Cái thai của Lạc Ân bịđộng, để giữ lại được, các bác sĩ đều hết sức vất vả. Sau đó cô lạiphải tuân thủ theo một chế độ tịnh dưỡng vô cùng chu đáo của các bác sĩ. Mọi nhu cầu cá nhân đều phải có người chăm sóc,thậm chí còn không đượcxuống giường trong vòng 2 tuần.
Người chăm sóc con tốt nhất là mẹ. Mẹ Lạc Ân vội vã đến bệnh viện chăm con.
Ba mẹ của Thiệu Tường Phong cũng đến chăm sóc cho Thiệu Thiên Hắng.
Chuyện bắt cóc người củaTường Phong vỡ lỡ, ảnh hưởng lớn đến Thiệu thị. Dù Từ Mộ Bạch ra sứcchống đỡ cũng không thể chịu nổi mưa to gió lớn, ông Thiệu đành phải trở lại công ty, cùng giải quyết nguy cơ.
Mái tóc lại càng thêm bạc, bà Thiệu xót xa nhìn chồng hốc hác hẳn đi.
Thiệu thị là gì mà khiếncho những người đàn ông trong nhà đều phải nỗ lực suốt đời vì nó? Nếunói là vì danh vọng và địa vị thì những thứ đó có làm cho họ hạnh phúckhông?
Một cuộc sống hoang tàn và lạnh lẽo. Cuối cùng chỉ còn lại hai ông bà lão cô đơn sống nương tựa vào nhau.
Bà lại thở dài:
-Lại có chuyện gì à?
Ông Thiệu hỏi. Mỗi lần vợ thở dài, ông biết lòng bà đang tồn tại rất nhiều nỗi lo toan.
-Thiệu thị nếu nhượng lại thì còn được bao nhiêu vậy ông?
Bà hỏi rất nghiêm túc.Xưa nay chưa bao giờ bà Thiệu xen vào chuyện làm ăn của chồng. Cũngkhông quản chuyện bên ngoài của ông. Hai người như một cái bóng lướt qua đời nhau, cùng tồn tại bên nhau âm thầm và lặng lẽ. Bà không sinh conđược, ông ra ngoài tìm người phụ nữ khác, mang Tường Phong về cho bànuôi dưỡng. Bà thương nó, nhưng lại tự thấy mình không có quyền với nó.Để bây giờ nhìn hoàn cảnh của nó mà nuối tiếc. Phải chi mình mạnh mẽ hơn để phản đối lại những ý nghĩ độc tài của ông thì con, thì cháu đã không xảy ra nhiều chuyện thế này.
-Bà hỏi để làm gì? -Trong giọng nói của ông Thiệu đã nhuốm màu giận dữ- Bà…
-Tôi biết đó là tâm huyết của Thiệu gia. Nhưng ông đã lớn tuổi, Tường Phong phải ở tù. Nhẹ nhấtcũng phải mấy năm. Ông đủ sức chống chọi sao? Còn con dâu, còn cháu trai nữa. Ông mà cứ cố chấp thì chúng phải làm sao.
Bà nhìn thấy gia đình của Lạc Ân. Họ đều là những người lao động vất vả. Mẹ Lạc Ân là một bà nộitrợ đầu chỉ chăm chăm mua hàng giảm giá, biết tất cả chương trình khuyến mãi của các cửa hàng trong khu vực. Bà ấy nắm được mua thực phẩm ở đâurẻ nhất…. Gia đình họ rất đầm ấm. Chồng bà ấy có thể ăn to nói lớn, lỗmãng nhưng chỉ cần bà ấy đau chân sẽ đưa ngay một chai dầu. Ông biết bàthích món gì, còn căn dặn Lạc Đào nhớ nấu để tối về mẹ được ăn ngon.
Bà thèm cái hạnh phúc bình dị ấy. Hạnh phúc không có tiền bạc, không có địa vị xen vào.
Ông Thiệu cũng ngẩnngười. Đầu hai thứ tóc, ông cũng thấy trong tay mình ngoài tiền không có gì cả. Tường Phong tuy là con đẻ nhưng giữa cả hai chỉ có lạnh lùng,trách móc lẫn nhau.
-Uyển Dung à…Tôi…
-Tôi không muốn ông làm gì cho tôi cả. Tôi chỉ muốn ông nghĩ cho đám trẻ một chút. Vậy thôi.
Thiên Hằng chiều nay sẽ vào phòng mổ. Thằng bé thức dậy một chút, nhìn bà và thoáng mỉm cười:
-Bà nội…
Nụ cười của nó, tuy mệtmỏi nhưng cũng không kém phần rạng rỡ. 8 năm nay cuộc sống đã gò nótrong một cái khung lạnh giá, Thiên Hằng không phải là một thiên tài như người ta từng nghĩ. Nó chỉ là đứa trẻ bị người thân ép uổng phải thànhmột thiên tài.
….Ca phẫu thuật của Thiên Hằng kéo dài suốt 14 tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng ra ngoài với một nụcười mệt mỏi. Phẫu thuật thành công. Chỉ mong cơ thể Thiên Hằng khôngđào thải lớp tủy mới ghép này.
Bác sĩ Trương cũng cẩnthận trao đổi về nguy cơ tái phát của bệnh. Anh đề nghị, sau khi Lạc Ânsinh con sẽ trích và lưu tế bào gốc của đứa trẻ lại, nếu Thiên Hằng xảyra biến chứng thì có thể tiến hành phẫu thuật lại, cấy ghép tế bào gốcngay.
Chi phí không phải là ít. Tới hơn mấy triệu. Nhưng may là ông bà Thiệu đã bỏ ra ngay.
Tin Thiệu Tỉnh (ôngThiệu) chính thức từ bỏ quyền lợi trong Thiệu thị cũng làm xôn xao dưluận một thời gian. Ông bán lại toàn bộ số cổ phiếu của mình, chỉ để lại 5%. Ngôi biệt thự của gia đình cũng bán đi, khiến tin đồn lại một lầnnữa xuất hiện trên báo chí ” Chủ tịch một thời Thiệu thị lâm vào bướcđường cùng”. Không màng đến, ông mua một căn hộ chung cư nằm ở tầng trên nhà Lạc Ân, chiều chiều lại xuống lầu tìm ông Lạc đánh cờ. Ban đầu ôngLạc cũng hơi ngài ngại ông thông gia bất đắc dĩ này, song đều là bạngià, tình cảm ngày càng thân thiết. Gần năm đã gọi nhau là ông thân gia, lão Thiệu vô cùng thân mật. Bà Thiệu cũng cắp giỏ đi chợ, gia nhập vào“hàng ngũ” mấy bà nội trợ ở chung cư.
Thai nhi của Lạc Ân ổn định. Cô được luật sư sắp xếp, đưa vào thăm Thiệu Tường Phong.
So với thời gian trước, Lạc Ân tròn trịa hơn một chút, ra dáng là phụ nữ có thai. Bước chân cô khá nặng nề.
-Anh…
Tường Phong lại ốm đi. Nhưng có lẽ tinh thần đã thoải mái hơn.
-Em…
-Thai hơn 6 tháng rồi.
-Anh biết….
-Em sẽ vào thăm anh cuối tuần.
-Không cần đâu…Anh…
-Anh ngốc quá!- Lạc Ân chợt nghiêm giọng- Là em muốn thăm anh thôi mà.
Một thoáng im lặng. Tường Phong hít một hơi dài, có lẽ là để kiềm chế bớt nỗi xúc động trong lòng mình.
-Em ráng tịnh dưỡng để sinh con….
-Em biết rồi mà.- Lạc Ân mỉm cười- Tiểu Hằng vẫn còn phải nằm viện. Con hứa khi nào khỏi bệnh sẽ giúp em chăm sóc con.
-Ừ. Tiểu Hằng là anh trai tốt mà…
-Còn anh…Anh là một người cha tốt của các con.
Qua song sắt cách ly, cô hôn nhẹ lên má Tường Phong.
Anh im lặng.
Hạnh phúc là thế phải không?
-Em chờ anh…Em và các con chờ anh -Mắt Lạc Ân đã rưng rưng nước -Dù thế nào em và các con vẫn chờ anh về nuôi ba mẹ con em.
Tới khi ra khỏi trạigiam, cảm giác lâng lâng vẫn tràn ngập trong lòng Lạc Ân. Cô hạnh phúc.Cô đã tìm được một người xứng đáng cùng mình đi hết cuộc đời.
Anh không đáng yêu, anhkhông lý tưởng. Anh còn nhiều khiếm khuyết. Nhưng anh đối xử với mẹ concô đầy trách nhiệm. Anh là một bờ vai vững chãi để họ tựa vào.
Người đàn ông như thế,nếu để lỡ, cả đời Lạc Ân sẽ vô cùng ân hận. Cô sẽ chờ anh, dù phải trảiqua thời gian đằng đẵng. Cô không ngại anh đã từng tù tội. Anh chấp nhận bỏ đi tương lai rực rỡ chỉ vì hạnh phúc của mẹ con cô.
* Từ chương sau là ấm áp, là ngọt như mía lùi nghen.
Sorry lộn tên mấy nhân vật trong bộ truyện đang đọc. Đã chỉnh lại rùi.