Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Rine Hiền phi
Giờ này khắc này người lo lắng cho Thất Hoàng tử nhất không ai khác ngoài mẫu thân thân sinh Thận Quý tần, còn có Thất Hoàng tử phi Lâm thị.
Lâm thị thấy mãi không chờ được tin tức của Thất Hoàng tử cho nên đến tìm Tống thị hy vọng có thể nghe ngóng một chút từ chỗ Tống thị.
Sau khi Tống thị nghe xong, lựa lời tốt đẹp trấn an Lâm thị một phen, nói Thất Hoàng tử là cát nhân sẽ có thiên tướng, nhất định sẽ không sao nhưng kỳ thật trong lòng Tống thị cũng không nắm rõ tình huống ở tiền tuyến là như thế nào.
Hiện tại nàng chỉ cảm thấy may mắn, may là Bùi Thanh Thù bởi vì nàng và hài tử giữ lại nên không có đến tiền tuyến mạo hiểm.
Sau khi Bùi Thanh Thù nghe Tống thị kể lại chuyện Lâm thị đến thì bất đắc dĩ nói: “Chiêu Bình, nàng làm rất đúng. Hiện tại Thất tẩu có lo lắng cũng vô dụng, chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức an ủi tẩu ấy thôi.”
Vẻ mặt Tống thị ưu sầu: “Điện hạ, ngài nói thật với thiếp đi, hiện tại nhóm người Thất Hoàng huynh như thế nào? Mấy hôm trước Tôn ma ma cũng đến hỏi thiếp, thiếp chỉ nói tất cả đều bình an không sao, cũng không biết có thể giấu thêm được bao lâu…”
Tống thị đang mang thai, Bùi Thanh Thù không muốn nàng phải nhọc lòng về chuyện trên chiến trường nên trấn an: “Nàng yên tâm, ta nắm chắc mười phần, trận chiến này nhất định triều đình sẽ thắng. Còn Thất ca, tuy rằng tính tình huynh ấy có hơi lười nhác nhưng ta đã cố ý sắp xếp Hổ tử ở bên cạnh bảo vệ huynh ấy. Chắc là bọn họ tạm thời gặp chuyện gì nên trì hoãn chút thời gian, sẽ nhanh chóng gửi thư cho chúng ta thôi.”
Tống thị nhìn dáng vẻ tin tưởng mười phần của Bùi Thanh Thù cũng yên lòng chút ít, an tâm dưỡng thai.
Trên thực tế bên phía tiền tuyến đã xảy ra chuyện, mà chuyện cũng không dễ giải quyết như lời Bùi Thanh Thù nói.
Phản quân và quân triều đình giằng co với nhau mấy ngày ở Tứ Xuyên, Tăng Kiếm đi trước một bước, ý đồ muốn phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại nên lén lút phái người gửi đến Đại Hoàng tử một phong thư.
Sau khi Đại Hoàng tử đọc xong nội dung thì sắc mặt kinh hoảng, tay run lên, thiếu chút nữa đã không cầm chắc tờ giấy mỏng manh kia.
Nói câu thật lòng sau khi Đại Hoàng tử xem xong đề nghị của Tăng gia, xác thật cũng có chút lung lay trong nháy mắt.
Kính Phi bị đày vào Lãnh cung cũng đã hơn một năm. Đại Hoàng tử nhớ thương mẫu phi vô cùng, muốn đưa Kính Phi ra ngoài đoàn tụ với mình.
Thế nhưng Đại Hoàng tử nghĩ lại, nếu như hắn nỗ lực, một lòng vì triều đình, ít nhất Kính Phi còn có thể sống tốt. Thậm chí sau khi Hoàng đế trăm tuổi, có lẽ tân Đế kế vị sẽ nhân từ, để hắn đón mẫu phi xuất cung phụng dưỡng.
Còn nếu hắn bước lên vết xe đổ của Tam Hoàng tử, khởi binh mưu phản, chẳng những không cứu được Kính Phi, mà còn rất có khả năng sẽ khiến Kính Phi chết ngay lập tức giống như Hoàng hậu vậy.
Hắn đúng thật là một kẻ vũ phu nhưng không có nghĩa là hắn không có đầu óc. Tấm gương Hoàng hậu còn đó nên Đại Hoàng tử sẽ không lựa chọn mưu phản.
Hiện tại Tăng gia vứt cho hắn miếng mồi này, nếu có thể lợi dụng thật tốt, có lẽ đây chính là thời cơ tốt nhất để xoay chuyển chiến cuộc lúc này.
Sau khi Đại Hoàng tử tự hỏi rất nhiều lần, cho người gọi hai Phó tướng của hắn đến, một là Phó tướng tâm phúc đi theo Đại Hoàng tử nhiều năm Huống Tuấn, còn một người khác chính là Thất Hoàng tử.
Đại Hoàng tử mời Thất Hoàng tử đến làm nhân chứng giúp mình, chứng minh bản thân chỉ là lá mặt lá trái với Tăng gia, không phải thật sự mưu phản.
Thất Hoàng tử vừa nghe xong, trong lòng theo bản năng gõ vang hồi chuông cảnh báo.
Quan hệ giữa hắn và Đại Hoàng tử chỉ thường thường, thậm chí trước khi xuất quân bình định thì hai người bọn họ cũng không có cơ hội ở riêng với nhau. Hiện tại Đại Hoàng tử lại nói chuyện trọng đại như vậy cho hắn biết, Thất Hoàng tử không thể nào không lo lắng đây là một cái bẫy Đại Hoàng tử thiết kế cho hắn.
Dù sao mưu phản cũng không phải là chuyện nhỏ, một khi bị cuốn vào, không chỉ một mình hắn rơi đầu, mà còn cả người nhà của hắn nữa.
Đại Hoàng tử nhìn thấy sự do dự của Thất Hoàng tử, trong lòng cũng có chút thương cảm. Hắn biết đây là kết quả tất yếu do bản thân mình ngày thường qua loa với tình huynh đệ, cho nên cũng không trách Thất Hoàng tử, chỉ mời Thất Hoàng tử một uống một trận, muốn nói hết những suy nghĩ sâu trong lòng ra.
“Thất đệ, ta biết người làm Đại ca như ta ngày thường không quan tâm nhiều đến các huynh đệ nhưng đệ phải tin tưởng ta, ta không giống như lão Tam. Đúng là ta từng nghĩ đến tranh vị trí kia nhưng những gì đã qua đều là do ta nhất thời hồ đồ, bị bọn người lão Nhị khuyến khích. Hiện tại mẫu phi ta và Hoàng Quý phi đã trở mặt, ta cũng đã thấy rõ từ đầu đến cuối mẫu tử lão Nhị chỉ lợi dụng ta tranh chấp với Tam đệ thôi.”
Khi Đại Hoàng tử nói những lời này, Thất Hoàng tử chỉ cầm chén rượu, yên lặng nghe Đại Hoàng tử nói hết. Nói thật, hắn cũng bị sự chân thành của Đại Hoàng tử làm dao động đôi chút.
“Đôi khi ta rất hâm mộ đệ, Tứ đệ và Thập nhị đệ, thật sự. Ta có thể nhìn ra được quan hệ giữa các đệ rất tốt, không giống như quan hệ giữa Đại ca và Nhị Hoàng huynh của đệ, nhìn thì thấy thân thiết, kỳ thật lại luôn phòng bị lẫn nhau.”
Nói đến đây, Đại Hoàng tử thở một hơi thật dài: “Đôi khi ta cũng suy nghĩ, đều nói Hoàng đế là người cô đơn nhưng rõ ràng ta chỉ là một Quận vương mà thôi, sao lại cũng trở thành một người cô đơn chứ? Không có mẫu phi bên cạnh, phụ hoàng lại sinh lòng nghi ngờ với ta, huynh đệ thì không gần gũi… Rốt cuộc thì ta đã sống như thế nào để đi đến bước đường như ngày hôm nay?”
Đại Hoàng tử nói xong, lại uống một chén rượu: “Không nói dối đệ, từ sau khi mẫu phi của ta bị đưa vào Lãnh cung, ta đã không còn mơ tưởng đến vị trí Thái tử nữa. Ngược lại ta tình nguyện bản thân không phải là Hoàng trưởng tử mà giống như những huynh đệ trong quân của ta, chỉ là những võ tướng xuất thân trong những gia đình bình thường. Ta nguyện rơi đầu vì Đại Tề, tự tại nhiệt huyết, phụng hiến sinh mệnh của bản thân, chỉ mong không có người nghi ngờ động cơ của ta, có thể thật lòng khen ta một câu, nói ta là trung lương của Đại Tề.”
Thất Hoàng tử thấy rất rõ đôi mắt Đại Hoàng tử ươn ướt.
Trong lòng Thất Hoàng tử chua xót, nâng chén rượu kính Đại Hoàng tử một ly: “Đại ca, huynh xứng đáng là một nam tử hán, đệ kính huynh.”
Sau khi chén rượu được uống sạch, vẻ mặt Thất Hoàng tử nghiêm túc: “Chuyện của Tăng gia, đệ tình nguyện làm nhân chứng cho Đại ca.”
Đại Hoàng tử nói một hồi tình cảm vô cùng chân thành, Thất Hoàng tử đã bị hắn làm cảm động triệt để. Nếu tất cả những gì Đại Hoàng tử làm đều là gài bẫy hắn thì Thất Hoàng tử cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận ngã xuống.
- --
Sau khi bí mật kí kết giao kèo với Tăng gia xong, Tăng Tuấn ra mặt đại diện cho Tăng gia thảo luận kế hoạch cụ thể với nhóm người Đại Hoàng tử.
Bọn họ chuẩn bị để Tăng Kiếm suất lĩnh tám vạn nhân mã, ý đồ từ sườn tây vòng qua quân Mộ gia.
Đến lúc đó tất nhiên Mộ lão tướng quân sẽ không để bọn họ đi qua dễ dàng, sẽ mang binh ra ngăn cản.
Lúc này, Tăng Tuấn lại dẫn theo bảy vạn nhân mã còn lại tiếp tục đi về phía bắc.
Đại Hoàng tử chỉ cần tạo cơ hội cho hắn, giả vờ ra vẻ chạy trốn để cho Tăng Tuấn đi qua là được.
Bọn họ ước định khi nào công phá được Sơn Hải quan, sau khi tiến vào kinh thành thì mới có thể sửa thành tôn Đại Hoàng tử là chủ. Trước đó, Tăng gia tạm thời vẫn hành sự dưới cờ hiệu của Tam Hoàng tử.
Còn kế hoạch thật sự của người Tăng gia chính là khi lợi dụng xong Đại Hoàng tử sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.
Dù tôn Tam Hoàng tử làm chủ hay tôn Đại Hoàng tử làm chủ thì đối với bọn họ đều không có ý nghĩa gì. Cái người Tăng gia muốn thật sự chính là giang sơn này đổi chủ, sửa thành họ Tăng.
Nhưng mà nhóm người Đại Hoàng tử cũng không phải hữu dũng vô mưu như bọn họ tưởng tượng. Ngoại trừ để Thất Hoàng tử làm nhân chứng ra thì Đại Hoàng tử còn gửi cho Hoàng đế một phong mật thư, trình bày tường tận kế hoạch của mình với Hoàng đế.
Hiện tại dẫn quân bên ngoài, có thể không tuân theo quân mệnh, Đại Hoàng tử không đợi Hoàng đế trả lời đã bắt đầu thực thi kế hoạch của hắn.
Giống như người Tăng gia có bàn tính nhỏ của chính mình thì Đại Hoàng tử cũng có kế sách riêng.
Đại Hoàng tử tính để Huống Tuấn lãnh hai vạn người, bí mật mai phục trên phía bắc. Còn bản thân thì lãnh hai vạn người, giả vờ như không thể chống lại quân Tăng gia, chạy trốn lên phía bắc.
Thất Hoàng tử dẫn một vạn nhân mã giả ý đi phía sau đánh lén Tam Hoàng tử, chờ Tăng gia lên phía bắc, quân của Thất Hoàng tử kết hợp với quân sườn nam giáp công bọn họ.
Vốn kế hoạch của Đại Hoàng tử là khả thi nhưng hắn lại không nghĩ đến ngay từ đầu phụ tử Tăng Kiếm đã muốn lấy mạng của Thất Hoàng tử, buộc Đại Hoàng tử không thể không thật sự lên cùng một chiếc thuyền với bọn họ.
Vốn dĩ Tăng Tuấn hẳn nên dựa vào ước định của hai bên dẫn quân lên phía bắc nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là hắn đột nhiên quay đầu, mạnh mẽ công kích Thất Hoàng tử.
Sau khi Thất Hoàng tử nhận thấy có chỗ không thích hợp thì liều mạng chạy trốn nhưng vẫn không địch lại binh lực của Tăng gia, bị Tăng Tuấn vây khốn ở ngoài thành Long An.
Đại Hoàng tử nghe được tin tức vô cùng khiếp sợ, dường như muốn lập tức nghĩ cách mang binh cứu viện Thất Hoàng tử, dùng danh nghĩa thảo phạt Tăng Tuấn nhưng lại bị mưu sĩ của hắn ngăn cản.
“Điện hạ, việc nhỏ không nhịn tất sẽ làm hỏng việc lớn. Trong kế hoạch của người Tăng gia không bao gồm hợp tác với Thất Hoàng tử, cho nên cho dù bọn họ có tấn công Thất Hoàng tử, ngài cũng không được nói cái gì, hẳn là nên dựa theo kế hoạch đã đề ra, chờ bọn họ tiến lên phía bắc, rơi vào mai phục của Huống Tuấn.”
Đại Hoàng tử biết mưu sĩ của hắn nói như vậy là vì muốn tốt cho hắn nhưng hắn không khống chế được bản thân: “Không được, ta nhất định phải trở về cứu Thất đệ. Bởi vì kế hoạch của ta không chu toàn nên Thất đệ mới bị người Tăng gia vây công. Nếu ta cứ bỏ mặt đệ ấy như vậy, ta đây có khác gì phản tặc chứ!”
Cứ như vậy, vì trở về cứu Thất Hoàng tử nên Đại Hoàng tử dứt khoác từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình. Hắn triệu nhóm người Huống Tuấn quay lại, trước tiên bắt đầu tấn công chính diện Tăng Tuấn.
Tuy rằng Tăng Tuấn cũng từng nghĩ đến khả năng Đại Hoàng tử đang giả vờ hợp tác với hắn, lại không nghĩ rằng Đại Hoàng tử có thể trở mặt nhanh như vậy nên nhất thời bị đánh có chút không kịp trở tay.
Dù vậy Tăng gia người đông thế mạnh, thủ hạ dưới trướng vẫn luôn theo Tăng Tuấn huấn luyện, không giống với Đại Hoàng tử dẫn binh đóng ở Hà Bắc, thời gian tiếp xúc với nhau không lâu nên phối hợp không quá ăn ý.
Sau khi trải qua hoảng loạn lúc ban đầu, Tăng Tuấn nhanh chóng ổn định lại trận tuyến, triển khai thế giằng co liều chết với Đại Hoàng tử. Cứ như vậy, tạm thời nhóm người Thất Hoàng tử mất liên lạc với kinh thành...