Hoàng Tử Vịt

Chương 12: Đảo Lộn Thời Gian




###

Cả nhóm thức dậy trong một buổi sáng yên bình. Sau bữa sáng đơn giản, họ bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo. Baron đang xem xét bản đồ cổ, Thomas chăm chỉ kiểm tra lại dụng cụ, Lily thu xếp đồ đạc, còn Edward và Bruno đang trò chuyện về những sự cố hài hước trong chuyến đi vừa qua.

"Tôi cảm thấy hôm nay sẽ có điều gì đó đặc biệt," Edward nói với Thomas khi nhìn vào bầu trời trong xanh.

"Hy vọng là điều đặc biệt đó không phải là rắc rối," Thomas cười, liếc nhìn Edward.

Baron vẫy tay gọi cả nhóm lại. "Chúng ta sẽ đến một khu rừng ma thuật. Theo bản đồ này, ở đó có một chiếc cổng thời gian mà chúng ta cần khám phá."

Họ cùng nhau lên đường, tiến vào khu rừng rậm rạp. Những cây cổ thụ cao vút che kín ánh sáng mặt trời, tạo ra một không gian huyền bí và yên tĩnh. Mọi người đi chậm rãi, chú ý từng bước chân để tránh các cạm bẫy tự nhiên.

Sau một lúc lâu đi bộ, họ đến một khu vực trông có vẻ khác lạ. Cây cối ở đây mọc dày đặc và xoắn vào nhau, tạo ra những hình thù kỳ quái. Ở giữa khu vực đó là một chiếc cổng đá cổ kính, được bao phủ bởi rêu xanh và dây leo.

"Đây chính là cổng thời gian mà chúng ta cần tìm," Baron nói, giọng đầy phấn khích. "Hãy cẩn thận khi bước qua. Không biết chúng ta sẽ đến đâu hoặc gặp những gì."

Mọi người hít một hơi thật sâu và từng người một bước qua cánh cổng. Ánh sáng chói lòa bao quanh họ, và ngay lập tức họ cảm thấy mình bị kéo đi với tốc độ chóng mặt. Khi ánh sáng tắt dần, họ thấy mình đứng trong một khu rừng khác, nhưng mọi thứ đều có vẻ lạ lẫm hơn.

Thomas nhìn xung quanh. "Đây là đâu? Có vẻ chúng ta đã quay lại quá khứ."

Trước mặt họ là một ngôi làng cổ, với những ngôi nhà bằng gỗ và mái tranh. Người dân ở đây mặc trang phục cổ xưa, cưỡi ngựa và đi lại trên những con đường đất bụi bặm.

Edward, trong hình dạng vịt, nhìn xung quanh đầy tò mò. "Này, chúng ta có thể gặp phiên bản trẻ hơn của mình ở đây không?"

Lily bật cười. "Có thể đấy, Edward. Tôi không thể tưởng tượng được phiên bản trẻ hơn của cậu sẽ như thế nào."

Họ tiến vào ngôi làng, và không lâu sau, một đám trẻ con chạy đến gần. "Ôi, nhìn kìa! Một con vịt biết nói!" một đứa trẻ kêu lên.

Thomas nhanh chóng can thiệp. "Xin chào các bạn nhỏ, chúng tôi đến từ xa. Các bạn có biết nơi nào có thể cho chúng tôi tìm hiểu thêm về lịch sử nơi này không?"

Một cậu bé trong nhóm nhanh nhảu đáp lời. "Các người nên đến nhà của bà cụ lão làng. Bà biết rất nhiều chuyện cổ tích và truyền thuyết."

Theo sự chỉ dẫn, cả nhóm đi đến ngôi nhà của bà cụ. Bà cụ ngồi trên chiếc ghế mây, nhìn họ với ánh mắt hiền từ nhưng sâu sắc.

"Chào bà cụ," Thomas lên tiếng. "Chúng cháu đến từ xa và muốn tìm hiểu thêm về nơi này. Chúng cháu cũng đang tìm cách phá bỏ một lời nguyền cổ xưa."

Bà cụ cười nhẹ. "Các cháu đến đúng chỗ rồi. Ta biết nhiều về các lời nguyền và phép thuật. Nhưng trước hết, hãy kể cho ta nghe về hành trình của các cháu."

Thomas, Edward, Lily và Bruno lần lượt kể về cuộc hành trình của họ, từ việc gặp nhau đến những thử thách đã trải qua. Bà cụ lắng nghe chăm chú, gật gù mỗi khi họ nhắc đến một chi tiết quan trọng.

"Khi ta còn trẻ," bà cụ bắt đầu, "có một câu chuyện về một vị hoàng tử bị biến thành loài vật. Người ta nói rằng chỉ có một vật phẩm cổ xưa mới có thể phá bỏ lời nguyền. Vật phẩm đó được giấu trong một nơi bí mật, chỉ những người có trái tim trong sáng và dũng cảm mới có thể tìm thấy."

Edward chăm chú lắng nghe. "Vậy chúng ta phải tìm vật phẩm đó ở đâu?"

Bà cụ chỉ ra một bức tranh cổ treo trên tường. "Đây là bản đồ dẫn đến nơi giấu vật phẩm. Nhưng các cháu cần phải vượt qua nhiều thử thách và đối mặt với những nguy hiểm."

Cả nhóm nhìn bức tranh, thấy một con đường dẫn qua những ngọn núi, qua rừng rậm và những dòng sông. "Chúng ta phải đi bao xa?" Thomas hỏi.

"Xa hơn các cháu nghĩ," bà cụ đáp. "Nhưng hãy nhớ, sức mạnh không phải lúc nào cũng đến từ cơ bắp. Trí thông minh và lòng dũng cảm cũng là những vũ khí quan trọng."

Lily nhìn bà cụ, cảm ơn bằng một nụ cười ấm áp. "Cảm ơn bà cụ. Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức."

Rời khỏi nhà bà cụ, cả nhóm chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Trên đường đi, họ gặp không ít thử thách. Một lần, họ phải đối mặt với một con sông chảy xiết, Bruno đã dùng sức mạnh của mình để dựng cầu từ những cây gỗ lớn. Edward không ngừng cà khịa về việc cầu không vững chắc và suýt bị rơi xuống sông, khiến cả nhóm cười ầm lên.

Một lần khác, họ bị lạc trong rừng và phải đối mặt với một đàn thú hoang. Thomas dùng khả năng giao tiếp với động vật để thuyết phục đàn thú không tấn công họ. Edward, dù còn nghi ngờ, vẫn không bỏ lỡ cơ hội để cà khịa Thomas về việc nói chuyện với thú hoang.

Cuối cùng, sau nhiều ngày đi bộ, họ đến được một hang động lớn, nơi bản đồ chỉ dẫn đến. Trong hang động, họ phải đối mặt với những cạm bẫy và câu đố phức tạp. Nhưng với sự thông minh và tinh thần đoàn kết, họ vượt qua tất cả và tìm thấy vật phẩm cổ xưa - một viên ngọc ánh trăng sáng lấp lánh.

Edward cầm viên ngọc lên, cảm nhận sức mạnh từ nó. "Chúng ta đã tìm thấy rồi. Bây giờ, chỉ cần trở về và phá bỏ lời nguyền."

Cả nhóm vui mừng, quay trở lại cổng thời gian và chuẩn bị bước qua để trở về hiện tại. Trước khi rời đi, bà cụ xuất hiện một lần nữa, chúc phúc cho họ và nhắc nhở về tầm quan trọng của lòng dũng cảm và trí tuệ.

Bước qua cổng thời gian, họ trở về hiện tại, mang theo viên ngọc ánh trăng. Bây giờ, họ đã có manh mối quan trọng để phá bỏ lời nguyền và tiếp tục hành trình đầy thử thách nhưng cũng không kém phần thú vị và hài hước của mình.