Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 225




Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi



Sau khi Bùi Thanh Thù và Dung Dạng nói chuyện với nhau, Bùi Thanh Thù phát hiện bản thân đã nhanh chóng thích ứng với công việc ở Binh bộ.

Dù sao Bùi Thanh Thù cũng đã từng lãnh binh chinh chiến, coi như là có một số kinh nghiệm liên quan đến quân vụ.

Hơn nữa, nhiều người của Binh bộ có quan hệ thân thiết với hắn, vì các thuộc hạ đều tranh nhau nịnh bợ. Nên hiện tại, Bùi Thanh Thù mỗi ngày đều được tâng bốc, ngày ngày vô cùng hài lòng.

Khác với những quan viên đến nhờ cậy Bùi Thanh Thù, hoặc là mang theo vàng bạc châu báu, hoặc là đưa tới các dạng mỹ nhân. Thứ Dung Dạng mang đến cho Bùi Thanh Thù, là một manh mối cực kỳ quan trọng.

"Năm đó lúc ta theo Lễ Thân vương xuất chinh, đã từng có tiếp xúc với đám người Anh Quốc công, Diệp Luân." Binh bộ, trong sương phòng của Bùi Thanh Thù, ba người Bùi Thanh Thù, Đại Hoàng tử và Dung Dạng cho mọi người lui ra, ngồi quay lại với nhau.

Dung Dạng trầm giọng nói: "Anh Quốc công tuy dũng mãnh, nhưng là có dũng không có mưu. Diệp Luân tuy rằng hiểu chút binh pháp, nhưng võ công thua xa phụ thân hắn năm đó. Nếu bàn về mưu lược và võ công, Lễ Thân vương không hề dưới hai người này. Nhưng hai người này cũng một đường thế như chẻ tre, đánh cho người Hung Nô hoa rơi nước chảy, việc này ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ."

Vừa nghe Dung Dạng nói vậy, Bùi Thanh Thù nghĩ tới, trước đây hắn và Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử cũng đã từng nghị luận chuyện này.

Nhưng mà lúc đó, Thất Hoàng tử qua loa quy việc này về Diệp gia có cao nhân sẽ có cách làm, Bùi Thanh Thù và Tứ Hoàng tử cảm thấy bắt tay điều tra từ phương diện này không đáng tin cậy lắm, nên cũng không suy nghĩ sâu hơn.



Có điều hiện giờ người nói đổi thành Dung Dạng đã từng cùng đám người Diệp Luân xuất chinh, người nghe lại biến thành Đại Hoàng tử đã từng giao thủ mấy lần với người Hung Nô, tình hình hoàn toàn khác đi.

Đại Hoàng tử vỗ đùi, giống như tìm được tri âm: "Muội phu à, ta cảm thấy ngươi nói quá mẹ nó có đạo lý! Lúc trước ta cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ dựa vào công phu mèo ba chân kia của Anh Quốc công, hắn có thể đuổi theo người Hung Nô chạy vài trăm dặm à? Nhưng sau đó hắn bại trận, ta cũng không nghĩ nhiều nữa."

"Ý của các ngươi là, lẽ nào tất cả mọi chuyện, đều là thế cục do Diệp gia bày ra sao?" Suy đoán này vô cùng to gan, lúc Bùi Thanh Thù nói ra miệng không khỏi có mấy phần chần chừ: "Bọn họ có lá gan lớn như vậy ư? Thông đồng với địch phản quốc, đây chính là tội lớn liên lụy cửu tộc!"

Bùi Thanh Thù vừa nói ra, Đại Hoàng tử cũng bắt đầu cảm thấy mê mang: "Có phải vận may của Diệp Luân tương đối khá không?"

Dung Dạng không nói tiếp, mà nhìn về phía Đại Hoàng tử, hỏi: "Gần đây Nghị vương điện hạ có đến thăm Kính Phi nương nương không?"

"Mẫu phi của ta? Không có." Không phải là Đại Hoàng tử bất hiếu, mà là loại địa phương như lãnh cung, không có sự cho phép của Hoàng đế, hắn thật sự không thể đến thường xuyên.

Huống chi hiện tại hắn đã đến cậy nhờ Bùi Thanh Thù, Kính Phi lại từng làm ra chuyện như vậy với hai huynh đệ Bùi Thanh Thù và Thập tứ, Đại Hoàng tử sợ hắn đi thăm Kính Phi, Bùi Thanh Thù sẽ suy nghĩ nhiều, càng sợ sau khi gặp Kính Phi, Kính Phi lại mắng hắn hồ đồ, can thiệp vào quyết định của hắn.



Cho nên, Đại Hoàng tử đã có một thời gian chưa gặp Kính Phi.

"Mấy ngày nay rảnh rỗi, ngài có thể đến chỗ Kính Phi nương nương ngồi một lát." Dù Kính Phi đã sớm bị biếm thành thứ dân, là một phế phi, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng với Đại Hoàng tử, Dung Dạng và Bùi Thanh Thù vẫn giữ nguyên cách gọi, tôi xưng Kính Phi một tiếng "nương nương".

Đại Hoàng tử dường như hiểu ra: "Ngươi muốn ta hỏi thử, mẫu phi của ta có biết chuyện này hay không?"

Tuy rằng đầu óc Đại Hoàng tử không được linh hoạt như Dung Dạng, nhưng hắn không phải ngốc đến hết thuốc chữa. Sau khi Dung Dạng nhắc nhở, Đại Hoàng tử đã kịp phản ứng ---

Đúng vậy! Trước đây Kính Phi phản đối hắn ủng hộ Bùi Thanh Thù, là vì Kính Phi cảm thấy nếu Đại Hoàng tử phụ tá cho Tứ Hoàng tử thì sẽ có lợi hơn cho mẫu tử bọn họ.

Nhưng bây giờ Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện, Kính Phi không thể ép hắn tìm Tứ Hoàng tử nương tựa nữa rồi.


Hiện giờ, nói không chừng thái độ của Kính Phi sẽ thay đổi.

Đại Hoàng tử làm theo lời Dung Dạng nói, ngày hôm sau lập tức vào cung, lén lút đến Hàn Hương điện.

Kính Phi vừa trông thấy hắn đã mở miệng mắng nhi tử một trận, trách hắn đã lâu như vậy mà không đến vấn an mình.

Nếu như là trước đây, Đại Hoàng tử chắc chắn sẽ nhận lỗi với Kính Phi. Mặc dù hắn là người lỗ mãng, nhưng vô cùng hiếu thuận, từ trước đến nay mẫu thân nói gì nghe nấy.

Nhưng Đại Hoàng tử của hiện tại, đã sớm không còn là kẻ ngốc chỉ nghe lệnh của mẫu thân nữa.

"Lần này ta tới phụ hoàng không biết, con mua chuộc hạ nhân trong coi Hàn Hương điện mới vào được. Cho nên thời gian có hạn, chỉ khoảng một nén nhang. Nếu như ngài muốn mắng nhi tử, vậy nhanh một chút, đừng chậm trễ chính sự."

Nghe Đại Hoàng tử nói vậy, Kính Phi vội ngừng lải nhải, bất ngờ nhìn Đại Hoàng tử, như là nhìn một người xa lạ: "Chính sự gì?"

"Chuyện của lão Tứ và trưởng nữ của Thừa Ân công ầm ĩ cả thành đều biết, mẫu phi hẳn cũng biết nhỉ? Bây giờ ngài còn muốn nhi tử đi theo hắn sao?"



Kính Phi im lặng trong chốc lát, không tình nguyện nói: "Đương nhiên là không rồi, con không phải biết rõ hay sao mà còn cố hỏi."

Tứ Hoàng tử đã bị giam mấy tháng mà Hoàng đế vẫn không có ý định thả hắn, dù là Dung Quý phi và Ninh Quốc Công phủ cũng bó tay không có cách nào, Kính Phi sẽ không bằng lòng để Đại Hoàng tử đụng tới vận xui này.

"Như vậy hiện giờ, ngài có bằng lòng ủng hộ nhi tử phụ tá Thập nhị đệ không?" Không đợi Kính Phi trả lời, Đại Hoàng tử đã nói một cách chắc chắn: "Ngài hãy tin ta, chỉ cần sau này ngài không mang suy nghĩ không đứng đắn, Thập nhị đệ nhất định sẽ nể tình ta, sẽ bỏ qua chuyện cũ với ngài."


Kính Phi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, nhìn Đại Hoàng tử, bất đắc dĩ nói: "Ta còn có con đường khác để chọn sao?"

Tuy rằng Kính Phi đã làm chuyện hồ đồ, nhưng chỉ là bà không địch lại Toàn Hoàng Quý phi nên mới rơi vào tình trạng bây giờ mà thôi, trên thực tế bà cũng không hồ đồ.

Bà biết rất rõ, trong những Hoàng tử khác, ngoại trừ Bùi Thanh Thù, đã không có ai có thể chống lại Nhị Hoàng tử.

Hiện tại, thực lực của Bùi Thanh Thù đã hiện ra. Nếu mẫu tử bọn họ còn không nắm chặt, làm ra một chút cống hiến cho Bùi Thanh Thù, như vậy chờ đến lúc Bùi Thanh Thù làm Thái tử, bà lại đi kết thân với người ta, vậy thì đã quá muộn.

Cho nên, sau khi đấu tranh tư tưởng xong, cuối cùng Kính Phi cũng mở miệng, khẽ nói: "Thôi, chúng ta đánh cuộc lần này đi! Thập nhị Hoàng tử

Hiện tại, Bùi thanh thù thực lực đã hiển hiện ra. Nếu là bọn họ mẫu tử lại không nắm chặt, vì Bùi thanh thù làm ra một ít cống hiến nói, như vậy chờ Bùi thanh thù đương Thái Tử, nàng lại đi nịnh bợ lấy lòng nhân gia, vậy đã quá muộn.

Cho nên, ở trải qua một phen kịch liệt tư tưởng giãy giụa lúc sau, Kính Phi rốt cuộc mở miệng, thấp giọng nói: “Thôi, chúng ta liền đánh cuộc lần này đi! Hiện tại có phải đám người Thập nhị hoàng tử đang nghĩ cách đối phó với mẫu tử Toàn phi hay không?"

Đại Hoàng tử gật đầu nói: "Mẫu phi, ngài và Hoàng Quý phi thân thiết nhiều năm như vậy, nhất định biết không ít chuyện của bà ta? Có cái gì có thể dùng để đối phó với bà ta hay không?"

Kính Phi khẽ thở dài: "Con người Toàn Phi tâm cơ rất nặng, thoạt nhìn là quan hệ tốt với ta, nhưng trên thực tế thì gạt ta rất nhiều chuyện, không để cho ta biết. Có rất nhiều chuyện, đều là do ta dựa vào một ít dấu vết để lại mà suy đoán, nếu như thật sự muốn dùng để đối phó với bà ta, cần phải có một kế hoạch chặt chẽ chu đáo mới được."

"Vậy... Bà ta có từng nhắc với ngài, chuyện có liên quan đến Diệp Luân, hay là người Hung Nô hay không?"

Kính Phi nhíu mày, khó hiểu nhìn Đại Hoàng tử: "Ý của con là gì?"

Đại Hoàng tử nghĩ Kính Phi đang ở trong lãnh cung cũng không làm được chuyện gì, bèn nói suy đoán của bọn họ cho Kính Phi nghe.


Dù sao nếu Dung Dạng đã bảo hắn đến hỏi, Bùi Thanh Thù cũng ngầm đồng ý, vậy hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi Kính Phi nghe xong thì lắc đầu nói: "Không có, đến bây giờ ta chưa từng nghe Toàn Quý phi nhắc đến chuyện này. Chuyện lớn như vậy, dù có là thật thì bà ta cũng không thẻ nói cho ta biết."

Đại Hoàng tử nghe xong không khỏi cảm thấy thất vọng.

Kính Phi nhìn cánh tay trái trống không của nhi tử, chợt nhớ đến một việc: "Đợi chút, năm đó không phải lúc đang giao chiến với người Hung Nô con bị tên bắn lén sao? Lúc đó ta còn cho rằng Toàn Phi tìm người giả làm người Hung Nô, lẽ nào bọn họ thật sự cấu kết với Hung Nô ư?"

Đại Hoàng tử vô lực nói: "Hiện giờ chuyện này chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, đừng nói là vật chứng, ngay cả nhân chứng chúng ta cũng không có."



Kính Phi chỉ hận thế lực của mình không đủ lớn mạnh, không thì năm đó khi Đại Hoàng tử bị thương, bà có thể tìm hiểu ngọn nguồn, kéo người sau lưng gây tổn thương cho Đại Hoàng tử ra.

Chỉ tiếc với thực lực của bà, căn bản là chơi không lại Toàn Quý phi.

Lúc đó hành động của Toàn Quý phi thật sự quá nhanh, Kính Phi còn chưa kịp điều tra, tất cả chứng cứ đã bị xóa sạch không còn lại gì.

Nếu không phải Kính Phi nghe tâm phúc của Toàn Quý phi lỡ miệng nói ra... Sợ rằng đến nay bà vẫn còn bị Toàn Quý phi lừa gạt không biết gì, làm tiểu tỷ muội với bà ta.

... Đúng rồi! Tâm phúc của Toàn Quý phi!

Chuyện bà không biết, không có nghĩa là người khác không biết!

"Đức nhi, ta đột nhiên nhớ tới một việc --- Con còn nhớ bên cạnh Toàn Phi có một cung nữ quản sự tên là Sĩ Trinh không?"

Đại Hoàng tử sửng sốt: "Bên cạnh Hoàng Quý phi hình như có cung nữ tên Trinh gì đó, nhưng hình như cũng không phải là tên này?"

"Hiện giờ cung nữ tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh bà ta, tên là Liên Trinh. Người mà ta nói với con là Đại cung nữ trước đây của bà ta, gọi là Sĩ Trinh, nhất định là con đã từng gặp."

Đại Hoàng tử không nhớ ra, nói: "Mẫu phi đột nhiên nhắc đến cung nghĩ kia làm gì?"

Hắn suy nghĩ một lát, khó hiểu hỏi: "Ngài muốn tìm cung nữ của Hoàng Quý phi đã rời khỏi cung, sau đó để nàng ta làm chứng tố giác hành vi phạm tội của Hoàng Quý phi sao?"

Kính Phi lắc đầu nói: "Đức nhi, con quá ngây thơ rồi, Sĩ Trinh kia sợ là đã không còn trên đời này nữa. Xưa nay Toàn Phi là người như vậy, lòng nghi ngờ của bà ta rất nặng, cho dù là với tâm phúc của chính mình cũng không hoàn toàn tín nhiệm, sợ bọn họ tiết lộ bí mật của bà ta. Cho nên cứ cách mấy năm, bà ta đều sẽ đổi cung nữ tâm phúc một lần."

"Ý của mẫu phi là...?"

"Hiện tại Liên Trinh bên cạnh bà ta, đã đi theo bà ta bảy, tám năm rồi. Ta đoán không bao lâu nữa, Toàn Phi sẽ lấy danh nghĩa gả nàng ta ra ngoài, lén lút xử lý nàng ta."

Từ sau khi bị biếm vào lãnh cung, trạng thái tinh thần của Kính Phi không được tốt. Nhưng hôm nay, bà hiện ra vẻ bình tĩnh lâu thế này, còn rất hưng phấn: "Phóng mắt toàn bộ hậu cung, Liên Trinh nhất định là người biết nhiều bí mật của Toàn Phi nhất. Nếu các ngươi có thể khống chế nàng ta, chuyện sẽ dễ làm hơn rất nhiều."

Mạch suy nghĩ của Kính Phi đưa ra rất tốt, nhưng Đại Hoàng tử vẫn không nghĩ ra nên hành động thế nào: "Nhưng sao chúng ta biết khi nào Hoàng Quý phi muốn xử lý nàng ta? Hiện giờ chắc chắn đám người Hoàng Quý phi đang bận nghĩ cách làm sao để đối phó với Thập nhị đệ, đang là lúc cần dùng người, sợ là sẽ không có thời gian và sức lục để làm chuyện này đâu?"

Kính Phi nhìn nhi tử ngốc của mình, hận không thể rèn sắt thành thép: "Con nói xem có phải là con thiếu đầu óc hay không? Toàn Phi không ra tay, các ngươi không thay bà ta ra tay được sao!"