Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên

Chương 159: Nội quy quân đội




Edit: Huyền Hiền viện

Beta: Rine Hiền phi

“Lời này của Thập nhị đệ… Là có ý gì?”

Bùi Thanh Thù cười cười, nói với Tứ Hoàng tử: “Tứ ca đã quên rồi sao? Trước kia có lần huynh uống say nói là đợi sau khi đệ xuất cung đến giúp huynh…”

“Thập nhị đệ!” Tứ Hoàng tử vội vàng cắt ngang lời của hắn: “Đệ cũng nói đó là lời nói khi say rượu, không thể tin tưởng được.”

“Có lẽ Tứ ca đã quên nhưng đệ đệ lại coi đó là thật.” Bùi Thanh Thù nhìn Tứ Hoàng tử, cười như không cười: “Huống hồ Tứ ca có dám nói bản thân thật sự không nghĩ đến vị trí kia không?”

Tứ Hoàng tử im lặng.

“Chỉ cần Tứ ca không quên tâm nguyện ban đầu, vẫn suy nghĩ cho quốc gia và con dân giống như hiện tại, Thập nhị nguyện dốc hết sức lực yếu ớt của mình, giúp Tứ ca san sẻ.”

Tứ Hoàng tử nghe xong vô cùng cảm động nhìn Bùi Thanh Thù.

Trước khi Bùi Thanh Thù xuất cung, quả thật Tứ Hoàng tử có ý muốn lôi kéo Bùi Thanh Thù trở thành người của mình nhưng sau khi Bùi Thanh Thù xuất cung không lâu lại đi đầu trong công cuộc cải cách chế độ Lẫm sinh, chỉnh đốn Quan học, thăng quan hai cấp, hô mưa gọi gió ở trong triều.

Trong lúc đó, tuy rằng Tứ Hoàng tử vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với hắn như trước nhưng lại không dám xem Bùi Thanh Thù là cấp dưới của mình giống như Thất Hoàng tử.

Hiện tại, nếu Bùi Thanh Thù đã chủ động quyết định thay mình thì Tứ Hoàng tử có thể càng thêm yên tâm sử dụng vị đệ đệ này.

“Huynh đệ tốt, Tứ ca không nhìn lầm đệ. Đề nghị của đệ, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Tứ Hoàng tử vỗ vỗ vai Bùi Thanh Thù: “Hiện tại bên Lễ bộ đang chuẩn bị tổ chức thi Hội lại một lần nữa, nhất định khoảng thời gian này bận rộn nhất, đệ mau trở về đi.”

Tứ Hoàng tử nói không sai, tổ chức lại thi Hội khiến Bùi Thanh Thù bận rộn suốt nửa tháng, hầu như là ở tại quan nha không rời.

Chờ đến sau khi khoa thi lại chấm dứt, Bùi Thanh Thù mệt mỏi không kém các thí sinh là bao, khi hồi phủ phải nhờ Tiểu Đức Tử dìu đi mới không bị té ngã.

Chờ sau khi Bùi Thanh Thù được nghỉ ngơi hai ngày, lấy lại tinh thần thì Công Tôn Minh và Triệu Hổ cùng nhau đến thăm.

Bởi vì lần này vướng vào án làm rối kỉ cương nên trước khi yết bảng lần nữa, Phó Húc thân là thí sinh vẫn nên tránh hiềm nghi, cố gắng giảm bớt tiếp xúc với Bùi Thanh Thù, cho nên hắn không cùng đến thăm.

Người tham gia khoa thi võ như Triệu Hổ thì không cần cố kỵ nhiều như vậy. Dù sao lĩnh vực Bùi Thanh Thù phụ trách là thi văn, từ trước đến nay không liên quan đến chuyện của thi võ.

Sau khi Công Tôn Minh liếc mắt nhìn Triệu Hổ một cái, quay sang nói với Bùi Thanh Thù: “Ta với Hổ tử định qua hai ngày nữa sẽ đến thăm A Húc. Có vẻ như trạng thái của hắn trước khi thi không được tốt cho lắm.”

Bùi Thanh Thù gật đầu: “Điều này cũng có thể hiểu được. Vốn dĩ hắn không chỉ có tên trên bảng vàng, mà còn cầm cờ đi trước, đạt được thành tích vô cùng vượt trội. Lần này thi lại không biết có thể lặp lại một lần như trước nữa không?”

Công Tôn Minh cười nói: “So sánh qua thì có vẻ A Duyệt lại thoải mái hơn. Trước khi khảo thí hai ngày, hai người bọn ta còn cùng nhau ngồi uống rượu nữa.”

Vốn là lần thi Hội lần trước sau khi công bố thành tích, Chung Duyệt bất hạnh thi rớt. Hiện tại có thêm cơ hội tham gia thi lại một lần nữa, tất nhiên Chung Duyệt rất vui vẻ, không có áp lực tâm lý gì.

Bùi Thanh Thù gật gật đầu, nhìn về phía Triệu Hổ: “Hổ tử, cảm giác sắp thi như thế nào?”

Hình thức thi võ và thi văn không giống nhau, không bắt đầu thi cùng một ngày. Lần này bởi vì tổ chức thi văn lại, nên thời gian thi mới trùng với thi võ.

“Cũng được, nhưng mà cảm giác sắp thi có chút phức tạp.”

Triệu Hổ nói cũng là tình hình thực tế. Đại Tề trọng văn khinh võ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tuy thi văn đã hình thành hoàn thiện nguyên bộ chế độ điều lệ từ lâu nhưng thi võ đã tổ chức thi cử bao nhiêu năm rồi vẫn còn vô cùng hỗn loạn, không có nội dung và tiêu chuẩn trúng tuyển cố định.

“Ta tin với năng lực của ngươi nhất định có thể thi đậu.” Bùi Thanh Thù rất tin tưởng vào thực lực của Triệu Hổ.

“Thi đậu hay không đậu cũng chỉ là thứ yếu, ta chủ yếu nhanh chóng giành được một vị trí nhỏ trong quân.” Vẻ mặt Triệu Hổ nghiêm túc nói: “Lễ Hoán Hoa[1] sắp đến rồi.”

[1] Lễ Hoán Hoa: là một tập tục của Trung Quốc thời trước, được tổ chức vào ngày mười chín tháng tư hàng năm.

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng không tránh khỏi rơi lộp bộp một tiếng.

Lễ Hoán Hoa sắp đến, cũng có nghĩa là phu thê Tam Công chúa và Tăng Tuấn sắp hồi kinh.

Tuy nói hiện tại bọn họ còn chưa tìm được chứng cứ trực tiếp chỉ ra Tam Hoàng tử làm rối chỉ cương nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy lật đổ Tam Hoàng tử chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nếu Tăng gia thật sự mượn cơ hội này khởi binh mưu phản thì Bùi Thanh Thù cần thiết phải có người của mình trong quân.

Không, dù không phải để đối phó Tăng gia thì Bùi Thanh Thù cũng cần phải có một đội nhân mã cho bản thân mình. Nhưng nếu dự trữ nuôi dưỡng tư binh như Tam Hoàng tử thì trăm triệu lần không thể.

Thứ nhất là Bùi Thanh Thù không có đủ điều kiện và vật tư, thứ hai là làm như vậy sẽ trái với luật lệ của Đại Tề, một khi bị phát hiện chính là tội lớn chém đầu.

Bùi Thanh Thù vẫn hy vọng có thể tranh thủ trong giai khoảng thời cơ chưa đến gia tăng thêm thực lực của bản thân.

Để Hổ tử và thủ hạ do Hổ tử bồi dưỡng dần dần thâm nhập vào quân đội chỉ là bước đầu kế hoạch của Bùi Thanh Thù.

Nếu có thể Bùi Thanh Thù vẫn muốn tiến hành biện pháp trước tạo mối quan hệ tốt đẹp với tướng lĩnh nắm giữ binh quyền.

Quân đội Đại Tề chia thành quân kinh thành và quân địa phương quân. Lực lượng quân kinh thành tuyển chọn tinh nhuệ từ khắp cả nước, phụ trách bảo vệ kinh đô. Một khi quốc gia xảy ra chiến sự, quân kinh thành trở thành quân chủ lực trong chiến tranh.

Thống lĩnh của quân kinh thành được gọi là Đô đốc, chức quan chính nhất phẩm, ngoại trừ Vệ uý quản lý cấm quân cung đình thì Đô đốc là thần tử được Hoàng đế tin tưởng nhất.

Đối với Bùi Thanh Thù, tương đối xấu hổ mà nói chính là vị Đô đốc hiện tại có địa vị cao kia là Anh Quốc công đã trở mặt với Bùi Thanh Thù.

Có quan hệ với Uông Gia Ý ở đấy, Bùi Thanh Thù không có cách nào kết giao với Anh Quốc công, chỉ có thể đưa mắt chọn người khác thôi.

Trong hệ thống quân kinh thành lại được phân thành ba đại doanh là Ngũ Quân doanh, Thần Xu doanh và Thần Cơ doanh.

Trong đó Chỉ huy sứ Ngũ Quân doanh là Diệp Luân, con trai của Phụ quốc Đại Tướng quân, cũng chính là huynh trưởng của Toàn Hoàng Quý phi, đương nhiên sẽ không có khả năng giúp Bùi Thanh Thù.

Chỉ huy sứ Thần Cơ doanh là Thế tử Ninh Quốc công, cháu trai của Vinh Quý phi. Tuy rằng quan hệ giữa Thục Quý phi và Tứ Hoàng tử, còn có quan hệ giữa Bùi Thanh Thù và Dung gia cũng không tệ nhưng có Tứ Hoàng tử ở đây, Bùi Thanh Thù không có khả năng thu phục người này thành người của mình được.

Đối với Bùi Thanh Thù mà nói, khả năng có thể trông cậy duy nhất chỉ còn Thần Xu doanh. Chỉ huy sứ đương nhiệm của Thần Cơ doanh họ Vương, dù là thân thích của Định Phi nhưng cũng không thật sự được coi là thân thích.

Năm đó sau khi phụ thân, thúc phụ của Định Phi lần lượt tử trận nơi sa trường, Vương lão Tướng quân nhận nuôi một nghĩa tử, đó cũng chính là Chỉ huy sứ Thần Xu doanh hiện giờ.

Chỉ là dù sao hắn cũng không phải là con nối dõi chính thống của Vương gia nên sau khi Vương lão tướng quân qua đời Hoàng đế cũng không để người này thừa kế tước vị của Vương gia.

Người này cũng biết bản thân xuất thân thấp kém, chiến công thường thường, có thể ngồi lên vị trí này tất cả đều dựa vào Vương lão Tướng quân dìu dắt, vì thế không dám yêu cầu quá nhiều. Năm trước hắn đã cáo lão hồi hương, thoái vị nhường chỗ cho người tài.

Hiện tại, huynh trưởng Vinh Quốc công của Thục Quý phi đang tích cực tranh thủ vị trí này.

Nói câu thật lòng thì Vinh Quốc công đương nhiệm võ công thường thường, cả đời này cũng chưa ra chiến trường nên không phải là ứng cử viên phù hợp nhất.

Thần Xu doanh quản lý bảy vạn quân, lấy kỵ binh làm quân chủ lực, là quân đội có thực lực mạnh nhất của Đại Tề. Dựa vào năng lực của Vinh Quốc công, nhiều lắm cũng chỉ có thể giữ gìn những gì đã có sẵn chứ khó có thể thúc đẩy Thần Xu doanh phát triển hơn được.

Nhưng mục đích của Phó gia cũng không dừng lại ở đây. Kỳ thật bọn họ hy vọng Thế tử Vinh Quốc công, cũng chính là trưởng tử Phó Nhiên có thể giống như Dung Đại công tử ngồi lên được vị trí Chỉ huy sứ, lấy thực lực đảm bảo cho đời sau của Phó gia.

Chỉ tiếc nếu so sánh với Dung Đại công tử thì Phó Đại công tử nhỏ hơn năm, sáu tuổi, vẫn còn rất nhỏ. Dựa vào tư lịch hiện tại của hắn chỉ sợ không đủ khả năng lên làm Chỉ huy sứ. Cho nên Vinh Quốc công mới phải đích thân ra trận, sau khi tranh được vị trí này thì tương lai để cho nhi tử của mình kế thừa.

Ở trong quân, hiện tượng kế thừa như thế này rất phổ biến.

Nếu Vinh Quốc công có thể thành công ngồi lên vị trí này thì đối với Bùi Thanh Thù mà nói sẽ là một trợ thủ rất đắc lực.

Bởi vì tuy rằng mặt ngoài tam đại doanh đều thuộc về quân kinh thành, chịu sự quản lý của Đô đốc, cũng chính là Anh Quốc công nhưng Anh Quốc công lại không có quyền điều binh, chỉ có quyền quản lý và giám sát.

Quyền điều binh thật sự vẫn nằm trong tay Hoàng đế.

Cho nên ở Đại Tề, tuy rằng phẩm cấp của Đô đốc rất cao nhưng Chỉ huy sứ tam đại doanh mỗi ngày tiếp xúc với binh lính, tương đối mà nói thì càng có thực quyền trong quân hơn.

Từ trước khi Triệu Hổ tham gia thi võ, nhóm người Công Tôn Minh đã giúp hắn phân tích tình hình. Nếu Phó gia có thể thành công tiếp nhận Thần Xu doanh thì nơi Triệu Hổ nên đến tốt nhất chính là Thần Cơ doanh.

Trước khi Bùi Thanh Thù xuất cung còn cần Triệu Hổ ở ngoài cung thay hắn làm chân chạy vặt, giúp hắn quản lý Như Quy lâu và Toàn Cơ đường. Nhưng mà hiện tại, bên phía Như Quy lâu đã có Yến Tu phụ trách, ảnh vệ Toàn Cơ đường cũng đã huấn luyện đến kết quả mong muốn, nếu hiện tại cứ để Triệu Hổ tiếp tục không danh không phận làm chân sai vặt như vậy thì thật là lãng phí nhân tài.

Nếu Triệu Hổ có thể đến Thần Cơ doanh thì thứ nhất có thể có một chức quan, lãnh bổng lộc của triều đình, thứ hai hắn làm việc dưới trướng của người Dung gia, vừa không bị chèn ép mà còn có thể ít nhiều giám sát Dung gia.

Bùi Thanh Thù đối với Dung gia, tuy rằng vẫn duy trì thái độ qua lại gần gũi nhưng dù sao vẫn muốn giữ lại một chút.

“Thật là, phi phi phi, nói câu không may mắn!” Công Tôn Minh nhìn Triệu Hổ: “Cho dù ngươi thi không đậu, điện hạ thông qua quan hệ với Dung Phò mã vẫn có thể sắp xếp ngươi đến Thần Cơ doanh được, chỉ là khả năng thăng chức không nhanh như vậy mà thôi.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, bất đắc dĩ nói: “A Minh, đây là thái độ ngươi an ủi người khác à?”

Công Tôn Minh cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, thái độ này của ta là đang an ủi người khác đấy.”

Bùi Thanh Thù rất muốn đánh hắn thay Hổ tử.

Cũng may cái miệng quạ của Công Tôn Minh không trở thành sự thật. Vài ngày sau, cuộc thi võ yết bảng - Triệu Hổ có tên trên bảng, còn là vị trí thứ ba trong Nhị giáp[2], thứ tự vô cùng cao. Như vậy khi Bùi Thanh Thù đến xin Dung Dạng hỗ trợ để sắp xếp Triệu Hổ vào Thần Cơ doanh cũng dễ mở miệng hơn rất nhiều.

[2] Thứ bậc trong cuộc thi võ sắp xếp giống như khoa cử thi văn. Bảng vàng chia thành ba giáp: Nhất giáp (chỉ có ba vị trí Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa), Nhị giáp và Tam giáp thì có nhiều vị trí hơn.

Chỉ là sau khi Dung Dạng nghe Bùi Thanh Thù nhờ vả, hắn không đáp ứng ngay như tưởng tưởng của Bùi Thanh Thù mà dường như có điều gì suy tư: “Theo ta được biết, Thế tử Vinh Quốc công, cũng là biểu ca của ngài và Công chúa, hiện nay đang nhậm chức ở Thần Xu doanh phải không? Sao điện hạ không đưa huynh đệ tốt của ngài đến Thần Xu doanh mà lại lựa chọn Thần Cơ doanh?”

Bùi Thanh Thù bịa ra lý do lung tung: “Ta nghe Tứ ca nói, Công bộ đang hợp tác với Thần Cơ doanh nghiên cứu chế tạo vũ khí mới, còn đang thiếu nhân lực. Vừa đúng lúc vị huynh đệ này của ta nghe xong, vô cùng hứng thú với vấn đề này nên muốn nhờ tỷ phu giúp đỡ, xin Chỉ huy sứ mở cho một con đường.”

Dung Dạng nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nói: “Nếu hắn đã thi đậu võ cử nhân thì sẽ không quá khó khăn, chuyện này điện hạ cứ giao cho ta.”

Bùi Thanh Thù vô cùng vui mừng, đang muốn nói lời cảm ơn thì lại nghe Dung Dạng nhắc đến chuyện khác: “Đúng rồi điện hạ, ngài đã nghe nói chuyện Tam Công chúa điện hạ hồi kinh rồi chứ?”

“Tam Hoàng tỷ hồi kinh sao?” Bởi vì Bùi Thanh Thù cũng không định để người khác biết việc Tam Công chúa trở về là kế hoạch của hắn và Thục Quý phi, cho nên ở trước mặt Dung Dạng, Bùi Thanh Thù cũng giả vờ trưng ra vẻ mặt ngu ngơ.

Nhưng mà hiện tại càng ngày hắn càng cảm thấy vị tỷ phu này của hắn là một người có mắt nhìn lại khôn khéo. Những chuyện như thế này, cho dù hắn giấu được Lệnh Nghi cũng không giấu được Dung Dạng.

Sở dĩ những người như thế được gọi là khôn khéo chính là vì cho dù trong lòng có hiểu rõ tất cả cũng không làm người ta cảm thấy xấu hổ.

Dung Dạng cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, ta cũng vừa mới nghe Công chúa nói. Công chúa còn nói, khoảng thời gian trước nàng ngủ không ngon giấc, luôn mơ thấy Tam Công chúa. Sau này ít nhiều cũng nhờ Thập nhị điện hạ tặng nàng hương an thần, vì thế Công chúa mới có thể ngủ một đêm ngon giấc.”

Dung Dạng vừa nói vừa thi lễ với Bùi Thanh Thù: “Ở đây Dung mỗ thay Công chúa cảm ơn Thập nhị điện hạ.”

“Không phải tỷ phu đã nói rồi sao, đều là người một nhà, cần gì nói cảm ơn.” Bùi Thanh Thù nghe ít hiểu nhiều, cũng không vạch trần rõ ràng.

Bởi vì nói chuyện cùng với người thông minh, tất yếu chính là không nói tất cả mọi chuyện ra miệng. Nếu nói quá nhiều, ngược lại có vẻ làm điều thừa.