Hoàng Tử Vịt

Chương 10: Rắc Rối Với Ma Thuật




###

Một buổi sáng trong lành, khi Thomas và nhóm bạn của mình đang thưởng thức bữa sáng dưới ánh nắng dịu dàng, bỗng nhiên họ nghe thấy tiếng rầm rì từ khu rừng bên cạnh. Những tiếng động kỳ lạ làm cho cả nhóm tò mò và quyết định đi xem chuyện gì đang xảy ra.

Thomas dẫn đầu đoàn, theo sau là Edward, Lily và Bruno. Khi đến gần khu rừng, họ thấy một khu vực nhỏ đầy những cây cối đang bị biến đổi kỳ lạ: cây cối mọc ra những quả táo khổng lồ và màu sắc sặc sỡ khác thường. Những quả táo này phát sáng và liên tục thay đổi màu sắc, làm cho khu rừng trông giống như một xứ sở thần tiên.

Lily nhăn mặt, "Chắc chắn đây là do một phép thuật nào đó gây ra. Chúng ta nên cẩn thận."

Edward, với sự tò mò không kiềm chế được, tiến lại gần một cây táo và chạm vào một quả. Ngay lập tức, quả táo phát sáng mạnh mẽ và bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh lá cây, bao phủ lấy Edward. Khi ánh sáng tan biến, Edward vẫn đứng đó, nhưng mọi thứ xung quanh anh dường như đã trở nên sống động hơn: các tảng đá biết đi, hoa cỏ biết hát và những con côn trùng nhảy múa khắp nơi.

Bruno cười lớn, "Nhìn Edward kìa, cứ như đang trong một vở kịch hài vậy!"

Thomas thở dài, "Edward, ngươi lại gây rắc rối rồi. Bây giờ chúng ta phải tìm cách khôi phục mọi thứ lại như cũ."

Lily gật đầu, "Chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của phép thuật này. Chắc chắn có một phù thủy hoặc một người sử dụng phép thuật nào đó đã gây ra chuyện này."

Họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm ra dấu vết của người gây ra sự biến đổi này. Sau một hồi tìm kiếm, họ phát hiện ra một căn lều nhỏ ẩn mình dưới bóng cây lớn. Bên trong lều là một người đàn ông già đang ngồi đọc sách, xung quanh ông là những cuốn sách ma thuật và các lọ thuốc đủ màu sắc.

Thomas bước vào lều, lên tiếng hỏi, "Xin chào, ngài có phải là người đã gây ra những biến đổi kỳ lạ trong khu rừng này không?"

Người đàn ông ngẩng lên nhìn họ, đôi mắt sáng rực lên sự tinh nghịch. "Phải, chính ta đã làm. Ta là Alaric, một pháp sư đã nghỉ hưu. Ta chỉ muốn thử nghiệm một vài phép thuật mới thôi."

Lily bực mình, "Thử nghiệm của ngài đã gây ra rất nhiều rắc rối cho chúng tôi. Ngài có thể giúp chúng tôi khôi phục lại mọi thứ không?"

Alaric cười lớn, "Ồ, tất nhiên rồi. Nhưng các ngươi phải giúp ta làm một việc nhỏ trước đã."

Thomas thở dài, "Lại một việc nhỏ nữa sao? Được rồi, ngài muốn gì?"

Alaric nháy mắt, "Ta cần các ngươi đi lấy giúp ta một quyển sách phép thuật cổ ở trong ngôi đền bị bỏ hoang ở cuối khu rừng. Quyển sách đó rất quan trọng với ta."

Không còn lựa chọn nào khác, Thomas, Edward, Lily và Bruno đồng ý giúp Alaric. Họ bắt đầu hành trình đến ngôi đền bỏ hoang. Đường đi khá khó khăn, với những bụi cây rậm rạp và các chướng ngại vật tự nhiên. Nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm, họ cuối cùng cũng đến được ngôi đền.

Ngôi đền cổ kính với những bức tường đầy rêu phong và những bức tượng đá khổng lồ đứng trơ trọi. Cửa chính của đền bị khóa bởi một phép thuật bảo vệ mạnh mẽ. Lily, với kiến thức về ma thuật của mình, bắt đầu nghiên cứu các biểu tượng trên cánh cửa.

"Đây là một câu đố ma thuật," Lily nói, "Chúng ta phải giải nó để mở được cửa."

Sau một hồi suy nghĩ và thảo luận, họ nhận ra rằng các biểu tượng trên cửa là các yếu tố tự nhiên: nước, lửa, đất và không khí. Họ cần phải tìm cách kích hoạt các yếu tố này để mở cửa. Bruno, với sức mạnh của mình, đi lấy các viên đá biểu tượng từ các bức tượng xung quanh.

Khi tất cả các viên đá được đặt đúng chỗ, cánh cửa mở ra, để lộ ra bên trong là một căn phòng lớn với nhiều quyển sách cổ. Họ tìm thấy quyển sách mà Alaric cần ngay trên một chiếc bàn lớn ở giữa phòng. Quyển sách có bìa da cũ kỹ và những trang giấy đã ố vàng theo thời gian.

Thomas cẩn thận lấy quyển sách và cả nhóm quay trở lại chỗ của Alaric. Pháp sư già nhận quyển sách với nụ cười hài lòng. "Cảm ơn các ngươi. Bây giờ, ta sẽ khôi phục lại mọi thứ như cũ."

Alaric đọc to một câu thần chú từ quyển sách. Một luồng ánh sáng màu vàng phát ra, bao phủ toàn bộ khu rừng. Các quả táo khổng lồ biến mất, cây cối trở lại hình dạng bình thường và mọi thứ xung quanh cũng không còn sống động nữa.

Edward, giờ đã thoát khỏi ánh sáng kỳ lạ, nhìn quanh với vẻ nhẹ nhõm. "Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở lại bình thường. Cảm ơn ngài, Alaric."

Alaric cười lớn, "Không có gì. Các ngươi đã giúp ta rất nhiều. Chúc các ngươi may mắn trên hành trình tiếp theo."

Thomas, Lily và Bruno cảm ơn Alaric và bắt đầu rời khỏi khu rừng. Trên đường trở về, họ không ngừng trêu chọc Edward về việc gây ra rắc rối.

"Edward, ngươi có thấy không? Chỉ cần ngươi chạm vào một quả táo là mọi thứ trở nên rối tung," Thomas cười lớn.

Lily thêm vào, "Nếu có cuộc thi gây rối, chắc chắn ngươi sẽ thắng giải nhất."

Bruno, dù ít nói nhưng không thể nhịn cười, "Edward, lần sau ngươi nên để chúng ta thử trước khi chạm vào bất kỳ thứ gì."

Edward cười gượng, "Được rồi, được rồi, ta sẽ cẩn thận hơn. Nhưng các ngươi phải thừa nhận, nhờ có ta mà mọi thứ mới trở nên thú vị hơn."

Cả nhóm cười lớn và tiếp tục hành trình của mình. Họ biết rằng phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với sự đoàn kết và tinh thần lạc quan, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn. Thomas, Edward, Lily và Bruno tiếp tục cuộc hành trình, mang theo những kỷ niệm vui vẻ và bài học quý giá từ mỗi chặng đường họ đã đi qua.