Phan Kiệt đưa anh vào nhà, nhìn bên má bị sưng của cậu ta Minh Quân chợt lên tiếng hỏi han: "Không sao chứ?".
Sững người, cậu ta nhận ra anh đang quan tâm mình. Cảm động không thôi: "Không sao đâu ạ, chỉ cần người không bị dính chưởng là anh thì tôi vui lắm rồi".
Phan Kiệt vui vẻ rời đi, trong nhà chỉ còn lại mình anh. Đèn điện tối thui, vạn vật xung quanh chìm trong tĩnh lặng. Minh Quân định đứng lên đi lại bình thường thì bỗng nhìn thấy ở cuối hành lang bên kia mở đèn. Anh lẳng lặng ngồi xuống xe lăn, lăn bánh đi đến.
Anh Tú đang uống nước trong bếp bỗng nghe thấy có tiếng động, quay qua thấy đó là Hoàng tổng thì giật hết cả mình xém sặc nước. Hắn gặp anh vào giờ này còn sợ hơn cả ma quỷ nhảy ra hù dọa.
Tuy rất giận anh, nhưng thân là đầy tớ thì không được lên mặt, ai là người trả tiền mình chứ, tất nhiên là ông chủ Hoàng rồi: "Hoàng tổng về nhà ạ".
Vào trong, anh hỏi: "Vết thương cậu đỡ hơn chưa?".
Được hỏi thăm lo lắng từ Hoàng tổng băng lãnh hắn có chút không quen: "Cũng, cũng khá hơn rồi".
"Tôi cho cậu nghỉ phép hai tuần, trong khoảng thời gian đó lo mà hồi phục cho tốt. Tôi sẽ không trừ ngày nghỉ vào tiền lương cậu".
Hoàng tổng còn có thể rộng lượng đến như vậy sao? Thì đương nhiên rồi, cho người đánh người ta ra nông nổi này thì phải bù đắp cho người ta chứ.
Anh Tú hầm hực trong lòng, hắn muốn làm dạ đòi thêm cái gì đó. Nhưng nhanh chống thu hồi cái suy nghĩ thiến mạng đó của mình: "Dạ".
Minh Quân rời đi, hắn nhìn theo chiếc xe lăn của anh biến mất trong màn đêm thì thở dài. Hắn đang lo cho Trương Phi Yến, không biết cô ta có ổn không, một thân một mình xoay sở ra sao. Nhưng hắn không hề biết anh đuổi cô ta đi có ném cho cô ta tấm thẻ vô hạn tiêu tiền thoải mái.
Nãy giờ mãi nghĩ đến Phi Yến mà hắn uống một bụng nước no căng, cảm giác chống mặt ập đến. Hắn lê cái thân tàn tạ trở về phòng ngủ. Nằm trên giường mà khó chịu, bứt rứt trong lòng gọi tên Phi Yến: "Yến à, anh nhớ em quá...".
Biết trước có cái ngày hại người hại mình thế này thì Trịnh Anh Tú này không làm việc cho tên bạc tình họ Hoàng kia rồi. Hại người con gái mỏng manh bị chồng ruồng bỏ đuổi thẳng ra khỏi nhà, còn mình thì bị đập tơi tả. Đúng là số phận ông trời đưa đẩy mà, sao mà tránh được tai ương.
Nghiêng đầu nhìn ra ban công, ánh đèn sắc vàng nhàn nhạt rọi xuống những chậu cây kiểng, cả ngày hôm nay trời mưa nên đêm nay nhiều mây che mất ánh trăng sáng. Là mây đen, chuẩn bị một trận mưa tầm tã.
Đồng hồ treo tường tích tắc trôi qua, mười một giờ đêm đã gần đến hai giờ sáng. Từng hạt mưa bắt đầu rơi trên những tán lá. Anh Tú trằn trọc mãi không thể nào nhắm mắt ngủ lại nữa. Có lẽ do hắn đã ngủ liên tiếp ba ngày, nên chẳng còn mê mang đâu mà chìm vào giấc ngủ.
Những lúc thế này nhớ đến ngày trước cùng Trần Hoài An thức khuya bày trò chọc phá nhau. Cả hai thằng ngủ không được bèn ngồi tụm lại với nhau kể chuyện ma. Đèn thì tắt, Hoài An thì chết nhát sợ ma trùm chăn nghe truyện.
Khúc gây cấn hắn liền trầm giọng dọa cậu đến nhảy dựng tại chỗ, la lối om xòm. Giữa đêm không để ai ngủ nghê liền bị hàng xóm mắng.
Anh Tú ôm bụng cười, nhớ lại lúc đó mà mắc cười ghê. Nụ cười dần dừng lại, hắn mím môi. Đang lo lắng Trần Hoài An bây giờ thế nào, sống chết ra sao. Tung tích từ cậu hắn nhờ vả sự giúp đỡ của Minh Quân, đã gần một tháng rồi không biết anh đã có tin tức gì từ cậu chưa nữa.
Nếu tìm được cậu rồi sao? Mang cậu về rồi tính sao nữa? Trước khi giúp cậu trả đống nợ oan đó thì hắn sẽ kéo cậu đi gặp Đào Ánh Tuyết, ba mặt một lời nói rõ. Nếu cô ta vẫn phũ phàng gạt bỏ, hắn sẽ báo cảnh sát lôi cô ta đi cùng cái chỗ cho vay nặng lãi của bọn côn đồ.
Cạch, cửa bỗng mở, Anh Tú giật nảy nhìn ra. Ánh sáng từ đèn ngủ miễn cưỡng soi trong đêm, nhìn ra là người hắn mới thở phào. Tưởng đâu trong cái biệt thự lạnh lẽo này có ma chứ, nhưng so với ma thì Hoàng Minh Quân tìm đến hắn vào giờ này mới đáng sợ.
Bánh xe lăn đi đến: "Cậu chưa ngủ à?".
Gần hai giờ sáng rồi sao anh ta còn chưa đi ngủ vậy? Gặp ác mộng sao?
Hắn dời mắt đi tránh chạm mắt với anh: "Vẫn, vẫn chưa".
Xe lăn dừng lại trước đầu giường, anh leo lên giường ngồi cạnh hắn: "Tôi ngủ cùng cậu nhé?".
Hắn im lặng không đáp mà chỉ gật đầu: "...".
Minh Quân không tức giận cái thái độ của hắn mà nằm xuống bên cạnh hắn. Anh Tú nhích ra chừa chỗ rộng cho anh. Cả hai cứ thế lặng thinh trong tiếng mưa đêm.
Cảm giác ngượng nghịu làm sao, anh nằm bất động không dám nhúc nhích. Hắn càng cứng đơ hết cả người, sợ di chuyển làm giường run lên nên hắn chỉ có thể khó chịu trong một tư thế.
Kiểu này sao mà ngủ nghê chứ, đã mất ngủ càng thêm trắng đêm.
Cả hai bắt đầu chạy chữ trong đầu, muốn bắt chuyện với đối phương. Hai người đồng thanh lên tiếng: "Này...".
Minh Quân và Anh Tú: "?..".
Anh âm thầm thở dài, nói: "Vài ngày nữa đến bệnh viện tháo bột thay băng gạc đi. Bác sĩ ở đó sẽ chụp x quang cho cậu".
"Dạ..". Ngập ngừng một lúc, hắn lấy can đảm hỏi: "Hoàng tổng này... Anh thật sự không yêu Yến.. À không bà chủ sao?".
Nhíu mày, khó chịu khiến anh cáu gắt. Quay qua lườm hắn: "Cậu có ý gì?".
Ánh mắt lạnh lẽo này mới làm hắn quen thuộc, chứ Hoàng tổng đột nhiên dịu dàng làm hắn thấy không quen. Anh Tú giải thích: "Chỉ là tôi thấy tò mò".
Trông hắn không có ý xấu gì, anh thở dài nói: "Ngay từ đầu tôi đã không có cảm giác gì với cô ta chứ nói đến chi là yêu".
Anh Tú kinh ngạc trước câu trả lời không thể lường trước của anh. Hắn tưởng anh sẽ tức giận vì ghen tuông khi hắn đột ngột hỏi đến vợ anh chứ: "Tại sao vậy? Do anh đã có người trong lòng rồi sao?".
Trái tim bỗng đập nhanh, nó không phải vì bồi hồi mà là sự đau đớn. Anh vội quay mặt đi, bởi vì khi nãy anh đã nhìn thấy dung mạo của Nguyễn Anh Tú trên khuôn mặt của Trịnh Anh Tú: "Không".
Hắn khó hiểu, hiếu kỳ hỏi: "Nếu đã không yêu cô ấy vậy tại sao anh lại ghen mà cho người đánh tôi ra nông nổi này?". Hắn cười nhạt: "Anh giả vờ sao?".
Muốn biết tâm tư của cục băng lạnh toát này thế nào, có phải là đang che giấu tình cảm hay không. Hắn đang đắc ý vì mình đã nói trúng tim đen của Hoàng tổng. Muốn xem phản ứng của anh ra sao.
Nỗi đau phút chốc tan đi, Minh Quân nhắm mắt lại: "Không có".
Chả có biểu cảm gì, Anh Tú bĩu môi thầm nghĩ: Còn che giấu nữa chứ, hừ! Đừng hòng qua mặt tôi.
"Nếu đã không yêu vậy tại sao còn cưới cô ấy làm vợ?".
Anh lãnh đạm nói: "Hôn sự được gia đình sắp xếp".
"Ồ". Ra là vậy, bởi chi chẳng thấy họ giống một cặp vợ chồng yêu nhau lâu rồi mới quyết định đi đến hôn nhân: "Mà... Tôi thấy bà chủ rất yêu anh. Tuy chưa từng yêu ai, nhưng tôi hiểu cảm giác buồn tủi thế nào khi không được người mình yêu chú ý. Chắc chắn bà chủ rất đau lòng vì anh luôn đối xử lạnh nhạt với cô ấy".
Anh mở mắt ra lườm hắn. Anh Tú liền ngậm mỏ lại vì sát khí của anh đang bắn vào mình.
Minh Quân cười nhạt, bỗng nói: "Cậu chưa từng yêu ai sao? Không phải là đang nói đùa đó chứ?".
Đó là khi trước chưa từng yêu ai, còn hiện tại người trong lòng hắn luôn nghĩ đến... Phi Yến.
"Thật mà, cơ mà, anh thật sự không có tình cảm với bà chủ sao?".
Những câu hỏi liên quan đến Trương Phi Yến đều làm anh phát bực, anh khó chịu nói: "Ừ, tôi và cô ta ký hợp đồng hôn nhân. Hết hạn thì cô ta tự do, muốn làm gì thì làm. Bây giờ muốn yêu ai thì yêu, tôi không quan tâm".
Nghe câu này hai mắt Trịnh Anh Tú bỗng sáng rực lên như sao trời, tim hắn bỗng đập nhanh trong phấn khích. Hoàng tổng không có tình cảm với Phi Yến, chỉ là hợp đồng hôn nhân. Như vậy chẳng phải sau khi kết thúc hợp đồng thì hắn có cơ hội sao?
Như vậy từ giờ về sau không còn phải lo sợ mình là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình của họ rồi.
Lén nhìn qua thấy hắn đang cười hí hửng, anh nhướng mày khó hiểu. Không nghĩ ngợi nhiều liền quay lưng nhắm mắt ngủ.
Anh Tú lại hỏi: "Hoàng tổng à, vậy bao giờ anh mới yêu vậy? Tôi thấy lạ nha, một người đàn ông ba mươi mấy như anh đáng lẽ phải có người trong lòng rồi chứ. Sao đến giờ vẫn chưa có ai hết vậy?".
Chỉ là không muốn phải đau khổ vì tình yêu, nên tôi mới để khoảng trống trong tim: "Không thích yêu, phiền phức".
"Hay là anh tự ti mình bị tật nên 'không được'?". Hắn hồn nhiên hỏi.
Không bị chọc giận, ngược lại còn đỏ mặt: "...".
Trịnh Anh Tú cứ thế lấn tới mà quên mất Hoàng tổng là tên lạnh lùng sẽ phát điên cho người đập mình bất cứ lúc nào. Hắn ghẹo anh, thì thầm bên tai anh: "Chắc anh chưa từng trải nghiệm cảm giác lên mây ấy rồi, khà khà".
Thẹn quá hóa giận chín mặt: "Câm mồm! ..?!".
Lại là tình huống này, hắn chống tay đỡ đầu nằm đối diện với anh. Cả người đều đổ dồn về anh, mơ hồ có thể ôm trọn lấy anh. Lần này không phải môi sắp chạm môi, mà là mặt đối mặt nhau rất rõ ràng.
Thình thịch, thình thịch.
Minh Quân đỏ mặt, không đẩy hắn ra mà quay đầu lại trùm chăn kín mít: "Ngủ đi".
Biểu hiện mới lạ gì của Hoàng tổng đây? Không ngờ tên mặt lạnh này còn có điểm đáng yêu như con nít lận đấy.
Không chọc anh nữa, nói anh chưa từng "lên mây" thì hắn cũng vậy thôi. Đó giờ có yêu ai đâu, có nghĩ đến ai đâu mà muốn cùng người ta "lên mây" chứ.
Nằm ngay ngắn, hắn nhắm mắt lại: "Ngủ ngon nhé Hoàng tổng, chúc anh mơ thấy người trong lòng".
Hoàng Minh Quân: "...".
Người trong lòng..?
Anh cười nhạt mà chúc lại: "Ngủ ngon".
___________
[Vở kịch nhỏ]
Hoàng tổng: "Thật ra người trong lòng tôi chính là cậu... Tú".
Trịnh Anh Tú mở tròn mắt kinh ngạc, sau đó thì phì cười tưởng anh nói đùa: "Ha ha, vậy sao? Cảm ơn anh vì trong lòng đã có tôi".
Hoàng tổng đỏ mặt, nổi giận trong thẹn thùng: "Tôi nói thật đấy!".
Trịnh Anh Tú vẫn hồn nhiên: "Dạ, tôi tin anh mà".
Hoàng tổng mặt đỏ như bạch tuộc hấp liền vả đầu hắn: "Không tập trung làm việc mà lo ở đó nói chuyện, tháng này trừ lương!".
Trịnh Anh Tú ôm mặt mà hoang mang: "Ơ? Ơ? Ơ??? Anh bắt chuyện với tui trước mà! Sao lại trừ lương tui chứ!".
Hoàng tổng ngại ngùng quay lưng đi, không quên giả vờ thành một ông chủ lạnh lùng: "Hừ!".