Đối với chuyện tương laicủa bọn trẻ, thật là càng nghĩ càng rối. Có nằm mơ Lạc Ân và Niệm Kiềucũng không nghĩ, mình sẽ thành sui gia trong tình huống trớ trêu này.
Trình Vân luôn nhìn sự việc thoáng, hôm nay cũng trầm ngâm ngồi một góc. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thiên Hằng.
Người bị sốc lớn nhất chính là anh.
Thiên Hằng không nói một lời từ khi biết chuyện.Hai đứa em, lại gây ra chuyện tày đình.
-Chị Kiều à….Tôi…
Lạc Ân định nói nhưng lời nói đã bị ngắt quãng bởi Niệm Khiết bất ngờ nhào tới chỗ Thiên Hằng, quỳ trước mặt anh:
-Anh hai…Anh hai tha thứcho em. Em biết lỗi rồi. Em biết rồi…Anh hai đừng giận, đừng làm nhưkhông biết tới em như vậy. Em xin anh hai mà…Anh hai…
Hình phạt lớn nhất của ba đứa em không phải là đòn roi hay giận dữ của anh hai mà là khi ThiênHằng không nói gì với họ. Thái độ lặng lẽ, phớt lờ dù hằng ngày vẫn gặpkhiến Niệm An, Niệm Kiều và Vĩnh Lạc đau nhói. Đã có không ít lần cả babật khóc dù anh hai không đánh, không la.
Vĩnh Lạc cũng quỳ xuống, nghèn nghẹn:
-Là em có lỗi, anh hai..Anh hai đừng giận em!
-Mấy đứa nghĩ anh hai làm sao mà không giận?- Thiên Hằng cuối cùng cũng đã lên tiếng, giọng runrun- Hai đứa em mình…Nếu như tụi em là yêu nhau thật lòng, có con thìcũng…Nhưng đằng này lại là lỡ. Sau này…sau này Tiểu Khiết biết phải làmsao?
Những người có mặt đềugiật mình. Hai đứa trẻ đến với nhau không phải vì tình cảm. Chỉ là do lỡ lầm, là do một cơn say thôi thúc. Vĩnh Lạc- Niệm Khiết đều còn rất trẻ, tương lai vẫn còn một quãng đường dài.
-Anh hai à…Em…
-Tiểu Hằng à..Mẹ nghĩ là…
-Tụi nó mới có 18 tuổi.-Thiên Hằng mệt mỏi- Giờ giữ đứa bé lại thì làm sao mà học hành, tươnglai sẽ thế nào. Chưa kể tụi nó không hề yêu nhau nữa. Đứa bé sẽ khổ lắmmẹ à…
Rồi sẽ có những lúc chamẹ chúng oán trách, nhìn con trẻ mà thầm tiếc: “Nếu không có con thìcuộc đời mình sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu.”
-Anh hai ơi, em sẽ chịu trách nhiệm- Vĩnh Lạc cắn nhẹ môi -Em…
-Em sẽ chịu trách nhiệmthế nào khi cả ngay việc nói thật với anh hai, em cũng phải chần chừ chờ tới cái bào thai đã gần 2 tháng chứ?- Thiên Hằng giận dữ- Rồi sau nàykhông nghề nghiệp, học hành lỡ dở, mày có nuôi Tiểu Khiết, có lo đượccho nó cả đời không?
-Tiểu Hằng…
-Anh hai…
-Con chỉ thấy một phươngpháp hữu hiệu là bỏ đứa nhỏ đi- Thiên Hằng cắn nhẹ môi- Đứa nhỏ không có tình cảm của ba mẹ rồi sẽ khổ lắm. Cũng đừng nên bắt hai đứa con nítchăm sóc thêm một đứa con nít khác. Quyết định của con là như vậy, cònlại thì tùy ba mẹ thôi.
Thiên Hằng bỏ vào phòng.Ba người lớn thì vẫn trầm ngâm ngồi tại chỗ. Họ từng hồi hộp chờ đợi sựra đời của một sinh mạng. Nhưng đó là khi cả ba đều đã trưởng thành, đủcứng cỏi, đủ quyết tâm nuôi dưỡng và bảo vệ một sinh linh khác. Còn haiđứa con nhỏ bé, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ mới lớn. Cái thai cũng là kết quả của một đêm lầm lỡ. Giữ lại, kết cuộc sẽ thế nào?
Nhưng nếu phá đi thì có nỡ…Sắc mặt Niệm Khiết xanh như chàm đổ. Cô bé lững thững đứng dậy, giọng lạc đi:
-Con về phòng…Con xin lỗi ba mẹ. Xin lỗi anh Ba…Xin lỗi…
Một lần sai lầm, cái giáthật quá đắt. Phía dưới nhà, Thiên Hằng cũng mới khởi động xe. Anh hiểugiá trị của sinh mạng, nhưng cũng hiểu rất rõ cảm giác của một đứa bésinh ra vì toan tính và sai lầm của cha mẹ. Nó sẽ đau khổ suốt cả đờinày.