“Buổi tuyển chọn chính thức… Hôm nay, mọi người sẽ có một buổi luyện tập đặc biệt, luyện tập giới hạn phạm vi đánh bóng.
Đây cũng chính là nơi để luyện tập.
Nhã Diệp.” Đội trưởng nói.“Ok, cứ giao cho tôi và đội trưởng.
Đầu tiên, dựa vào các lối chơi bóng, có thể chia thành [Phản công]– theo sát đối thủ dụ họ mắc lỗi: Oishi, Fuji, Kaidoh.”“[Tấn công cơ bản] Những cầu thủ có có thể sử dụng sức bật mạnh mẽ của cơ bắp để tấn công: Kawamura và Momoshiro.“[Giao bóng và chuyền bóng], cầu thủ nhanh nhẹn, có phản xạ nhạy bén: Kikumaru.”“Cuối cùng là lối chơi [Toàn diện] của Tezuka và Ryoma có khả năng vận động toàn diện xuất sắc và có thể tận dụng một cách linh hoạt.”“Lần này [Phản công] và [Giao bóng và chuyền bóng] chỉ được đánh bóng nửa sân, [Tấn công cơ bản] và [Toàn diện] không được tấn công trong 5 trận, nếu không sẽ bị xử thua.”“Ngoài ra, người thua… Phải uống một ngụm nước rau đặc biệt của tôi.” Đàn anh Inui à, chiêu này của anh rất kinh điển.
Tôi khâm phục đấu lớn sắp bắt đầu rồi, phải huấn luyện đặc biệt cho bọn họ mới được.
Ôi… Tại sao tôi lại phải đáp ứng yêu cầu này của cô Ryuzaki vậy.
Tôi bận tới nỗi không có thời gian chơi bóng với Ryoma, cậu ấy còn đang nợ tôi một trận.
Tôi đang thử nghĩ xem tôi còn có thể chơi bóng lại hay không.
Chỉ có Ryoma mới biết lý do tôi không chơi tennis nữa, cũng chỉ có cậu ấy là có thể giúp quả của trận đấu – Kaidoh, Oishi và Ryoma sau khi uống nước của Inui đã đi thẳng ra ngoài.
Mà Fuji thì không có chút phản ứng gì, còn nói uống rất ngon, đề cử cho mọi người.
Phù…Sau khi buổi huấn luyện kết thúc.
“Này, Ryoma, bây giờ cậu đánh với tôi một lúc đi.” Tôi không muốn chần chừ nữa.
Giống như Ryoma đã nói – bóng ma tâm lý.
Đúng vậy, tôi muốn vượt qua bóng ma này.
Nhưng không biết liệu có thành công hay không.“Sau giờ học đến sân tennis ở chùa.”“Sau giờ học – phòng học.”“Ryoma, đây là bánh quy tôi tự làm trong lớp nấu ăn, cậu có muốn ăn không?” Là Sakura, tôi suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của nhân vật này.
Cô ấy – thích Ryoma.
Không biết tại sao, nghĩ đến việc Ryoma được người khác thích, trong lòng tôi rất khó chịu.“Ryoma, tôi đợi cậu ở cổng trường.” Tôi không muốn nhìn bọn họ ở cùng nhau, tôi đi trước là được.
Hóa ra tôi lại nhỏ mọn như thế.
Tâm trạng này là sao? Tôi cũng không biết.
Trong lòng có chút buồn.“Tuyết, chờ đã.” Ryoma gọi tôi lại.
Đã bao lâu rồi cậu ấy không gọi tên tôi? Tôi vậy mà lại cảm thấy có một chút phấn khích khi lại được nghe cậu ấy gọi tên của tôi.
Ryoma tức tốc sắp xếp sách vở bỏ vào cặp.
“Đi cùng nhau đi, tôi không có việc gì cả.”Tôi nhìn Ryoma đang đứng bên cạnh mình, lại nhìn sang Sakura.
Ôi mẹ ơi, tôi đang làm người xấu hả? Tôi nhẹ giọng nói với Ryoma: “Cậu mặc kệ cô ấy à?”Cậu ấy nhíu mày.
“Hôm nay tôi có việc.” Sau đó kéo tôi ngoảnh đầu lại nhìn Sakura nhận ra mắt cô ấy rất rất buồn.
Là lỗi của tôi, nếu tôi không xuất hiện thì không chừng Ryoma sẽ thích cô ấy.
“Cậu đối xử với cô ấy như thế này có ổn không?” Tôi hỏi Ryoma.“Làm sao? Tôi không có kêu cô ấy đến.” Ryoma à, Ryoma ơi, cậu vô tình vậy luôn?“Ồ.” Không hiểu tại sao nghe câu trả lời của cậu ấy tôi lại có chút vui.
Hóa ra Ryoma không quan tâm đ ến cô ấy.
Ôi? Sao tôi lại nghĩ như vậy? Làm sao mà tôi có thể có những suy nghĩ này? Tôi… tôi… Tôi ghen à? Không lẽ tôi thích cậu ấy? Không thể nào, tôi không biết phải làm như thế nào.“Đi thôi.”“Ừ.”.