫn và khéo léo hơn. Đôi khi, không phải cứ mạnh mẽ là có thể giải quyết mọi vấn đề."
Ngày hôm đó, Thomas tiếp tục dạy Edward cách làm vườn. Dù Edward gây rắc rối không ít, nhưng Thomas nhận ra rằng cậu hoàng tử này cũng có lòng quyết tâm và sự kiên nhẫn. Dần dần, Thomas bắt đầu thấy quen với những rắc rối mà Edward mang lại và học cách đối mặt với chúng bằng sự kiên nhẫn và linh hoạt.
Buổi tối, sau một ngày dài làm việc, Thomas và Edward ngồi lại bên đống lửa nhỏ. Thomas nhìn Edward, người bạn đồng hành vụng về nhưng đầy nhiệt huyết, và mỉm cười. "Ngươi biết không, Edward, dù ngươi có gây rắc rối đến đâu, ta cũng thấy ngươi rất dũng cảm. Không phải ai cũng dám thử và sai nhiều lần như ngươi."
Edward mỉm cười, cảm thấy ấm lòng vì lời khen của Thomas. "Cảm ơn ngươi, Thomas. Ta sẽ cố gắng hơn nữa. Có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ trở thành một người giúp việc đáng tin cậy."
"Ngươi không cần phải trở thành người giúp việc giỏi nhất. Chỉ cần ngươi luôn cố gắng và không bỏ cuộc, đó đã là điều đáng quý rồi," Thomas nói, vỗ nhẹ vào vai Edward.
Cả hai ngồi lặng im, ngắm nhìn đống lửa cháy bập bùng, cảm nhận sự ấm áp và tình bạn đang dần hình thành giữa họ. Mặc dù hành trình phía trước còn nhiều khó khăn và thử thách, nhưng với sự quyết tâm và tinh thần hài hước, Thomas và Edward tin rằng họ có thể vượt qua tất cả.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua trong sự hỗn loạn và tiếng cười. Thomas nhận ra rằng, đôi khi cuộc sống không cần phải hoàn hảo, chỉ cần có những người bạn đồng hành đáng tin cậy và một chút hài hước, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.