Bước vào mùa mưa, mới sáng sớm đã được ngắm cảnh màn mưa phủ trắng cả thành phố. Ngoài đường ai không mặc áo mưa xác thực là người thiệt thòi. Không ai muốn sáng sớm đi làm đã xúi quẩy dính mưa.
Ngôi biệt phủ rộng lớn lộng lẫy đến cỡ nào khi bị mưa bao phủ cũng chỉ chìm xong sắc màu xám xịt của bầu trời mưa.
Hơi nóng lượn lờ bay nhẹ trên tách trà thảo mộc, Kiều Chi Châu tao nhã nhấp trà. Đặt tách trà xuống bàn, nhìn ra trời mưa ngoài cửa sổ. Không ai biết bà ta lại đang toan tính lên âm mưu điều gì nữa
"Thưa bà chủ, chúng ta nên sử lý kẻ mấy ngày nay lui đến nơi ở của Hoàng tổng này thế nào ạ?".
Dời ánh mắt xuống mấy tấm hình trên bàn, bà ta cười nhạt. Cầm tấm ảnh do thám tử chụp lén Trịnh Anh Tú lên mà đăm chiêu. Qua một lúc bà ta mới lên tiếng: "Khoan hẳn xử lý, điều tra lai lịch nó xem nó có mối quan hệ gì với thằng Quân".
"Vâng". Tên thuộc hạ đáp lời rồi nhận lệnh lui ra.
Một tuần trước, bà ta có gửi người của mình đến nhà Hoàng Minh Quân với danh nghĩa là người của trung tâm chăm sóc người khuyết tật. Khi bà ta đến thăm dò tình hình thì đã thấy người của mình bị đánh tơi tả thành con cá chết.
Như bài cũ: "Nếu con không thích thì có thể nói một tiếng với mẹ mà, sao con lại đánh người ta ra nông nổi này vậy? Con có tình người không vậy?".
Hoàng Minh Quân cho mấy người hầu đang hoang mang ra về sớm, trong nhà chỉ còn anh, Kiều Chi Châu và ba tên bảo vệ người Châu Phi của bà ta. Anh tức giận: "Tôi không cần! Ai mượn bà vậy?!".
Ngưng cái bộ mặt giả tạo, ả phù thủy Kiều Chi Châu xuất hiện. Bà ta giáng xuống anh một bạt tai đau đớn: "Mày ăn nói cho cẩn thận vào, tao chỉ muốn tốt cho vợ chồng này nên tao mới gửi người đến chăm sóc mày. Vậy mà cái thứ không biết điều như mày dám ra tay đánh người".
Anh hận không thể đứng dậy trả đũa bà ta, kìm chế cơn phẫn nộ đang khiến đôi chân muốn đứng lên phản kháng. Anh cười lạnh: "Muốn tốt cho tôi? Chăm sóc tôi? Ha, đừng nói như thể bà là thiên thần cứu thế nữa. Đồ giả tạo gớm ghiếc".
Kiều Chi Châu không nói một lời liền đạp anh ngã xuống xe lăn. Tức giận, cho người tóm anh lại, ra tay dạy dỗ.
Quay về hiện tại, mưa vẫn cứ mưa, ác độc trong con người tà ác Kiều Chi Châu ngày càng tăng lên.
"Để tao xem sau lần này có còn người nào dám ở bên cạnh cái đồ bị nguyền rủa như mày không".
Kiều Chi Châu là người gáng lời nguyền cho anh, vĩnh viễn cả đời chìm trong cô độc đến chết. Bầu bạn cùng anh chỉ có bóng tối vô tận, không có một tia sáng nào xuất hiện cứu vớt anh.
..
Chiều đến, hoàng hôn sau đám mây xám khẽ ánh lên, sau cùng lại bị cơn mưa dập tắt.
Trịnh Anh Tú phụ các chị giúp việc nấu cơm cho Hoàng tổng: "Cũng gần 6 giờ rồi, các chị tan làm trước đi phần còn lại để em làm được rồi".
Tên nhóc ga lăng thế này các chị cũng thấy áy náy đã xem hắn như tấm bia đỡ đạn. Hiền lành hòa đồng thế này mà ở cạnh tổng tài băng lãnh hẵng đã chịu thiệt rất nhiều.
"Thôi để bọn chị làm được rồi, em ra cổng đón ông chủ đi, anh ấy cũng sắp về rồi đó".
Mấy chị hiểu ý nhau liền giành hết công việc nhà, Anh Tú thấy trong nhà không còn việc cho mình nữa thì ngoan ngoãn ra cổngm chờ Hoàng Minh Quân.
Chú chó De Lô hắn mang theo khi chuyển đến ở nhà Hoàng tổng quấn quýt hắn không rời. Hắn làm gì nó cũng ở bên cạnh, rất ngoan ngoãn không phá phách trong giờ hắn làm việc. Bây giờ nó đang ngồi cạnh hắn nghiêm túc chờ đợi ông chủ.
Trịnh Anh Tú vuốt ve nó, chú chó vừa thông minh vừa đáng yêu thế này vậy mà Hoàng tổng lại không thích. Đúng là tên chảnh chọe khó ưa, không biết thứ gì mới khiến anh để vào mắt nữa.
Hồi sáng, hắn đã đến trước sáu giờ Hoàng tổng thức. Nhưng hắn không ngờ anh đã thức trước đó, vẫn đang làm tập trung làm việc. Làm hắn kinh ngạc đến không thể tin nổi. Chỉ còn ba giờ nữa thôi sẽ đến giờ vào làm, vậy mà anh vẫn còn thức miệt mài làm việc.
"Hoàng tổng, tôi đến rồi ạ".
Hoàng Minh Quân nghe tiếng Anh Tú gõ cửa phòng, anh liền ngồi vào xe lăn: "Vào đi".
Mở cửa đi vào, bỗng có tiếng chó sủa lên mấy tiếng vui mừng. Một con chó cỏ lông vàng nhảy ra từ giữa hai chân hắn phóng đến người anh.
Hoàng Minh Quân sầm mặt, không thể né liền nhảy khỏi xe lăn mà ngã xuống đất.
Trịnh Anh Tú hoảng hốt, mặt mũi tái xanh liền đỡ anh trở lại xe lăn: "Anh không sao chứ ạ?".
"Gấu!".
Chú chó De Lô nhảy đến bên chân anh. Hoàng Minh Quân không thể để lộ nét mặt sợ hãi, anh lấy tức giận dán lên mặt mà đẩy Anh Tú ra: "Mau đuổi nó ra ngoài nhanh!".
Hắn luống cuống đem De Lô ra ngoài rồi quay vào phòng đóng cửa lại. Vừa ngẩng mặt lên đã chạm ngay ánh mắt đầy sát khí của Hoàng Minh Quân.
"Hoàng tổng, tôi xin lỗi!".
"Ai cho phép cậu mang theo động vật đến chỗ làm việc?". Giọng nói phát ra một màn trầm thấp như ném băng nhọn vào người ta.
Anh Tú giải thích: "Anh kêu tôi đến đây ở tôi đương nhiên không thể bỏ lại De Lô mà đi được. Ai sẽ chăm sóc cho nó nếu tôi rời đi? Vậy nên tôi mới mang theo nó, nếu anh bị dị ứng thì tôi cố gắng giữ nó. Không cho nó đến gần anh".
Hoàng Minh Quân: "Cậu nghĩ cậu có thể vừa làm việc vừa giữ chó? Dẹp ngay cái ý tưởng điên rồ đó đi. Tôi không cần biết cậu làm cách nào, tuyệt đối đừng để tôi nhìn thấy nó lần nào nữa. Nếu không thì đừng có trách tôi ra tay độc ác".
Hơ, cái tên máu lạnh đến động vật cũng không biết yêu thương. Cả đời anh đừng hòng được yêu ai! À mà quên, anh đã có vợ rồi chứ. Tôi cầu cho anh sớm bị vợ bỏ! Hừ! Hừ!
Hắn cứ mắng một tràn dài đầy bụng chứ có biết Hoàng tổng vốn dĩ rất sợ chó đâu.
Ngoài mặt, hắn tỏ vẻ đáng thương mà cầu xin: "Hoàng tổng à, tôi xin anh hãy để tôi giữ bé ấy lại nha. Không có tôi chăm sóc thì em ấy không thể sống được. Làm ơn".
Trong mắt người ta anh là gã đàn ông tuyệt tình, nhưng anh không vô tâm đến nỗi sẽ vứt chú chó xa chủ mà đói chết.
Nhưng anh sợ chó, đắn đo giữa con tim và lý trí. Bộ dạng lúc này của anh trông cực kỳ đáng sợ, làm mồ hôi lạnh trên trán Anh Tú không ngừng chảy ròng ròng trong căng thẳng.
Anh đỡ trán nói: "Được rồi". Ngước ánh mắt sắc bén lên: "Cậu nhớ giữ nó cẩn thận vào, đừng để nó đến gần tôi".
De Lô vốn dĩ rất ngoan ngoãn, dạy gì cũng đều nghe. Có điều nó hoạt bát gặp người liền vui mừng vẫy đuôi với người đó. Nó cũng chỉ là muốn làm thân với Hoàng tổng mà thôi, không có ý cắn người đâu.
Người giúp việc tan ca, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn và De Lô. Cũng sắp đến giờ ông chủ về, đứng chờ thế này có chút mỏi chân. Định vào trong nhà ngồi thì điện thoại ting ting, có tin nhắn gửi đến.
Không biết là ai: "Hử..?".
"?!". Kinh ngạc vì đó là Hoàng Minh Quân: "Sao anh ta lại biết số điện thoại của mình chứ?".
Hoàng tổng nhắn: Hôm nay tăng ca, 10 giờ về.
Khỏe re, lòng thoải mái. Trịnh Anh Tú vui vẻ trở vào phòng khách xem phim. Ông chủ về trễ thế này cầu cho ngày nào cũng về trễ đi.
Một mình hắn tự do tự tại xem nhà ông chủ như nhà mình. Cảm giác như hiện tại mình chính là ông chủ của cái nhà này vậy.
Đang nằm lắc chân trên ghế sofa, bỗng nghe thấy tiếng bim bíp phát ra trong chiếc loa nhỏ trên máy thông báo trong phòng khách. Hắn liền bật ngồi dậy.
Năm phút trước Hoàng tổng bảo đến mười giờ mới về thế thì bây giờ ai đang về nhà?
Nhớ ra trong nhà vẫn còn một người, là Hoàng thiếu phu nhân. Nên đi chào hỏi thôi, không là bị hiểu lầm thành tên trộm mất.
Trương Phi Yến kinh ngạc nhìn Trịnh Anh Tú: "Sao anh lại ở đây?".
Hắn cười cười đáp: "Tôi được nhận làm người chăm sóc cho Hoàng tổng ạ".
Cứ ngỡ người chăm sóc Hoàng Minh Quân là một người phụ nữ, đã vậy còn nghe nói Hoàng tổng cho phép người chăm sóc mình dọn đến đây ở. Cô có ý định hôm nay về sớm làm khó dễ người ta rồi đuổi người ta đi.
Nhưng không ngờ người nọ lại là anh hùng từng cứu cô khỏi đám lưu manh. Là một người đàn ông vừa tuấn tú lại vừa anh dũng.
Phi Yến gạt bỏ hiểu lầm trong lòng, cô mỉm cười: "Thì ra là vậy".
Bỗng cô bước đến gần hắn, khoảng cách gần gũi một cách mơ hồ: "Phải chăng đây là định mệnh?".
Hương nước hoa mang đầy ngọt ngào tỏa ra làm cảm xúc hắn trở nên rối loạn. Trịnh Anh Tú đỏ mặt cười gượng gạo: "Ha ha, tôi nghĩ nó là sự trùng hợp".
Cô vỗ vai hắn: "Được rồi không đùa với anh nữa, cố gắng làm việc nhé".
Sau đó cô mới để ý trong nhà còn có một chú chó, thấy De Lô đáng yêu cô liền vuốt ve xoa đầu nó: "Bé này là của anh nhỉ? Tên gì thế?".
"Là De Lô, nó rất thân thiện, lạ quen gì cũng không sủa. Nó rất thích kết bạn, có vẻ như nó rất thích cô đấy".
Phi Yến phì cười: "Chó gì mà ngộ vậy, sao mà bảo vệ được chủ nhân đây hửm?".
"Thấy vậy thôi chứ gặp phải kẻ đáng ngờ nó không tha đâu".
"Ồ, thì ra đây là một chú chó thông minh". Cô đứng dậy: "À, tôi vẫn chưa biết tên anh, anh tên gì vậy?".
Hắn đáp: "Tôi là Anh Tú, cô cứ gọi tôi là Tú".
"Tên anh đẹp thật đấy, Anh Tú nghĩa là vừa xinh đẹp lại vừa tinh anh".
Gãi gãi đầu, hắn nói: "Xinh đẹp sao..? Hưm, tôi thấy hình như mình không phải vậy. Ha ha".
"Tôi sẽ thay từ xinh đẹp thành từ đẹp trai, anh thấy sao?".
Được một cô gái khen đẹp trai làm Anh Tú thêm ngại ngùng.
Cô hỏi: "Tú, anh nấu cơm chưa?".
Ở cạnh Trương Phi Yến nói chuyện thoải mái mà hắn quên mất thân phận. Cô là bà chủ, còn hắn là tên bảo mẫu.
"Dạ cơm nước đã được chuẩn bị xong hết rồi ạ, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được ngay. Phu nhân có muốn ăn bây giờ không ạ?".
Cô lắc đầu: "Đừng dùng kính ngữ nói chuyện với tôi, anh cứ tự nhiên gọi tôi là Yến được rồi".
Hắn lúng túng: "Sao có thể ạ? Tôi không thể".
Chàng trai nhà quê trông khờ khạo đã chọc cô cười: "Anh ngốc nghếch thật đấy, tôi cho phép anh gọi tôi bằng tên. Anh đừng khách sáo như vậy chứ".
"Hoàng tổng nghe thấy thì chết tôi mất...".
Nghe đến tên Hoàng Minh Quân, Phi Yến rũ mắt u ám cắt ngang: "Mặc kệ anh ta, tôi cho phép. Anh ta dám bắt bẻ sao?".
Giật mình khi nhìn thấy sát khí trên gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng tươi cười duyên dáng của Trương Phi Yến. Hắn không ngờ cô cũng có điểm này, lại còn là đối với Hoàng Minh Quân.
Có vẻ như hai vợ chồng nhà này đã cãi nhau đến nỗi thù nhau như địch mất rồi.
Hắn đang tự hỏi có phải từ nay về sau mình sẽ là cái cục nhân ở giữa chịu đựng cơn cuồng nộ của hai con người này hay không.
Cô rời đi, hắn nhìn theo mà suy tư, sau đó lắc đầu thở dài. Mâu thuẫn giữa vợ chồng, cục băng di động Hoàng Minh Quân sao mà biết dỗ người chứ. Anh không dọa chết người bằng ánh mắt sắc bén như đao đó là may lắm rồi.
Còn dám đòi hỏi điều gì từ anh được chứ. Hoàng thiếu phu nhân thật là đáng thương, phải lấy nhầm một tên kỳ quặc lạnh lùng làm chồng.
Nếu hắn là Trương Phi Yến thì hắn đã sớm xách dép chạy xa Hoàng tổng hơn nửa trái đất rồi. Ở cạnh làm vợ của anh vừa áp lực vừa mệt mỏi. Lại còn mang bệnh tức, sớm muộn gì cũng nhồi máu cơ tim mà ngủm đi cũng nên.
"...".
Hoàng thiếu phu nhân dù ở trong bất kỳ trang phục nào, hay đã tẩy trang thì trông cô lúc nào cũng xinh đẹp rạng ngời.
Tự nhiên hắn cảm thấy thật ghen tị với Hoàng Minh Quân, có được một cô vợ xinh đẹp, dịu dàng thế này là phúc phận ba đời. Vậy mà anh không biết quý trọng.
Anh Tú lén lút nhìn qua Phi Yến đang thêu tranh, sự khéo léo từ bàn tay thon thả của cô đã tạo nên một bức tranh sinh động đầy sức sống trên tấm vải.
Hơn hai giờ trôi qua, cánh đồng hoa hướng dương dần hoàn thiện. Một người đàn ông đứng giữa đồng hoa một màu tỏa sáng như những bông hoa hướng dương đang ngẩng đầu hướng lên mặt trời.
Người này... Hắn nhìn ra là Hoàng Minh Quân. Thật đẹp...
Mải mê ngắm tranh vải mà hắn không nghe thấy cô đang nói chuyện.
"Tú". Cô lay vai hắn.
Anh Tú giật mình hoàn hồn: "Sao, sao vậy?".
Phi Yến lên đồng hồ, nói: "Gần mười giờ, sắp đến giờ Quân về rồi. Chúng ta dọn cơm ra thôi".
Mãi đắm chìm trong bầu không khí ấm áp dễ chịu suýt thì Trịnh Anh Tú xém thì quên mất ông chủ Hoàng đang trên đường trở về nhà.
Hắn vội đứng dậy: "Để tôi ra cổng đón Hoàng tổng, mọi chuyện còn lại đều để tôi. Cô cứ ngồi chơi đi".
Đi ra mở cổng, Hoàng Minh Quân trên xe lăn đang được Phan Kiệt đẩy vào rồi cậu ta cúi đầu rời đi. Anh Tú đóng cổng lại rồi đưa anh vào nhà.
Nhìn thấy đôi giày cao gót của Trương Phi Yến, anh nhíu mày khó chịu. Nhưng không nói lời nào, điều này càng làm Anh Tú thêm bất an.
Hắn không biết hôm nay Hoàng Minh Quân đang vui hay buồn, có đang bực dọc chuyện gì không mà khuôn mặt lạnh lùng càng thêm u ám.
Đi vào thang máy làm hắn bấm nhầm nút ra vào. Cánh cửa cứ đóng rồi mở, hắn nhanh tay ấn nút thì cánh cửa mới đóng lại rồi di chuyển lên trên.
Lén nhìn qua anh, không thấy anh đang nhìn qua đây thì hắn mới thở phào. Liền bắt chuyện để kéo giãn bầu không khí: "Hoàng tổng, hôm nay anh đi làm mệt chứ?".
Hắn không nhận được câu trả lời nhưng lại nhận được ánh nhìn chết chóc đang lườm mình. Biết cái mồm này mở miệng chẳng có ích gì, hắn liền ngậm miệng lại mà tập trung vào công việc của mình.
"...".
Đứng trước cửa nhà tắm đợi anh, ngáp dài ngáp ngắn. Dạo này không ở nhà không được uống trà sen nên luôn cảm thấy cơ thể rất thiếu thốn cái gì đó. Nhất là về giấc ngủ, hắn chẳng ngủ được bao nhiêu kể từ cái ngày Trần Hoài An mất tích.
Giờ muốn vào giấc ngủ cũng hơi khó.
Cạch, Minh Quân tự lăn xe ra. Anh Tú giật mình liền tỉnh táo, đứng thẳng mà nghiêm túc.
"Sấy tóc".
"Dạ". Đưa anh vào phòng ngủ, ở trước gương sấy tóc.
"Nóng!". Đột nhiên anh tức giận hất máy sấy trên tay hắn ra: "Đang làm việc mà đầu óc cậu để ở đâu vậy hả?!".
Kỳ thực hắn không biết sấy tóc. Từ trước đến giờ có từng đụng đến máy sấy bao giờ đâu mà biết!
"Tôi xin lỗi ạ!". Mọe tên khó tánh! Sao không tự đi mà sấy đi?!
Anh lườm hắn rồi bực bội hướng dẫn: "Mở công tắt màu đen, rồi bấm nút số hai".
Làm theo, vì muốn cẩn thận hơn nên tự thử hơ vào tay mình trước. Nhiệt độ ổn định mới dám sấy cho ông chủ tính khí muốn giết người này.
Tóc khô, Trịnh Anh Tú không chớp mắt nhìn anh.
Bình thường Minh Quân vuốt tóc lên gương mặt lúc nào trông cũng nghiêm nghị đến mức ai nhìn cũng phải cúi đầu kính sợ. Nhưng lúc này khi mái tóc rũ xuống trước trán, người đàn ông lạnh lùng bây giờ trở nên dễ gần gũi.
Anh Tú ngắm nhìn anh chăm chú, Hoàng tổng hết đáng sợ, giờ giống như em trai mình.
Minh Quân bị nhìn đến ngượng hết cả người, giật lấy cây lượt trong tay hắn mà chải vuốt lên. Thể hiện trên mặt là tức giận, anh vả vai hắn: "Còn làm cái gì nữa? Đi ăn cơm!".
Bị đánh cho tỉnh, hắn vội vàng đưa anh xuống nhà ăn.
Đồ ăn đã được Phi Yến dọn ra, đúng lúc cô đang bưng nồi cơm thì hắn bước đến phụ. Cô lắc đầu bảo hắn cứ ngồi ăn cùng đi, việc dọn cơm cũng là việc một người vợ như cô phải làm.
Ngồi đầu bàn vẫn luôn là Hoàng Minh Quân, hai bên là Anh Tú và Phi Yến. Anh vô cùng khó chịu khi phải ngồi ăn cùng vợ mình. Cảm giác như có kẻ thứ ba chen vào bàn ăn của anh.
Hai người ngồi đối diện nhau đều cảm nhận rõ ngọn lửa phát ra từ gia chủ đầu bàn kia.
Phi Yến mỉm cười với Anh Tú, ý bảo rằng hắn cứ ăn tự nhiên đi đừng bận tâm đến anh.
Cũng may trên bàn ăn hôm nay có cô nếu không hắn chẳng có dũng khí để ăn xong một bữa rồi. Hắn gật đầu cười mỉm thầm cảm ơn cô.
Trong mắt Minh Quân, hai người này rõ ràng có vấn đề với nhau. Nhìn thấy Trịnh Anh Tú mỉm cười thật lòng với Trương Phi Yến, trong lòng anh bỗng có thứ gì đó bị kéo xuống, cơn thất vọng kéo đến.
Đập mạnh đũa xuống bàn cắt ngang bầu không khí đầm ấm của hai người họ, anh lườm cô vợ của mình rồi lại trừng Anh Tú: "Không ăn nữa, đưa tôi về phòng làm việc".
Hắn vội nuốt miếng cơm xuống bụng, vội đứng dậy đi qua đẩy xe lăn cho anh. Thầm than thân trách phận, trời đánh tránh bữa ăn.
Nhìn hai người khuất sau cánh cửa thang máy, Trương Phi Yến đăm chiêu. Bỗng nhếch mép cười khẩy như đang lên một kế hoạch bất ngờ nào đó.