Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 88




-Bảo Nhi, mau nắm lấy tay tôi!

Trong tíc tắc nó bị rơi xuống vực, hắn đã kịp đến và nắm lấy tay nó. Nódường như không biết rằng mình đang cận kề đến cái chết. Kí ức quá lớnkhiến nó như người mất hồn. Hắn thì vẫn cố gắng nắm chặt lấy cánh tay nó nhưng trơn quá, nó đang tuột dần xuống

-Làm ơn, hãy nắm lấy tay tôi, Bảo Nhi, nắm lấy tay tôi đi!

Hắn nổ lực, cố gắng để nó giữ lấy tay hắn. Nhưng hiện giờ nó tai nó ùđặc với quá khứ. Nó không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, mọi thứ dày đặc. Quá khứ, hiện tại xen lẫn vào nhau, khiến dây thần kinh nó căng ra đếnđộ đầu nó đau nhức điên dại cùng trái tim đang bị bóp nghẹn và rỉ máutừng hồi. Nó ngất đi.

-Buông chị ta ra đi, nếu tôi không có được anh, chị ta cũng sẽ không có được anh!

Nguyệt Mỹ cố sức đẩy hắn ra, để cho nó rơi khỏi tay hắn, để cho nó biếnmất khỏi thế gian này. Nhưng Nguyệt Mỹ không biết rằng hắn đang đau lắm, hắn đang cố gắng níu kéo từng cơ hội nhỏ nhoi có thể có được. Hắn đangcố đưa nó tránh xa khỏi tử thần, trong khi Nguyệt Mỹ lại đang cố gắnglàm mọi thứ tan biến

-CÔ MAU TRÁNH RA ĐI! TÔI THỀ SẼ GIẾT CHẾT CÔ! TÔI SẼ GIẾT CHẾT CÔ! NẾU NHƯ BẢO NHI CÓ CHUYỆN GÌ, CÔ SẼ KHÔNG YÊN VỚI TÔI ĐÂU!

Mặc cho hắn nói, Nguyệt Mỹ không bận tâm. Nỗi sợ hãi không còn trong nhỏ nữa, điều lớn nhất bây giờ là giành lấy, là chiếm đoạt, nhỏ sẽ làm tấtcả, không cần biết hậu quả như thế nào, nhỏ phải loại bỏ vật-cản-đường!

Nó đang dần tuột khỏi hắn, càng ngày nó càng xa hắn hơn. Hắn không muốnnhư vậy! Nhưng với lực như thế này, hắn không đủ sức để kéo nó lên, hắnkhông đủ sức để hất Nguyệt Mỹ tránh ra

Bốp!

Nguyệt Mỹ bị lôi vào trong và ăn một cái tát trời giáng của Mi. Mi nhưđiên tiết lên khi nhìn thấy Nguyệt Mỹ lại nhẫn tâm sát hại người khácnhư vậy. Đằng này lại là bạn thân của nhỏ, nắm lấy cổ áo Nguyệt Mỹ, nhỏhét đầy tức giận

-ĐỒ RẮN ĐỘC! MUỐN NGƯỜI KHÁC YÊU MÀY SAO? ĐỨA NHƯ MÀY KHÔNG BAO GIỜ XỨNG ĐÁNG CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU ĐÂU! MAU CÚT ĐI!

Long, Duy chạy tới giúp hắn kéo nó lên. Hắn ôm lấy nó, ôm thật chặt, như sợ rằng nó sẽ vụt mất khỏi tay hắn một lần nữa. Nó được đưa vào bệnhviện cấp cứu

Tâm trạng hắn lúc này chẳng khác nào lửa đốt. Mặc dù nó đã an toàn,nhưng vì dây thần kinh bị chèn ép quá mạnh nên dẫn đến hôn mê

Đã 2 ngày rồi, hắn không rời nó nửa bước,nắm tay nó mãi. Hắn sợ, hắn sợnó sẽ như mẹ hắn mà bỏ hắn ra đi. Hắn không muốn, không muốn điều đó một chút nào! Duy, Long phải ra sức thuyết phục nhiều lắm mà mãi đến khinói rằng có Mi và Lam chăm sóc nó thì hắn mới chịu rời khỏi để cho chútgì vào bụng.

Lam và Mi tâm trạng cũng chẳng khác nào hắn, nhưng có lẽ cả hai vẫn còntỉnh táo hơn hắn. Cả hai biết rằng nó đã an toàn và không sao cả

Cạch!

Vị bác sĩ mở cửa bước vào cùng sấp hồ sơ trên tay. Ông tiến lại giường nó và nhìn Mi, Lam

-Cả hai là người nhà của cô bé này?

-Vâng ạ!

-Các cháu không biết rằng cô bé mắc bệnh tim sao?

-Sao?

Mi, Lam như sửng sốt trước câu nói của ông bác sĩ kia. Lam bắt đầu hoang mang, nhỏ lo cho nó. Mi vẫn giữ được bình tỉnh, nhỏ tiến đến chỗ ôngbác sĩ, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng

-Thật sao bác sĩ? Có nghiêm trọng lắm không ạ?

-Căn bệnh nay đã được chuyển đến giai đoạn 3 rồi. Chỉ có thể phẫu thuậtthì mới mong giảm đi bệnh được. Thường thì giai đoạn 3 tỉ lệ thành cônglà 50/50, như vậy là cao rồi. Bác khuyên các cháu nên sắp xếp để cho côbé phẫu thuật sớm. Càng kéo dài thì tỉ lệ càng giảm xuống thôi.

Đưa tập hồ sơ cho Mi, ông bác sĩ lặng lẽ bước ra ngoài. Để lại tiếngthút thít của Lam, và gương mặt đang không thể giữ được bình tĩnh củaMi. Nhỏ lật từng trang giấy để xem. Cách đây không lâu nó từng nhậpviện, bệnh đã đến giai đoạn 3. Trong thời gian đó thì chắc chắn nó phảibiết về căn bệnh của mình rồi chứ. Không lẽ nó lại giấu sao? Mi bắt đầunhận ra mọi chuyện, nhỏ nhìn Lam và bắt đầu phân tích

-………………. Nếu như nó đã muốn giấu. Lam, nghe tao này, mày đừng nói chuyện này cho ai biết hết, được chứ? Có lí do thì nó mới giấu, đợi nó tỉnhrồi hỏi chuyện, lúc đó nói ra cũng chưa muộn

Lam chỉ khẽ gật gật mấy cái. Nhỏ chẳng muốn giấu chuyện này chút nào

Hắn trở lại với vẻ mặt chẳng khác lúc nãy là mấy. Chắc hắn cũng đang mệt mỏi vì phải chờ nó tỉnh dậy, 2 ngày rồi, hắn nhớ giọng nói của nó. Hắncòn mang cả con Pippi đến cho nó nữa. Hắn tìm đủ mọi thứ mà nó yêu thích với ý nghĩ rằng sẽ mong nó tỉnh dậy sớm

Sau mấy giờ đồng hồ sống trong kí ức, cảm nhận được gương mặt mình ươnướt, nó dần tỉnh lại. Thì ra con Pippi đang liếm mặt nó, khẽ cười mộtcái, nó nhìn Pippi nói nhỏ

-Pippi à, em đừng liếm mặt chị nữa

Đưa tay lên đẩy Pippi ra, con Pippi thấy nó tỉnh liền mừng rỡ, cứ quẩyđuôi không ngừng. Thấy nó cử động, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn dường như tan biến vội chạy đến nắm lấy tay nó, mặt ánh lên niềm vui không tả

-Này đồ ngốc, cô có biết là tôi lo cho cô như thế nào không? Đã biết con nhỏ đó là người xấu mà cứ đi theo là sao? Lúc nào cũng để cho tôi lolắng, cô không yên được một ngày hay sao hả?

-Tôi…….

-Hứa đừng xa tôi nữa! Được không?

Hắn cúi xuống ôm chầm lấy nó, nó cảm nhận được mấy ngày qua hắn đã chịuđựng nhiều như thế nào, đưa tay chạm lên gương mặt hắn, nó chỉ cười thật hiền

-Tôi xin lỗi, tôi biết rồi, tôi sẽ không rời xa anh nữa đâu!

Cả ngày hôm đó hắn cứ ở bên cạnh nó và “bón” cho nó ăn đủ thứ, mặc kệ nó than rằng không muốn ăn. Không những vậy còn ép nó uống cả đống thuốc,hắn còn dọa nó nếu nó không uống thì hắn sẽ uống hết cả vĩ và đi gặpDiêm Vương luôn. Thật nó chưa thấy tên nào như hắn.

Mi, Lam đến thăm nó với cả đống “quà tẩm bổ” trên tay. Nó chỉ cười hì hì rồi nhận lấy, hai con bạn lúc nào cũng quan tâm nó. Thật sự thì bây giờ nó cũng chẳng mong gì hơn nữa. Nhiều người quan tâm nó như vậy, có khicó là người hạnh phúc nhất trên thế giới này cũng nên.

Long, Duy bước vào, lại một lần nữa tìm cớ để lôi hắn đi chỗ khác. VìMi, Lam đã nhờ hai người đó làm như vậy. Cả hai muốn nói chuyện với nó.Chợt nhìn sắc mặt của cả hai, nó nhận thấy có điều gì đó không ổn liềnhỏi một cách dè dặt

-Tụi bây…… có chuyện gì hả?

-Mày có chuyện gì giấu tụi tao phải không?

Mi lên tiếng, nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó. Tự dưng Mi hỏi như vậy, cảm thấy điều gì đó bất an, giọng nó run run

-Tao…. chẳng có gì giấu tụi bây cả!

-Vậy còn chuyện bệnh tim?

-Làm…. Làm sao mày lại biết?

-Tại sao mày lại giấu?

-Thật ra, tao không có ý định giấu, tao định từ từ sẽ nói cho tụi bây biết!

Mi tức giận, nhỏ quăng tập hồ sơ lên bàn, gằn giọng

-Từ từ? Từ từ là bao giờ? Mày có còn xem tụi bao là bạn không? Từ từ mà để giai đoạn 3 mà mày chưa chịu nói sao?

-Giai……giai đoạn 3?

Nó không tin vào tai mình nữa, vội cầm tập hồ sơ lên, nó lật từng trang, đôi tay bắt đầu run rẩy. Không thể như vậy được! Tại sao? Tại sao đếnlúc nó định nói ra thì mọi thứ lại đi vào muộn màng. Nó hối hận, hối hận lắm, nó hối hận tại sao bản thân lại ngoan cố không chịu nói ra sớmhơn. Nó khóc, bây giờ nó phải làm gì đây? Tỷ lệ là 50/50 sao? Nó chỉ nằm trên giữa bờ vực của sự sống và cái chết. Liệu nó sẽ nghiêng về bênnào? Cái chết hay sự sống? Còn hắn thì sao? Hắn đã đau khổ nhiều rồi,nếu vì nó mà hắn đau khổ nữa, nó không muốn, không muốn chút nào! Kếtthúc thôi, thà để cho hắn đau một lần rồi vĩnh viễn quên đi nó, còn hơnlà hắn cứ mãi dằn vặt với nỗi đau này. Nhìn Mi, Lam nó nói ra từng câukhó khăn

-Tụi bây……… có thể giúp tao…. một chuyện được không? Cứ xem như….. là điều cuối cùng….. tụi bây làm cho tao! Được không?

-Chuyện gì?

-Đừng nói cho ai biết!

-Không được! Mày định để bản thân tự chịu đựng đến bao giờ? Mày nghĩrằng làm như vậy thì có thể giấu được mãi mãi sao? Chuyện gì cũng vậy,không sớm thì muộn, mọi người cũng sẽ biết!

-Nhưng tao không muốn mọi người biết sớm. Mày hãy làm như vậy đi, hãyxem như chưa biết gì cả! Tao sẽ phẫu thuật, chỉ cần mày không nói ra!Được chứ?

Mi thất vọng, con bạn của nó quá cứng đầu, nhỏ đành gật đầu đồng ý, dùsao thì nó chấp nhận phẫu thuật cũng là tốt đối với nhỏ rồi. Nhưng Miđâu biết rằng, đó chỉ là lời nói thôi, nó sẽ không phẫu thuật, trước sau gì cũng sẽ chết, nó không muốn liên lụy đến ai nữa. Nó nói rằng hết năm học nó sẽ phẫu thuật vì nó không muốn bỏ học giữa chừng. Nhưng thật rakhoảng thời gian đó sẽ là khoảng thời gian để nó bỏ rơi tất cả……….