-Này, anh ta là người yêu của tôi, hai người làm ơn tránh ra dùm một chút- vừa nói nó vừa hất tay Hoàng Yến và Thảo Trang ra,giọng hơi run
-Ai nói anh Phong là người yêu của mày?- giống cảnh hồi nãy nhỉ
Rồi chợt hắn hất tay Thảo Trang ra, mỉm cười rồi khoát vai nó, kéo lại gần
-Nhi là người yêu tôi, bây giờ thì cô nghe rõ rồi phải không!!
Trang nhìn nó đầy căm phẫn, không ngờ chính miệng hắn cũng thừa nhậnrằng nó là người yêu của hắn, như vậy thì Trang thật sự hết hi vọng rồi. Mà thật ra thì từ trước đến giờ mọi cố gắng của trang cũng chẳng làmhắn thèm đoái hoài gì tới nhỏ. Hy vọng của nhỏ mong manh và nó đã làm vỡ vụn tất cả
“Cô hãy chờ đấy, sau ngày hôm nay thôi, chỉ sau hôm nay, cô sẽ phải biến mất trên thế giới này”
Trang đứng nhìn hắn đang cùng nó đi chỗ khác trong mắt nhỏ lúc này chỉcòn lại những mong muốn làm cho nó tan biến. Còn Hoàng Yến thì chỉ khẽcười.
-Xin chào mọi người
Chợt trên phía sân khấu có một người đàn ông bước lên, hình như là MC thì phải. Nhạc cũng tắt, và ông ta bắt đầu nói
-Thật vui khi các vị khách quý đến đây tham gia lễ mừng 30 năm thành lập công ty Diamond………..
Và cứ thế ông ta lại thao thao bất tuyệt cái màn lịch sử của công ty vàtrong đó có màn liệt kê tên các cổ đông của công ty. Ba của Thảo Trangcũng là một cổ đông của công ty, tất nhiên là gia đình hắn vẫn giữ số cổ phần lớn nhất. Nhưng lạ nhỉ, Long, Duy, Mi, Lam được mời đến thì có thể không có tên, nhưng còn Hoàng Yến, nó không hề nghe nhắc đến vậy thìtại sao Hoàng Yến lại có mặt ở đây???
-Và sau đây mời ông Trân lên phát biểu
Ba hắn từ từ bước lên sân khấu vẻ mặt rất nghiêm nghị, có khi nào hắnlạnh lùng như vậy là được hưởng gene di chuyền từ ba hắn không nhỉ?Giọng nói trầm của ông vang lên
-Hoang nghênh mọi người đến dự lễ 30 năm thành lập công ty, qua ngày hôm nay tôi hi vọng mối quan hệ làm ăn của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn và bền lâu, cung2voi71 việc đó, hôm nay chúng tôi xin ra mắt con dâu củatập đoàn họ Trần
“S…….sao…..sao?? Ông ấy……ông ấy vừa….. vừa nói gì vậy chứ??”- nó sửngsốt khi nghe ba hắn phát biểu, ông ấy gọi nó là con dâu, không phải lànó bị gán với hắn như vậy và không có đường lui đó chứ??? Không thểđược!!!!
Sau câu nói của ông Trần, Mi, Lam, Duy, Long và cả Thảo Trang đều sửngsốt. Long, Duy, Mi, Lam có thấy cảnh lúc nãy, nhưng chỉ nghĩ là nó vàhắn đang diễn kịch thôi. Còn Thảo Trang thì không ngờ lại gọi nó là “con dâu”. Nó bắt buộc bị kéo lên sân khấu để ra mặt cùng hắn. Tim nó nhảyloạn xạ, nó sợ sứng trước đám đông và bây giờ lại còn trong một hoàncảnh rất……….. Nhích từng bước chân, nó khoát tay hắn tiến lên.
Hắn cũng hơi bất ngờ khi ba hắn lại làm như vậy, không hiểu được ý đồcủa ông ta là gì? Tại sao lại công khai mối quan hệ của nó với hắn nhưvậy!! Rốt cuộc là ông ta muốn gì???
Ngay cạnh cửa ra vào, Quân đang đau nhói, lúc nãy khi nó đi theo hắn,Quân cảm thấy hơi khó chịu nên đã ra ngoài để thoái mái hơn. Nhưng không ngờ, vừa quay trở lại Quân đã nghe thấy ông Trần nói. Vậy là Quân đãthua rồi sao? Nhi đã đồng ý cưới Phong rồi sao? Quân đã mất đi người con gái mà cậu yêu nhất rồi sao? Vừa nghe tin tìm thấy Nhi, Quân đã vộiquay về mong sẽ hoàn thiện được tình yêu nhỏ bé của cậu. Nhưng khôngngờ, bây giờ Nhi đã là của người khác. Chỉ trong tích tắc, mọi thứ tanbiến.
Tiến lên sân khấu cùng hắn, nó còn không thể mở lời. Hắn biết điều đó nên hắn chỉ để nó đứng đó và hắn lo liệu phần nói.
-Đây là Bảo Nhi, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!!- Hắn vừa dứt câu, nó sững sờ
Thật ra hắn nói như vậy là vì ba hắn đã nói nó là “con dâu” vì vậy hắnkhông thể dùng từ người yêu hay bạn gái được. Câu nói của hắn cứ như lấy dao cứa vào tim Quân vậy. Nếu ở đây lâu thì chắc cậu sẽ không chịu nổimất, cậu phải đi khỏi đây.
Nó không biết nói gì cả, nó không thể lên tiếng nói tất cả chỉ là đóngkịch, chỉ biết đứng đó chờ hắn nói thêm vài câu rồi đi xuống. Ông MC lại chạy lên cầm mic rồi lại nói một câu làm nó tức điên “Và bây giờ là bản nhạc dành cho các đôi tình nhân”. Đấy!! Nó với hắn vừa “chứng nhận” cóhôn ước thì chẳng phải là tình nhân thì là gì? Mà bản nhạc dành cho tình nhân thì phải nhảy.
Hắn đưa tay ra trước mặt nó, nhìn hắn với gương mặt đầy đau khổ
-Anh có cần phải ác như vậy không? Tôi không quen mang giày cao gót lạicàng không biết nhảy. Bây giờ anh muốn tôi nhảy như thế nào đây???
-Tôi sẽ chỉ cho cô!!
-Chỉ??? Làm sao mà chỉ được??? Bây giờ là nhảy rồi??
-Cứ ra đi và bước theo tôi là được
-Nhưng………..
Chưa kịp để nó nói hết câu hắn đã lôi nó ra, nắm lấy tay nó rồi đặt taynó lên vai mình, tay còn lại hắn ôm lấy eo nó làm cho nó khẽ rùng mìnhmột cái. Lần đầu tiên có tên con trai dám động vào chỗ nhạy cảm trênngười nó!! Vì tình thế bắt buộc nếu không thì nó sẽ cho hắn không toànthây trở về. (ghê gớm)
Từng bước từng bước hắn bước và nó vụng về bước theo, đôi khi vô tình(đôi khi cố tình) dẫm vào chân hắn một phát làm hắn nhíu mày và nó lạicười một cái cho qua chuyện
Đang cùng hắn bước, bước, bước thì cặp Hoàng Yến và Thiên Vũ (Lạ nhỉ? Ai lại đi nhảy với vệ sĩ của mình??) đến gần nó. Thiên Vũ xoay qua cườimột cái rồi nói “Đổi nào” và không chờ cho nó kịp phản ứng, hắn thảHoàng Yến ra và kéo nó tới. Vậy là bây giờ nó cùng Thiên Vũ và hắn cùngHoàng Yến.
-Tôi cảnh cáo anh, mau bỏ cánh tay trái “vô phép” ra khỏi người tôingay- nó trợn mắt lên nhìn Thiên Vũ, mặt nó đáng sợ hơn cả Bao Công lúcchuẩn bị xử trảm.
Thiên Vũ thoáng rùng mình, con gái mà dữ thấy sợ
-Nhảy thì bắt buộc phải để tay như vậy thôi cô bé ạ? Đây là “yếu tố bắt buộc” làm sao tôi có thể bỏ tay ra được??
Cũng phải nhỉ? Thôi thì đành để im vậy. Dù gì thì anh ta cũng là vệ sĩ,chắc gì nó đánh lại anh ta. Nhưng để cho bỏ gét thì lâu lâu nó lại cố ýdẫm lên chân anh ta mấy phát. Khẽ quay qua nhìn hắn với Hoàng Yến, haingười đang nhảy rất ăn ý. Nhìn thấy gét không chịu được. Muốn đá cho chị ta một phát.
Tuy bề ngoài nhìn ăn ý như vậy nhưng thật ra hắn cũng khó chịu không kém bởi Hoàng Yến cứ cười rồi nhìn hắn tuông ra mấy câu khiến cho hắn muốnhất một phát cho ngã nhào
-Cậu thật sự thích Bảo Nhi à? Nhưng tôi lại thích cậu!! Làm sao đây nhỉ?
Mặc kệ Hoàng Yến nói hắn xem như không nghe, vẫn cứ nhảy cho xong. Lúcnày bên Long- Mi, Duy-Lam cũng đang nhảy. Xấu hổ thật, 3 đứa chơi chungvới nhau mà chỉ có nó là không biết nhảy.
Kết thúc bản nhạc, bữa tiệc cũng gần tàn, nhảy làm tiêu hao năng lượng vậy nên “Bàn ăn thân yêu, chị lại tới đây ^0^”
Sau ngày hôm đó vừa về tới nhà, à không vừa bước ra xe nó đã tháo phăngđôi giày. Đôi giày làm chân đó đau muốn chết mà vì cái thể diện nênkhông tháo ra. Tắm rửa sạch sẽ, nó thả mình lên chiếc giường thân yêu