Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 81: NT37: Hơn hai mươi năm…




Nguyễn Niệm Kiều ở độ tuổi trung niên.

Vẻ đẹp không còn rực rỡkiêu sa mà mặn mà đằm thắm. Cuộc sống với Trình Vân không hẳn là ngậptràn hạnh phúc và tĩnh lặng như người bạn thân Lạc Ân nhà bên cạnh.Trình Vân cao ngạo độc đoán còn bà cũng không phải thuộc dạng phụ nữ chỉ biết cam chịu.Tuy nhiên, sau bao sóng gió, hai người đã biết thế nào là lùi một bước, nhường nhịn nhau nên cuộc sống cũng trở nên tĩnh lặng vàđầm ấm hơn.

Bây giờ sau hơn 20 năm chung sống, thành quả là 2 đứa con, một trai mộtgái, Niệm Khiết hiền dịu, hiểu chuyện đã yên bề gia thất cùng với ThiệuVĩnh Lạc. Bà chỉ lo lắng cho Niệm An. Nó là sự tổng hòa hai tính cáchcủa ba và mẹ. Nhưng bà thấy dường như nó có phần giống nàng Quách Phùtrong Thần điêu hiệp lữ. Cái nó giống đều là tật xấu của ba và mẹ, đặcbiệt là sự tưng tửng thích đùa cợt của Trình Vân và sự phớt đời, có phần tàn nhẫn của bà trong tình cảm…Hôm nay nghe bà bạn thân Lạc Ân gọi điện kể chuyện Niệm An gây ra cho một cô gái nhỏ, bà cảm thấy hết sức đauđầu.

Ông Trình đi dự tiệc về, cố gắng nhẹ chân khi mở cửa phòng ngủ. Nhưng bà đang thức chờ ông:

-Ông xã à…Mình ngồi xuống đi, em có chuyện muốn bàn.

Mỗi lần nghe vợ gọi là “ông xã”, ông Trình lại thoáng rùng mình.

Khi cả hai còn trẻ, mỗi khi Niệm Kiều gọi điện cho chồng:

-Anh ơi!

Bên kia điện thoại, đôi mày rậm của Trình Vân bao giờ cũng nhíu lại. Lại có chuyện rồi:

-Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng ra đi. Đừng làm anh sợ…

Hiện giờ bà nhẹ nhàng như vậy, nụ cười dịu dàng kia nữa. Ông cảm nhận, chuyện này không phải rắc rối bình thường.

…..Qua những thông tinchồng cung cấp, bà Niệm Kiều có thể mơ hồ chắp nối được thành một câuchuyện. Có một cô bé định lợi dụng Niệm An để dành hợp đồng cho công tycủa cô ấy. Niệm An cũng không vừa gì, giả vờ ngây thơ, gián tiếp đẩynhững “cục xương” khó nhằn qua cho công ty cô bé ấy nhưng vẫn chẳng bỏqua cơ hội “ăn sạch sẽ” con gái người ta. Chỉ là lần sau cùng nó làm hơi quá, dám công khai để cho phía công ty phía bên kia trúng thầu trongkhi bản thiết kế không có gì nổi bật đã chọc giận Thiên Hằng. Mà thằngnhóc Thiên Hằng tính tình thẳng thắn, ghét nhất là luồn cúi, ghét nhữngkẻ không có thực lực…Hiện tại, Niệm An đang bị treo việc, không đượctham gia vào chuyện của công ty.

Chuyện làm ăn bà Niệm Kiều không quan tâm lắm. Điều bà thắc mắc là:

-Ông xã à…Ông thấy cô bé kia thế nào? Có xinh không?

-Bà hỏi lạ -Ông Trình nhún vai- Xinh đẹp thì thằng con bà mới giở trò với người ta chứ.

-Tính tình thế nào?

-Tôi không biết. Nhưng mà -Ông bỗng xuống giọng, nghiêm túc- Tôi nghĩ, một cô bé chịu hy sinh đến vậy vì sự nghiệp công ty nhà mình thì bản thân cô ấy không tệ đâu. Lâmthị là tâm huyết cả đời của ông Lâm, nhưng mà….sức con bé đó yếu quá,lại không có nhiều kinh nghiệm. Nếu không có ai đó chống lưng thì khó mà đứng vững nổi.

Bà Niệm Kiều có một chúttính toán. Lâm thị bà từng nghe qua. Cũng là một công ty kinh doanh khátốt. Giờ đang lâm vào cảnh khó khăn, nhưng nếu có người chèo chống tốtthì chắc cũng không có vấn đề gì. Quan trọng là…cô gái đó. Bà cũng muốnbiết, đó là một cô bé như thế nào.

-Ông à…

Ông Trình nhìn vợ đầycảnh giác. Đôi mắt vẫn trong trẻo không khác gì cô thiếu nữ của hơn haimươi năm trước….Nhưng mỗi lần bà nhìn ông như thế, chắc chắn là trongcái đầu nhỏ bé đó lại có ý tưởng mới mẽ gì.

-Bà lại muốn làm gì? Tôi không biết đâu. Bà muốn gì thì cứ làm, tôi…

-Thôi mà…- Bà Niệm Kiềubỗng ôm lấy tay chồng, giọng nói mềm nhẹ- Ông giúp tôi đi. Tôi cũng muốn tốt cho con mình thôi. Nó cũng hai mươi mấy tuổi, bằng tuổi tôi ngàyđó, lập gia đình cũng được rồi mà.

Hơn hai mươi năm song mỗi lần bà giở giọng nửa nài nỉ, nửa nũng nịu đó là tim ông lại mềmnhũn…Mỗi người đúng là đều có một khắc tinh trên đời này. Khắc tinh củaông có tên là Nguyễn Niệm Kiều.