Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Ngay lúc các đại thần nội các đang thảo luận có nên thực hành bộ phương án cải cách quan học này hay không, Hoàng đế thay tư phục, lặng yên không một tiếng động mà ra cung.
Công Tôn Việt bị bệnh đã một thời gian. Mới đầu hắn còn có thể kiên trì chủ trì công vụ Khâm Thiên giám nhưng mấy ngày gần đây, bệnh của hắn thật sự có chút nghiêm trọng, không thể không cáo bệnh tĩnh dưỡng trong phủ.
Những năm gần đây, quan hệ của Hoàng đế và Công Tôn Việt sớm đã vượt qua quân thần bình thường. Sau khi biết Công Tôn Việt bị bệnh, Hoàng đế vô cùng lo lắng.
Vừa lúc hôm nay Hoàng đế bị những đại thần đó ồn ào đến đau đầu, hắn dứt khoát lén lút chuồn ra cung, đến Công Tôn phủ thăm bệnh.
Trong Công Tôn phủ ngoại trừ Công Tôn Việt cũng chỉ có Công Tôn Minh là nam chủ nhân. Cho nên sau khi biết được Hoàng đế tới, Công Tôn Minh lập tức ra nghênh giá.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, vẻ mặt Hoàng đế vô cùng ôn hòa, nói với Công Tôn Minh: “Mau miễn lễ đi! Phụ thân ngươi thế nào?”
Công Tôn Minh lộ vẻ ưu sầu: “Bẩm Hoàng thượng, thân mình phụ thân vẫn rất suy yếu. Trong thời gian ngắn… sợ là khó có thể trở về Khâm Thiên giám làm việc.”
“Không sao, bên phía Khâm Thiên giám có ngươi, trẫm rất yên tâm.” Hoàng đế hòa ái cười nói: “Trẫm nghe Thù nhi nói về ngươi, nói ngươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trí tuệ hơn người.”
“Ha ha, Thập nhị điện hạ thật sự là quá khen rồi.” Ngoài miệng Công Tôn Minh nói như vậy, trong ngôn ngữ lại không có ý tứ khiêm tốn gì. “Mời ngài đi bên này.”
Tuy rằng Công Tôn Việt bị bệnh nhưng Công Tôn phu nhân vẫn xử lý sự vụ trong phủ gọn gàng ngăn nắp. Công Tôn Việt dưỡng bệnh trong phòng vừa thông gió lại ấm áp. Lúc Hoàng đế đi vào, chẳng những không ngửi được mùi thuốc khó chịu, thậm chí còn có thể ngửi được một mùi hương hoa thơm mát.
Nhưng Hoàng đế vừa thấy Công Tôn Việt thì kinh hãi: “Sở Văn quân, mấy ngày không gặp, sao ngươi lại bệnh thành như vậy?!”
Chỉ thấy sắc mặt Công Tôn Việt tái nhợt, môi tím tái, mặt không có chút máu, cả người gầy đi nhiều.
Nhìn thấy Hoàng đế tới, hắn vốn đang giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy hành lễ nhưng bị Hoàng đế ngăn cản.
“Sở Văn quân, ngươi mau nằm xuống, đừng lộn xộn.” Hoàng đế cau mày, lo lắng nhìn hắn: “Thế nào, thái y nói sao?”
Công Tôn Việt dùng tay áo che miệng lại, ho khan hai tiếng mới nói: “Thái y cũng không nhìn ra nguyên cớ. Nhưng tự thần biết… Bệnh này của thần đều là báo ứng!”
Hoàng đế hoàn toàn không rõ vì sao hắn nói như vậy: “Báo ứng? Sao có thể! Sở Văn quân làm nhiều việc vì Đại Tề như vậy, là đại công thần với nước với dân, sao có thể bị báo ứng!”
“Tiết lộ thiên cơ, ắt bị trời phạt…” Công Tôn Việt ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: “Có đôi khi thần suy nghĩ nếu năm đó không phải thần quấy nhiễu quyết định của Hoàng thượng, có phải Hoàng thượng đã làm theo ý Thái hậu nương nương, lập Lục Hoàng tử làm Thái tử đúng không? Nếu Lục Hoàng tử được hưởng đãi ngộ của Thái tử, vậy có phải hắn sẽ không dễ dàng bị người ta hạ độc đúng không?”
“Sở Văn quân, sao ngươi lại nghĩ như vậy!” Nhắc tới Lục Hoàng tử chết yểu, Hoàng đế thở dài, khổ sở nói: “Thành thật mà nói, lúc ấy trẫm do dự chính là không định lập ai. Dù ngươi không nói trước mệnh cách của Dược nhi cho trẫm, chỉ sợ trẫm cũng sẽ không lập hắn…”
“Thần có thể hiểu chỗ khó xử của Hoàng thượng nhưng chuyện lập Thái tử cũng không thể kéo dài quá lâu. Dù Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, không muốn sớm lập Thái tử nhưng ngài cũng phải nhanh chóng chọn ra một người thích hợp trong số các Hoàng tử, tiến hành bồi dưỡng, tiếp nhận dạy dỗ đạo trữ quân trước, như vậy tương lai ngài mới có thể yên tâm truyền ngôi vị Hoàng đế cho Thái tử!”
Thật ra lời này Công Tôn Việt đã sớm muốn nói với Hoàng đế. Nhưng ngày thường vô duyên vô cớ, Công Tôn Việt không tiện nói ra, đỡ làm Hoàng đế nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại hắn bị bệnh, đúng là thời điểm lòng cảnh giác của Hoàng đế thấp nhất, hơn nữa đang tiện nhắc đến chủ đề này nên Công Tôn Việt mới dám nói ra.
Sau khi nghe Công Tôn Việt nói, Hoàng đế yên lặng.
Hồi lâu sau, Hoàng đế trầm giọng mở miệng nói: “Hiện giờ Kính Phi và Hoàng hậu đã thành cái dạng này, lão Đại và lão Tam là không thể suy xét. Lẽ ra mẫu thân của lão Nhị là Hoàng quý phi, hắn làm việc ở Hộ bộ cũng không tồi, người trẫm nên suy xét nhất chính là hắn… Còn có lão Tứ, phẩm học và xuất thân của hắn cũng đều rất thích hợp… Nhưng trong lòng trẫm vẫn tương đối thiên vị hai nhi tử do Lệ Phi sinh ra.”
Công Tôn Việt vừa nghe lời này, mí mắt giật giật.
“Hoàng thượng, ngài nói thiên vị Thập nhị Hoàng tử vi thần còn có thể lý giải. Nhưng Thập tứ Hoàng tử… năm nay hắn mới vài tuổi, bệ hạ sẽ không sinh ý tưởng phế trường lập ấu chứ?”
Hoàng đế có chút xấu hổ nói: “Sở Văn quân, ngươi đừng nghĩ nhiều, trẫm chỉ thuận miệng nói thôi... Đứa nhỏ Thập tứ này là trẫm tự mình nhìn nó lớn lên, khó tránh khỏi sẽ yêu thương hơn vài phần. Nhưng trẫm cũng biết lập trữ là quốc gia đại sự, trẫm sẽ không làm bậy.”
Công Tôn Việt cũng không tin lý do thoái thác này của hắn lắm: “Hoàng thượng, thần biết Thập tứ Hoàng tử chính là ấu tử, dung mạo lại tương đối giống với ngài nhưng phế trưởng lập ấu là đại kị, ngài tuyệt đối không nên sinh ra ý niệm như vậy!”
Cho dù là Công Tôn Việt thuyết giáo với Hoàng đế như vậy, Hoàng đế cũng có vài phần không kiên nhẫn: “Được, trẫm nói trẫm đã biết. Sở Văn quân cứ an tâm dưỡng bệnh đi, không nói chuyện này nữa!”
Rõ ràng là Hoàng đế nói không nhắc nữa nhưng sau khi trầm mặc một lát, Hoàng đế lại chủ động hỏi: “Sở Văn quân, ngươi nói lời thành thật với trẫm đi, trong lòng ngươi hướng vào người nào để chọn làm Thái tử?”
Công Tôn Việt vi diệu mà nhẹ nhàng cười: “Trong lòng Hoàng thưởng hẳn là đã có đáp án rồi?”
Hoàng đế lại đột nhiên chuyển đề tài, nói tới chuyện khác: “Đứa nhỏ Minh nhi này nhà ngươi thật đúng là không tồi, tương lai kế thừa vị trí của ngươi ắt không thành vấn đề.” Hoàng đế thở dài, đột nhiên có chút phiền muộn: “Còn trẫm thật đúng là thất bại. Nuôi mười mấy nhi tử, ngoại trừ Dược nhi chết yểu, không có một ai có thể gánh vác đại nghiệp, còn không bằng một đứa của ngươi.”
“Sao Hoàng thượng lại nói lời này?” Công Tôn Việt cũng không biết chính mình còn bao nhiêu thời gian, đơn giản thừa dịp hôm nay nói rõ ràng: "Thập nhị điện hạ có quyết tâm có chí tiến thủ, lại không lỗ mãng; có tài kinh bang tế thế, lại không kiêu ngạo, rõ ràng là lựa chọn tốt nhất cho vị trí trữ quân, lại là nhi tử của sủng phi ngài, không biết Hoàng thượng còn băn khoăn gì?”
“Nhưng rốt cuộc Thù nhi còn niên thiếu…”
“Thập nhị điện hạ có niên thiếu cũng lớn hơn Thập tứ điện hạ mười tuổi…” Công Tôn Việt nói đến nơi đây, đột nhiên ho khan kịch liệt.
Hoàng đế hoảng sợ, vội vàng gọi người tiến vào thuận khí cho Công Tôn Việt.
Hôm nay Công Tôn Việt nói quá nhiều, đã không còn tinh lực khuyên bảo Hoàng đế nữa.
Hoàng đế thấy vậy đã kêu hắn nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng việc ở Khâm Thiên giám.
“Sau khi trở về trẫm sẽ chính thức phong Minh nhi làm ngũ quan Linh đài lang. Sở Văn quân ngươi không cần suy nghĩ gì cả, an tâm dưỡng thân mình cho tốt là được.”
Công Tôn Việt nói không ra lời, chỉ có thể suy yếu gật đầu.
Mấy tháng trước khi Công Tôn Minh mới vừa vào Khâm Thiên giám hắn chỉ là một ngũ quan Tư thần cửu phẩm. Hiện tại đã tăng bốn cấp, trở thành ngũ quan Linh đài lang từ thất phẩm, có thể nói là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Công Tôn Minh lập tức tiến lên tạ ơn.
Hoàng đế nhìn hắn một cái thật sâu, vỗ vai Công Tôn Minh rồi lúc này mới khởi giá hồi cung.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế hiếm khi mới không đi Chung Linh cung mà một mình ở tại Càn Nguyên điện, tự hỏi hồi lâu.
Lộc Khang An không dám quấy rầy Hoàng đế nhưng vị chủ tử ngoài cửa kia hắn lại không thể mặc kệ. Cho nên sau khi đi qua lại trước mặt Hoàng đế một lát, Lộc Khang An vẫn là không thể không nói: “Khởi bẩm thánh thượng, An Quý tần nương nương cầu kiến.”
Mỗi lần nhớ tới An Quý tần tuổi trẻ mạo mỹ này, trong lòng Hoàng đế lại có vài phần áy náy.
Vốn là sau khi làm lành với Lệ Phi, Hoàng đế không định nạp thêm người mới. Nhưng khi đó dưới áp lực của Chu thái phó, hắn không thể không tuyển thêm mấy tú nữ vào cung, An Quý tần chính là một trong số đó.
Nàng ấy còn trẻ như vậy đã phải sống cô quả, Hoàng đế luôn muốn bồi thường cho nàng ấy một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, bồi thường của Hoàng đế chính là nâng vị cho An Quý tần. Ý chỉ đã viết xong, công bố cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Tuy An Quý tần trẻ tuổi nhưng còn coi như hiểu chuyện, ngày thường không có việc gì sẽ không cầu kiến Hoàng đế. Cho nên ngay lúc này nàng ấy tới, Hoàng đế chỉ cho rằng có chuyện gì, thấy nàng ấy liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.
An Quý tần cắn môi, rơm rớm nước mắt nói: “Hoàng thượng, thiếp thân nghe nói, Hoàng hậu nương nương bị bệnh, bệnh thật sự rất nặng… Nhưng ý chỉ của ngài không cho người tùy ý ra vào Khôn Nghi cung, cho nên thái y cũng không dám đi thăm bệnh cho Hoàng hậu…”
“Hoàng hậu bị bệnh? Thật sự rất nghiêm trọng sao?” Nói thật ra, tuy rằng Hoàng đế oán hận Hoàng hậu nhưng dù sao bọn họ cũng là phu thê từ niên thiếu, Hoàng đế cũng không muốn Hoàng hậu chết như vậy.
“Cách một cánh cửa cung, thiếp thân cũng không biết rõ.” An Quý tần nhu nhược ngã trên mặt đất: “Cầu xin Hoàng thượng khai ân, để thiếp thân dẫn thái y vào thăm Hoàng hậu nương nương!”
Hoàng đế nghĩ, cảm thấy hiện tại Hoàng hậu chưa thể chết được. Nếu Hoàng hậu chết, triều thần nhất định sẽ thúc giục hắn lập Hậu mới. Với tình hình hậu cung hiện tại, tám phần chính là muốn lập Toàn Hoàng quý phi.
Nói vậy, Nhị Hoàng tử sẽ trở thành con vợ cả… Đến lúc đó Hoàng đế nói không lập hắn làm Thái tử cũng khó khăn.
Hoàng đế nghĩ vậy liền cảm thấy đau đầu, dứt khoát vung tay lên, nói thẳng: “Đi đi, nếu xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ lập tức nói cho trẫm, trước tiên không cần lộ ra ngoài.”
An Quý tần ngoan ngoãn đồng ý.
…
Bên phía Công Tôn phủ, Hoàng đế vừa đi, Công Tôn Minh liền đi tới phủ Bùi Thanh Thù.
Tuy rằng trên mặt hắn bình tĩnh nhưng Bùi Thanh Thù ở chung với hắn nhiều năm như vậy, Bùi Thanh Thù liếc mắt một cái đã nhìn ra trong lòng Công Tôn Minh cất giấu chuyện gì đó.
“Làm sao vậy?” Bùi Thanh Thù vốn đang cùng Phó Húc thảo luận sự tình trên triều hôm nay, thấy dáng vẻ Công Tôn Minh như vậy, hai người lập tức ngừng thảo luận, tò mò nhìn hắn.
“Mới vừa rồi Hoàng thượng đến thăm phụ thân ta.” Công Tôn Minh nhẹ nhấp môi, thần sắc nghiêm trọng: “Tuy rằng ta không ở trong phòng nhưng hẳn là phụ thân ta đã nhắc đến chuyện lập trữ quân với Hoàng thượng…”