Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên

Chương 38: Khác thường




Edit: Huyền Thục nghi

Beta: Rine Hiền phi

Tuy nói Thục phi xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ, nhưng mà nghĩ đến bản thân mình, nàng lại nói với Bùi Thanh Thù rằng: “Các hoàng huynh lớn này của con, có người ôm mục đích đoạt vị, có người lại muốn kéo bè kéo cánh phụ tá ai đó thượng vị. Nhưng tuổi con còn nhỏ, chưa từng trải qua những chuyện này nhiều, dễ bị người khác lợi dụng, lừa gạt. Những chuyện đó của bọn họ, con cố hết sức đừng bị kéo vào, ngàn vạn lần đừng để bản thân mình bị liên luỵ.”

Nghe Thục phi dặn dò xong, trong lòng Bùi Thanh Thù lộp bộp một tiếng, có cảm giác chột dạ khi bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình.

Nhưng mà, theo hắn biết Hoàng đế còn sống được rất nhiều năm, vì vậy dưới tình huống tranh đoạt như thế này Bùi Thanh Thù cũng không cảm thấy sốt ruột. Dù sao đối với hắn, mục đích hiện tại là bình an lớn lên và cố gắng tích góp thực lực.

Cho nên hắn gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý với Thục phi.

“Đứa trẻ ngoan, con hiểu chuyện như vậy, mẫu phi đã an tâm rồi.” Thục phi vui mừng xoa xoa tóc Bùi Thanh Thù, “Lệnh Nghi tỷ tỷ của con là nữ hài tử thì cũng thôi, cách những phân tranh này càng xa càng tốt. Nhưng con thì không giống như vậy, cùng các hoàng huynh qua lại với nhau sẽ khó tránh cùng người này gần gũi một chút, đối với người kia có chút không hợp. Con chính là thịt đầu quả tim (người rất quan trọng) của mẫu phi, nên con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Nghe Thục phi nói như vậy, Bùi Thanh Thù không kiềm được phải nhỏ giọng hỏi: “Mẫu phi không hy vọng con cùng các hoàng huynh khác gần gũi sao? Thế… Tứ hoàng huynh thì sao?”

Tứ Hoàng tử là do Vinh Quý phi sinh ra, quan hệ giữa Thục phi và Vinh Quý phi tốt như vậy, hắn chơi đùa cùng Tứ hoàng huynh chắc là không có việc gì.

Không nghĩ đến Thục phi lại nói: “Qua lại hơi gần gũi chút thì có thể, nhưng cũng đừng móc tim đào phổi ra đối với người ta. Tuy nói các con là huynh đệ nhưng dù sao bụng người cũng cách nhau một lớp da, vẫn nên lưu lại cho mình con đường sống mới được.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, không khỏi kinh ngạc đến mở to hai mắt. Thật sự là hắn không nghĩ tới, Tứ Hoàng tử là nhi tử của Vinh Quý phi mà Thục phi cũng sẽ nói như vậy.

Xem ra… Hắn vẫn còn quá non nớt.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại, Thục phi nói cũng rất có lý. Tuy hiện tại hắn cảm thấy Tứ Hoàng tử là người không tồi nhất trong số những hoàng huynh lớn tuổi, nhưng rốt cuộc ai biết hắn ta có thích hợp làm hoàng đế hay không? Cho dù là hiện tại thoạt nhìn hắn ta khá tốt, nhưng ai biết về sau có thay đổi hay không? Đều nói ở lâu mới biết được lòng người, rốt cuộc Tứ Hoàng tử là người như thế nào, còn phải để thời gian chứng minh.

Trước đó, mặc kệ hắn ta có tốt đối với Bùi Thanh Thù đi chăng nữa, Bùi Thanh Thù vẫn phải có chút phòng bị đối với Tứ Hoàng tử. Đây, mới chính là ý thức để sinh tồn tại hậu cung.

Tư tưởng của hắn … vẫn phải tiếp tục thay đổi.

Thay đổi từ nữ sang nam, từ bình dân thành hoàng tộc, chẳng hề giống nhau, mọi chuyện không phải là dễ dàng.

Cũng còn may mắn là trên con đường trưởng thành của Bùi Thanh Thù vẫn luôn có người không hề nề hà phiền phức chỉ dạy hắn, giải đáp cho hắn đủ loại vấn đề. Nhưng mà, không phải bất cứ vấn đề gì cũng có thể không kiêng nể mà hỏi thẳng ra miệng.

Ví dụ như vừa rồii sau khi nghe Thục phi nói như vậy, Bùi Thanh Thù lập tức cảm thấy tò mò một chuyện.

Đều nói từ trước đến nay Phó gia luôn thích lập công phụ tá Hoàng tử lên ngôi, hoặc ngoài mặt, hoặc ngấm ngầm duy trì ủng hộ một vị Hoàng tử nào đó.

Thật sự Bùi Thanh Thù rất tò mò, trong những Hoàng tử đồng lứa ở đây, người được Phó gia xem trọng nhất là ai, bọn họ muốn phụ tá ai lên ngôi. Vấn đề này cũng rất nghiêm trọng, không phải là chuyện mà “một đứa nhỏ” như hắn có thể nghĩ đến.

Bùi Thanh Thù quyết định trước hết tự mình âm thầm quan sát, không được tuỳ tiện nói ra miệng, để tránh Thục phi nghi ngờ.

Sau khi chuyện Bùi Thanh Thù được ngự tứ tấm biển bị người trong cung nghị luận vài ngày, rất nhanh đã bị không khí ngày hội áp chế xuống. Năm mới cũng sắp đến rồi, mỗi người đều bận rộn nghênh đón Tết Nguyên Đán. Lĩnh tiền thưởng, may vá quần áo mới, sắp xếp nhân lực làm việc và nghỉ việc, gặp người thân, chuẩn bị yến hội… Người nào cũng đều bận tối mày tối mặt nên không rảnh để tám chuyện.

Đối với Bùi Thanh Thù mà nói, những chuyện này đều không phải là chuyện lớn gì, tất cả đều giao cho thuộc hạ làm là được. Chuyện hiện tại hắn cần làm, chính là học tập thật tốt, làm cho xong bài tập.

Sau khi chuyển đến Khánh Ninh cung ở được hơn mười ngày, hiện tại Bùi Thanh Thù đã quen với sinh hoạt của nơi này, cũng quen với mỗi ngày dậy sớm đi học. Chờ đến lúc cuối năm được nghỉ, ngược lại Bùi Thanh Thù có chút không quen.

“Không phải nói đến Tết Nguyên Đán mới có thể nghỉ sao?” Bùi Thanh Thù mang theo vẻ mặt ngây ngô hỏi Thất Hoàng tử - người đến tìm hắn chơi đùa: “Sao hôm nay lại không đi học vậy?”

Thất Hoàng tử thường xuyên đến nơi này tìm Bùi Thanh Thù chơi đùa, đã xem nơi này trở thành một nửa nhà của mình. Cho nên vừa vào cửa, Thất Hoàng tử liền vô cùng tự nhiên đến nằm trên ghế mềm ăn trái cây.

Nghe Bùi Thanh Thù hỏi như vậy, hắn ngẩng đầu lên cười nói: “Đệ nha, sao lại không biết quan tâm chăm sóc các tiên sinh như vậy. Các tiên sinh cũng là người, cũng phải về nhà chuẩn bị ăn Tết chứ.”

Bùi Thanh Thù ngẫm nghĩ, nói như vậy cũng có lý. Chỉ là trong cung này, quy định nói huỷ là huỷ, trong lòng Bùi Thanh Thù không yên tâm, cảm thấy đây là dấu hiệu khởi đầu cho việc mất nước.

Thất Hoàng tử thấy vẻ mặt dáng vẻ của hắn như có chuyện đại sự, lắc đầu nói: “Thập nhị đệ, đệ đừng nghĩ nhiều. Lúc ta vừa mới đến cũng giống như đệ, ngu ngốc mà vâng theo lời của lão tổ tông gìn giữ quy định. Nhưng mà sau này ta lại phát hiện, các ca ca ở phía trên không có mấy người làm theo, các tiên sinh cũng mặc kệ.”

Bùi Thanh Thù hỏi: “Không có người nào cảm thấy không ổn sao?”

“Có chứ, chính là Tứ ca.” Thất Hoàng tử vừa gặm táo, vừa nói: “Năm đó Tứ ca kiên trì muốn lên lớp học vào ngày ba mươi, các tiên sinh không đến, hắn liền tự mình đến Trường Hoa điện học bài, kết quả bị bọn người Đại hoàng huynh và Tam hoàng huynh chê cười, nói Tứ ca giả vờ chăm chỉ, cố ý biểu hiện cho phụ hoàng xem. Tứ ca tức điên lên, từ đấy về sau chỉ tránh ở trong phòng của mình học bài, cũng không thích ra ngoài nữa.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, nhịn không được cảm thấy bất bình thay Tứ Hoàng tử: “Tứ ca không có làm gì sai, vì sao bọn họ lại chê cười huynh ấy?”

“Mấy vị kia chính là có đức hạnh như vậy. Không thích đọc sách thì thôi, lại còn không vừa mắt khi người khác thích đọc sách.” Thất Hoàng tử trợn trắng mắt, đột nhiên lồm cồm bò dậy từ trên ghế mềm: “Thôi ta không thèm nghe đệ nói nữa. Ngày mai sẽ dây dưa cả ngày ở bên ngoài, giờ ta phải nhanh chóng đi thăm mẫu phi của ta.”

Tuy nói Thất Hoàng tử còn chưa đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi nhưng dù sao hắn cũng là đứa trẻ lớn, không thể ngủ lại trong cung của Thận Quý tần. Cho nên đêm nay vào lúc đón giao thừa, hắn cũng không thể ở bên cạnh Thận Quý tần, nhất định phải tranh thủ trước khi cửa cung đóng mà trở lại Khánh Ninh cung.

Bùi Thanh Thù cũng giống như vậy.

Thất Hoàng tử rời đi cũng đã nhắc nhở Bùi Thanh Thù, hắn cũng nên nắm chắc thời gian này đi đến chỗ của Thục phi mới đúng. Khẳng định hôm nay Lệnh Nghi cũng được nghỉ, đến lúc đó ba người bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Kết quả Bùi Thanh Thù không nghĩ đến chính là, Thất Hoàng tử vừa rời đi không lâu, bỗng nhiên người của Càn Nguyên điện lại đến, nói là Hoàng đế kêu Bùi Thanh Thù ra ngoài “Đi dạo một chút.”

Bùi Thanh Thù vừa nghe nói Hoàng đế muốn “Đi dạo một chút”, lập tức biết rõ là Hoàng đế muốn đưa hắn đến Hàn Hương điện. Nhưng mà để đề phòng nguy hiểm, hắn vẫn kêu Phúc Quý ra tận cửa nhìn người đến, xác nhận đối phương đúng là người của Càn Nguyên điện, lúc này mới ăn mặc chỉnh tề, đi theo gặp Hoàng đế.

Hoàng đế vừa nhìn thấy Bùi Thanh Thù, lập tức cười tủm tỉm vẫy tay về phía hắn, kêu Bùi Thanh Thù ngồi vào ngự liễn của mình. Kiệu liễn dùng cho mùa đông vừa dày vừa nặng, Bùi Thanh Thù nghĩ dù sao người và cảnh vật bên ngoài cũng không có cái gì để nhìn, nên cũng nghe lời chui vào.

“Thỉnh an phụ hoàng!” Tay chân Bùi Thanh thù cùng hoạt động, tự mình bò đến bên người Hoàng đế ngồi xuống. Bởi vì mặc nhiều quần áo dày, thoạt nhìn cả người tròn hẳn lên, chọc cho người khác vô cùng yêu thích.

Hoàng đế xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười từ ái: “Sắc mặt không tệ, xem ra con ở Khánh Ninh cung khá tốt. Mẫu phi con mà thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Bùi Thanh Thù không mấy chắc chắn nói: “Phụ hoàng, ngài nói… Là thật vậy chăng? Lần trước mẫu phi nhìn thấy con, hình như không có vui vẻ mấy.”

Hoàng đế chua xót cười cười: “Đừng sợ, phụ hoàng hiểu mẫu phi của con, nàng chính là như vậy, miệng cứng như dao găm nhưng tâm lại mềm như đậu hũ. Thấy con trai của mình, có lý do gì mà không vui.”

Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý. Người Lệ Phi không muốn thấy, chủ yếu vẫn là Hoàng đế.

Trên đường đến Hàn Hương điện, phụ tử hai người cũng hàn huyên suốt cả đường. Bùi Thanh Thù có lúc ngây ngô đáng yêu, có lúc lại thông minh lanh lợi, thường xuyên làm cho Hoàng đế ôm bụng cười to, cảm thấy bản thân mình đã lâu không được vui vẻ như vậy.

Nếu nói Hoàng đế đối với Bùi Thanh Thù tốt, lúc vừa bắt đầu chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng còn hiện tại, hắn thật sự thích nhóc con Bùi Thanh Thù này.

Lúc đến lãnh cung, đột nhiên Hoàng đế thu lại ý cười, thâm thuý cảm khái một câu: “Thù nhi, nếu con lớn thêm một chút thì tốt biết bao, phụ hoàng sẽ không phải cả ngày lo lắng như thế.”

Bùi Thanh Thù mơ hồ nhận ra cái gì, lại không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể trưng vẻ mặt ngoan ngoãn mà nói: “Phụ hoàng yên tâm, Thù nhi nhất định sẽ học tập thật tốt, chờ đến khi Thù nhi trưởng thành sẽ nỗ lực làm việc, phân ưu giúp phụ hoàng.”

Hoàng đế nghe hắn nói đến cảm động, một tay ôm Bùi Thanh Thù vào lòng, thân mật nói: “Thật là con trai ngoan của phụ hoàng.”

Hai người bọn họ phụ từ tử hiếu, không khí vô cùng hài hoà.

Sau khi kiệu dừng lại, hai cha con liếc nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều toát lên sự khẩn trương rất rõ ràng.

Cũng giống như lần trước, thái giám đến chỗ Lệ Phi thông báo vẫn bị nhốt ngoài cửa. Hoàng đế không còn biện pháp nào, chỉ có thể cho người thông báo với Ân Tần một tiếng.

Nghe nói Hoàng đế và Bùi Thanh Thù cùng đến, Ân Tần vội vàng chạy ra nghênh giá. Sau khi đưa hai người vào nhà, Ân Tần vẫn ân cần hỏi han Bùi Thanh Thù như trước.

Khi biết được Bùi Thanh Thù ở Khánh Ninh cung sống rất khá, Ân Tần kích động đến suýt khóc.

Lúc này Bùi Thanh Thù mới nhớ đến, việc đưa đưa hắn ra ngoài lúc trước, là chủ ý của Tôn ma ma và Ân Tần, sau đó cũng là Ân Tần ra mặt thuyết phục Lệ Phi. Lúc này Ân Tần kích động như vậy, cũng không quá kỳ quái.

Hắn nhón chân, vỗ vỗ lưng an ủi Ân Tần: “Dì yên tâm, Thù Nhi sẽ đọc sách cho thật tốt, sẽ không phụ lòng tốt của ngài.”

Ân Tần liếc mắt nhìn hắn một cái, vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa gật đầu.

Lúc Bùi Thanh Thù và Ân Tần nói chuyện, Hoàng đế chắp tay sau lưng, đi tới đi lui ở bên cạnh, không nói một lời, chân mày cau lại thành một đường thẳng.

Buổi sáng hắn vừa mới phê duyệt hết tấu chương, sang buổi chiều phải chuẩn bị chuyện Tết Nguyên Đán ngày mai trên triều. Dưới tình thế khẩn trương, thời gian gấp gáp như vậy, hắn giành giật từng giây để dẫn Bùi Thanh Thù đến Hàn Hương điện, cũng không phải để gặp Ân Tần.

Nhưng mà, nếu hắn tuỳ tiện đi gặp Lệ Phi, có khi nào lại giống như lần trước hay không, bị Lệ Phi tức giận đuổi đi?

Trong lúc Hoàng đế vẫn rối rắm không thôi, một cung nữ mặc áo màu xanh lục đi đến, hành lễ với Hoàng đế rồi nói: “Hoàng thượng, Lệ Phi nương nương mời ngài qua nói chuyện.”

Bùi Thanh Thù quay sang nhìn, người tới không phải Lục Tụ thì là ai? Hắn hưng phấn chạy nhanh qua, thân thiết kêu lên: “Lục Tụ tỷ tỷ.”

Lục Tụ thấy hắn, tỏ vẻ dịu dàng hiếm thấy cười nói: “Điện hạ, nô tỳ chơi cùng ngài một lát, để một mình Hoàng thượng đi qua đó được không?”

Nghe Lục Tụ nói như vậy, không chỉ có hai cha con Hoàng đế và Bùi Thanh Thù ngây ngẩn, mà đến ngay cả Ân Tần cũng dại ra.

Đối với Hoàng đế, từ trước đến nay Lệ Phi luôn là tránh còn không kịp. Rốt cuộc lần này bị làm sao vậy, nàng lại chủ động muốn gặp Hoàng đế, mà còn gặp một mình hắn?

Trong lòng Ân Tần đột nhiên vô cùng hoảng loạn. Nàng không biết Lệ Phi muốn làm cái gì… là nói ra chân tướng của chuyện năm đó, hay là chủ động làm hoà với Hoàng đế, hay là muốn rời khỏi Hàn Hương điện?

Nhưng cho dù là lựa chọn nào đi nữa, cũng không giống với tính cách của Lệ Phi… Thật sự là quá khác thường.