Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 26: Những mối dây




Buổi sáng hôm nay là một buổi hiếm hoi Lạc Ân và Tường Phong đều thức dậy muộn. Nhất là Lạc Ân, cô như một con mèo nhỏ lười biếng vùi trong tấm mền lớn, lưu luyến không muốn rời giường.Đêm qua cả hai chỉ làm có một lần, sau đó ôm nhau ngủ. Nhưng cảm giác sảng khoái lại hơn gấp trăm lần những đêm miệt mài, như hai con thú hoang quấn chặt lấy nhau, đầu chỉ có một mục đích duy nhất, làm sao để nhanh có một đứa con.

Tường Phong mặc lại áo, thương yêu hôn nhẹ lên trán Lạc Ân rồi bước ra ngoài.

-Anh ơi…

Bên ngoài căn nhà nghỉ, Thiên Hằng đang chơi cùng đứa con nhỏ của chị Thạch và một đứa bé trai nữa, có lẽ là người làng chài nên nó đen nhẻm, còn sún răng nhưng cử chỉ lại rất nhanh nhẹn. Thằng bé đem theo một chai nước khoáng, bên trong có rất nhiều ốc.

- Đây là chữ Nhân.

Thiên Hằng dùng que vạch trên mặt cát. Hai đứa trẻ tròn mắt nhìn theo.

-Chữ này em biết. Là chữ “thiên”.

- Tiểu Hải có đi học à?

-Em có đi học. Nhưng em ngốc lắm, có mấy chữ học hoài không thuộc.

-Em giỏi hơn -Đứa bé trai hồn nhiên- Em thuộc được nhiều chữ hơn nó. Em viết được tên em rồi.

Là Trần Đại Dương. Tên gắn liền đặc biệt với miền biển nơi cậu bé đã sinh ra.

-Anh ơi, sao mẹ anh lại đặt tên cho anh là Thiên Hằng?

-Mẹ anh không đặt cho anh. Là ông bà nội anh đặt.

-Thiên Hằng là gì ạ?

-Là tồn tại mãi. Ông bà nội mong anh sẽ mãi vui vẻ. Cứ cho là vậy đi.

Trẻ con nên không quan tâm nhiều lắm tới ý nghĩ của người lớn. Hai đứa nhóc lại quấn quýt, nhìn Thiên Hằng viết chữ trên cát, say sưa…..

Ông nội luôn mong muốn “Thiên trường địa cửu, tồn tại mãi mãi”. Khi đặt tên cho đứa cháu trai duy nhất ông cũng thể hiện rõ khát vọng của mình. Khát vọng được hơn người. Khát vọng sự nghiệp, danh lợi tồn tại mãi mãi…Dù ông Thiệu đã hơn 50 tuổi, cuộc đời con người chỉ kéo dài khoảng mấy mươi năm.

Mấy đứa trẻ nghe bước chân người nên ngẩng lên, đồng thanh:

-Chào chú ạ!

Thiên Hằng vẫn tiếp tục viết chữ trên cát. Dòng chữ “Bình yên mãi mãi” bị một cơn sóng ập vào, cuốn trôi nhanh.

Chỉ còn lại những vết mờ mờ trên cát. Thiên Hằng nhìn theo sóng, mái tóc ngắn ngủn bị gió thổi tung.

-Tụi em đi nha, anh Thiên Hằng.

-Ừ…Tạm biệt mấy đứa. Lát nữa rảnh anh sẽ ra chỗ Đại Dương chơi.

-Dạ…

Hai cái bóng nhỏ khuất dần sau tầm mắt. Thiên Hằng ngẩng lên, nắm lấy tay Thiệu Tường Phong:

-Ba đi ngắm cảnh biển với con không?

…Hai cha con chưa hề thân mật như vậy. Từ khi ra đời tới giờ, trong ký ức của Thiên Hằng, Tường Phong chưa từng ẵm bồng cậu bé, chưa từng nói một lời ngọt ngào nào để dỗ dành mình:

-Phụ nữ thật ra rất yếu đuối….Ba đừng như khúc gỗ vậy. Mẹ xinh đẹp như thế, rồi sẽ có những chú dịu dàng hơn xuất hiện. Con đã nói, phụ nữ yêu bằng tai. Mẹ rồi sẽ không chịu được cô đơn đâu.

-Tiểu Hằng…

-Thật ra con rất muốn giống như trong phim vậy -Thiên Hằng nhặt lấy một cục đá ném xuống biển -Quên đi hết mọi chuyện, ngây ngây ngô ngô…Thiên tài thường như thế. Không có tuổi thơ, chỉ chúi đầu trong những đam mê của họ. Con chỉ thông minh hơn người thường một chút. Con không phải là một thiên tài.

-…………

-Con không trách ba nữa…Vì ai trong nhà mình cũng phải sống như vậy cả. Con may mắn hơn ba vì mẹ là một người bình thường. Bà nội…không như vậy. Thật ra ba và con đều biết, bà nội cũng rất thương ba.

Bà Thiệu không phải là mẹ ruột của Tường Phong. Anh biết vậy. Mẹ ruột là người như thế nào, bao năm nay ông Thiệu đều không nói. Từ nhỏ đến lớn, đối với tình mẫu tử, Tường Phong chẳng có ấn tượng. Anh sinh ra và lớn lên như một cỗ máy. Chỉ biết phục vụ, chỉ biết làm sao mang lại lợi ích lớn nhất cho tập đoàn…

-Ba à…

Thiên Hằng cười thật tươi. Trong tay cậu bé là một con ốc nhỏ. Đặt nó vào tay Tường Phong, giọng trong trẻo chợt cất lên:

-Cha con mình cùng gạt mẹ một lần nhé! Con biết mẹ đã rất khổ sở. Mẹ muốn có em bé. Mẹ muốn cho con một tia hy vọng sống. Nhưng em bé không nên ra đời nữa. Chúng ta đã là quá đủ. Nếu ba không thể cho mẹ và em bé cuộc sống bình thường thì không cần vì con mà sinh em bé ra đâu.

-Tiểu Hằng…

-Trẻ con có những linh cảm của trẻ con đấy. Nhạy lắm!- Thiên Hằng cười nhẹ- Hơn nữa, con còn có mắt nhìn tinh tế. Mẹ trông chờ em bé như vậy, nhất định sẽ bảo vệ bụng mình rất cẩn thận. Nhưng hôm qua mắt mẹ không hề rời khỏi con…Mẹ còn ngồi xổm dưới đất, đi nhanh theo con nữa. Phụ nữ mang thai không như thế. Mẹ chỉ gạt con thôi.

Thằng bé thông minh như thế….Chỉ trách, tại sao nó lại quá thông minh?

-Con cảm thấy hạnh phúc lắm khi mẹ thương con như vậy. Ba là đàn ông, nên chủ động phòng tránh cho mẹ. Thể chất mẹ yếu đuối, đừng để mẹ phải uống thuốc tránh thai.

Mắt Tường Phong từ lúc nào đã hoen lệ. Anh khóc…Lần đầu tiên bật khóc vì một đứa con.

-Về đi ba- Thiên Hằng nắm lấy tay Tường Phong- Chúng ta về chỗ mẹ. Từ nay chúng ta phải cùng nhau tạo cho mẹ những kỷ niệm đẹp, có được không ba?

Hôm nay Lạc Ân đặc biệt ngủ rất say.

Khi cô tỉnh dậy, xung quanh vắng lặng. Không thấy Thiệu Tường Phong, cũng không có Thiên Hằng.

Cô vội vã mặc lại quần áo, định ra ngoài tìm hai cha con.

Cửa bỗng bật mở. Thiên Hằng như một cơn lốc, chạy ùa vào:

-Mẹ ơi!

Tiếng gọi tự nhiên và thân thiết. Cái đầu nhỏ của Thiên Hằng dụi vào lòng cô. Có hơi chút ngỡ ngàng nhưng rồi Lạc Ân cũng ôm lấy con trai trong vỏng tay mình. Thiên Hằng hơi ngẩng lên, mái tóc rối bù nhưng nụ cười thì vô cùng rạng rỡ, như mắt trời sưởi ấm tim cô:

-Mẹ…

-Con nãy giờ đi đâu vậy? Mẹ đang định đi tìm con.

-Con ra ngoài với ba một chút-Thiên Hằng nheo mắt- Con và ba có mua quà cho mẹ kìa. Ra xem đi mẹ.

Cậu bé nhất định kéo Lạc Ân ra ngoài.

Bên cạnh Thẩm Tường Phong là một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền được gắn động cơ, nhưng còn có mái chèo nữa. Thiên Hằng nhìn mẹ, mỉm cười:

-Cả nhà mình có thể chèo thuyền ra ngoài kia ngắm cảnh. Hoàng hôn trên biển đẹp lắm. Con muốn xem.

Lạc Ân lại cảm thấy khó chịu bởi ánh mắt xa vời của Thiên Hằng đang dõi về phía chân trời xa tít tắt. Cô không muốn thấy một dấu hiệu chia ly nào cả…Cô chỉ muốn Thiên Hằng mỉm cười như thế mãi. Mỗi buổi sáng, cậu bé lại có thể ùa vào lòng cô nũng nịu. Hạnh phúc biết bao nhiêu…

-Mẹ mới dậy phải vào trong đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi ra biển với hai cha con con nha. Lúc nãy con mới phát hiện, ba lái thuyền rất là siêu. Nhanh đi mẹ….Nhanh đi!

….Chiếc thuyền lao vun vút trên mặt biển. Gió mạnh thổi bạt mái tóc ngắn của hai cha con Thiên Hằng. Đến chỗ có nhiều thuyền thúng cùng tụ tập, Tường Phong giảm tốc độ, hỏi hai mẹ con:

-Chúng ta cũng câu mực chứ?

-Không đâu- Thiên Hằng phủ quyết đầu tiên- Cần câu móc vào miệng con mực sẽ rất đau. Con không muốn làm vậy.

-Vậy thì giờ Tiểu Hằng muốn đi đâu nào?

-Đi vòng vòng nắm cảnh thôi.- Thiên Hằng rất muốn nói là cả nhà hãy đến một nơi thật vắng người, cùng sống chung rồi chết với nhau nhưng cậu bé kịp ngậm miệng lại, chỉ tay ra phía trước- Đằng kia có mấy tảng đá lớn ngay biển, ra đó đi ba!

-Không được đâu con -Tường Phong nghiêm giọng- Đó là bãi đá ngầm, thủy triều lên thuyền bị đụng là nguy hiểm lắm.

-Vậy ạ?Thế thì đừng đi nữa- Thiên Hằng cười nhẹ- Ba dừng thuyền lại một chút, cho con chơi chút rồi vào bờ.

Trò chơi của Thiên Hằng rất đơn giản. Cậu bé ngâm chân trong nước, khua nhẹ. Lạc Ân cũng tham gia với con trai. Đôi chân cô trắng muốt, mềm mại. Tường Phong nhìn hai mẹ con vui vẻ, lòng anh đau như cắt. Thì ra cảm xúc đau lòng khi nhìn người thân của mình từng ngày bị rút đi sự sống mà mình không làm gì được lại đáng sợ đến thế. Tường Phong không thể bình thản như Thiên Hằng được. Mới biết yêu thương đã phải xa cách, nỗi đau này biết khi nào mới nguôi ngoai?

Ba người lên bờ cũng là lúc trời đã trưa. Nắng khá gay gắt. Lạc Ân mua một cái nón, đội lên cho Thiên Hằng.

-Mua cho ba nữa kìa mẹ.

-Ừ.

-Mẹ đừng có vì con mà bỏ rơi ba, kẻo ba ganh tỵ đó.- Thiên Hằng bật cười giòn giã -Con có hẹn với hai nhóc con, dạy chữ cho tụi nó. Ba mẹ cứ đi chơi đi.

-Tiểu Hằng…Từ từ kẻo té đó con. Tiểu Hằng…

Thiên Hằng chạy nhanh như sóc…Lạc Ân chợt nhận ra bàn tay nhỏ bé của cô khi nào đã nằm gọn trong tay Tường Phong rồi.

Trong góc khuất, khi hai ánh mắt kia không còn nhìn thấy, Thiên Hằng đứng lại…Cảm giác đó lại đến. Cảm giác đau nhức tận xương tủy, như có hàng ngàn con sâu đục khoét trong thân thể. Chân Thiên Hằng mềm nhũn. Đứng cũng không còn sức nữa rồi.

Những hình ảnh xem được trên mạng lại hiện ra trước mặt cậu bé. Vẻ mặt của những nạn nhân ung thư giai đoạn cuối…Thiên Hằng hình dung tới mình lúc đó. Mái tóc được c5o trọc, mặt mày nhợt nhạt, nằm trên giường chờ đợi Thần chết đến gõ cửa nhà.

-Ba mẹ…

Hai người đều muốn con vui vẻ. Thiên Hằng xoa nhẹ hộp thuốc trong túi. Con sẽ sống thật vui vẻ những ngày cuối cùng này bên ba mẹ. Tới khi không thể chịu đựng được, con mới nhờ lọ thuốc này giúp con kết thúc. Con sẽ ngủ một giấc dài mãi mãi…Ba mẹ đã thực sự gắn bó, rồi ba mẹ sẽ có những đứa trẻ khác, hoàn hảo và đáng yêu hơn con.

Nhưng, con vẫn luyến tiếc cuộc đời nhiều lắm. Con không muốn xa ba mẹ. Không nỡ để hạnh phúc trong tầm mắt ấy xa dần như chưa hề tồn tại trên đời này.

-Tách!

Thiên Hằng lần đầu tiên chụp ảnh tự sướng nên không đẹp lắm. Nhưng nụ cười rạng rỡ này lại rất đẹp. Một mai nhìn thấy tấm ảnh đó, ba mẹ sẽ biết con từng rất vui vẻ, từng hạnh phúc vô cùng trong sự thương yêu của mẹ và ba.

Thiệu Thiên Hằng là một đứa trẻ hạnh phúc. Dù hạnh phúc của nó rất bé nhỏ và sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào.

Hôm nay Lạc Ân đặc biệt ngủ rất say.

Khi cô tỉnh dậy, xung quanh vắng lặng. Không thấy Thiệu Tường Phong, cũng không có Thiên Hằng.

Cô vội vã mặc lại quần áo, định ra ngoài tìm hai cha con.

Cửa bỗng bật mở. Thiên Hằng như một cơn lốc, chạy ùa vào:

-Mẹ ơi!

Tiếng gọi tự nhiên và thân thiết. Cái đầu nhỏ của Thiên Hằng dụi vào lòng cô. Có hơi chút ngỡ ngàng nhưng rồi Lạc Ân cũng ôm lấy con trai trong vỏng tay mình. Thiên Hằng hơi ngẩng lên, mái tóc rối bù nhưng nụ cười thì vô cùng rạng rỡ, như mắt trời sưởi ấm tim cô:

-Mẹ…

-Con nãy giờ đi đâu vậy? Mẹ đang định đi tìm con.

-Con ra ngoài với ba một chút-Thiên Hằng nheo mắt- Con và ba có mua quà cho mẹ kìa. Ra xem đi mẹ.

Cậu bé nhất định kéo Lạc Ân ra ngoài.

Bên cạnh Thẩm Tường Phong là một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền được gắn động cơ, nhưng còn có mái chèo nữa. Thiên Hằng nhìn mẹ, mỉm cười:

-Cả nhà mình có thể chèo thuyền ra ngoài kia ngắm cảnh. Hoàng hôn trên biển đẹp lắm. Con muốn xem.

Lạc Ân lại cảm thấy khó chịu bởi ánh mắt xa vời của Thiên Hằng đang dõi về phía chân trời xa tít tắt. Cô không muốn thấy một dấu hiệu chia ly nào cả…Cô chỉ muốn Thiên Hằng mỉm cười như thế mãi. Mỗi buổi sáng, cậu bé lại có thể ùa vào lòng cô nũng nịu. Hạnh phúc biết bao nhiêu…

-Mẹ mới dậy phải vào trong đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi ra biển với hai cha con con nha. Lúc nãy con mới phát hiện, ba lái thuyền rất là siêu. Nhanh đi mẹ….Nhanh đi!

….Chiếc thuyền lao vun vút trên mặt biển. Gió mạnh thổi bạt mái tóc ngắn của hai cha con Thiên Hằng. Đến chỗ có nhiều thuyền thúng cùng tụ tập, Tường Phong giảm tốc độ, hỏi hai mẹ con:

-Chúng ta cũng câu mực chứ?

-Không đâu- Thiên Hằng phủ quyết đầu tiên- Cần câu móc vào miệng con mực sẽ rất đau. Con không muốn làm vậy.

-Vậy thì giờ Tiểu Hằng muốn đi đâu nào?

-Đi vòng vòng nắm cảnh thôi.- Thiên Hằng rất muốn nói là cả nhà hãy đến một nơi thật vắng người, cùng sống chung rồi chết với nhau nhưng cậu bé kịp ngậm miệng lại, chỉ tay ra phía trước- Đằng kia có mấy tảng đá lớn ngay biển, ra đó đi ba!

-Không được đâu con -Tường Phong nghiêm giọng- Đó là bãi đá ngầm, thủy triều lên thuyền bị đụng là nguy hiểm lắm.

-Vậy ạ?Thế thì đừng đi nữa- Thiên Hằng cười nhẹ- Ba dừng thuyền lại một chút, cho con chơi chút rồi vào bờ.

Trò chơi của Thiên Hằng rất đơn giản. Cậu bé ngâm chân trong nước, khua nhẹ. Lạc Ân cũng tham gia với con trai. Đôi chân cô trắng muốt, mềm mại. Tường Phong nhìn hai mẹ con vui vẻ, lòng anh đau như cắt. Thì ra cảm xúc đau lòng khi nhìn người thân của mình từng ngày bị rút đi sự sống mà mình không làm gì được lại đáng sợ đến thế. Tường Phong không thể bình thản như Thiên Hằng được. Mới biết yêu thương đã phải xa cách, nỗi đau này biết khi nào mới nguôi ngoai?

Ba người lên bờ cũng là lúc trời đã trưa. Nắng khá gay gắt. Lạc Ân mua một cái nón, đội lên cho Thiên Hằng.

-Mua cho ba nữa kìa mẹ.

-Ừ.

-Mẹ đừng có vì con mà bỏ rơi ba, kẻo ba ganh tỵ đó.- Thiên Hằng bật cười giòn giã -Con có hẹn với hai nhóc con, dạy chữ cho tụi nó. Ba mẹ cứ đi chơi đi.

-Tiểu Hằng…Từ từ kẻo té đó con. Tiểu Hằng…

Thiên Hằng chạy nhanh như sóc…Lạc Ân chợt nhận ra bàn tay nhỏ bé của cô khi nào đã nằm gọn trong tay Tường Phong rồi.

Trong góc khuất, khi hai ánh mắt kia không còn nhìn thấy, Thiên Hằng đứng lại…Cảm giác đó lại đến. Cảm giác đau nhức tận xương tủy, như có hàng ngàn con sâu đục khoét trong thân thể. Chân Thiên Hằng mềm nhũn. Đứng cũng không còn sức nữa rồi.

Những hình ảnh xem được trên mạng lại hiện ra trước mặt cậu bé. Vẻ mặt của những nạn nhân ung thư giai đoạn cuối…Thiên Hằng hình dung tới mình lúc đó. Mái tóc được c5o trọc, mặt mày nhợt nhạt, nằm trên giường chờ đợi Thần chết đến gõ cửa nhà.

-Ba mẹ…

Hai người đều muốn con vui vẻ. Thiên Hằng xoa nhẹ hộp thuốc trong túi. Con sẽ sống thật vui vẻ những ngày cuối cùng này bên ba mẹ. Tới khi không thể chịu đựng được, con mới nhờ lọ thuốc này giúp con kết thúc. Con sẽ ngủ một giấc dài mãi mãi…Ba mẹ đã thực sự gắn bó, rồi ba mẹ sẽ có những đứa trẻ khác, hoàn hảo và đáng yêu hơn con.

Nhưng, con vẫn luyến tiếc cuộc đời nhiều lắm. Con không muốn xa ba mẹ. Không nỡ để hạnh phúc trong tầm mắt ấy xa dần như chưa hề tồn tại trên đời này.

-Tách!

Thiên Hằng lần đầu tiên chụp ảnh tự sướng nên không đẹp lắm. Nhưng nụ cười rạng rỡ này lại rất đẹp. Một mai nhìn thấy tấm ảnh đó, ba mẹ sẽ biết con từng rất vui vẻ, từng hạnh phúc vô cùng trong sự thương yêu của mẹ và ba.

Thiệu Thiên Hằng là một đứa trẻ hạnh phúc. Dù hạnh phúc của nó rất bé nhỏ và sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào.