Đến giờ ăn trưa ở công ty, Hoàng Minh Quân không ăn chỉ uống mỗi cà phê. Bởi vì công việc của anh còn chất đầy, không thể bỏ ngang khi còn đang làm dang dở. Tính anh là vậy đấy, làm cái gì cũng làm cho nốt. Không kéo dài chần chừ đến hôm sau.
Phan Kiệt ăn trưa lên thấy anh vẫn còn ngồi làm việc thì bước đến hỏi han: "Hoàng tổng à, trưa nay công ty có bò bít tết phần đặc biệt, anh có muốn ăn không?".
Tập trung quá mức không nghe đối phương nói gì, Phan Kiệt được ăn quả bơ chua chát. Cậu ta cười ngượng mấy cái định lui đi. Cùng lúc đó anh mới phát hiện ra cậu ta đến, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì?".
Thì ra là Hoàng tổng mải mê làm việc nên không nghe thấy mình nói chuyện: "Anh đi ăn trưa chứ? Tôi đã gọi xuất đặc biệt dành riêng cho anh rồi đấy".
Cũng lâu rồi không ăn cơm ở công ty, hôm nay tâm trạng khá tốt nên làm gì đó cho bản thân thoải mái thôi. Anh gật đầu, sắp xếp những văn thư lại rồi đứng lên ngồi vào xe lăn cùng cậu ta đi xuống nhà ăn.
Phan Kiệt kinh ngạc tự dưng hôm nay Hoàng tổng lạnh như băng giá khó tính không ai đọ lại đột nhiên dễ chịu mà đồng ý đề xuất của đứa thư ký tay chân là mình.
Trông hôm nay tâm trạng của anh rất hảo hảo ý, hình như gặp chuyện vui gì đó.
Phan Kiệt như được nhìn thấy thần giáng thế phát ánh nắng phước lành cho chúng sinh. Cậu ta thấy vậy thì vô ý bắt chuyện: "Có vẻ như hai người đã làm lành với nhau rồi nhỉ? Vợ chồng mà, đâu phải giận nhau suốt đời đâu".
Minh Quân lập tức sầm mặt lạnh giọng: "Cậu nói gì?".
Hic! Sai rồi sao? Mình sai rồi sao? Không phải anh cùng thiếu phu nhân hòa thuận sao?! Vậy sao còn trừng tôi bằng ánh mắt giết người đó?!
Cứ thế Phan Kiệt như bị may mỏ lại không hó hé câu nào đến khi tới nhà ăn.
"...".
Dạo gần đây giấc ngủ của anh được cải thiện rất nhiều, đều nhờ vào Trịnh Anh Tú mỗi đêm đều qua ngủ cùng. Cho nên anh nmới thấy tinh thần trở nên phấn chấn, người khác nhìn vào thì nhẹ nhõm cả người vì sếp không còn u ám như lúc trước.
Ban đầu còn có chút phòng bị và ngượng nghịu do phải nằm chung giường với cậu chàng mình ưng ý. Nhưng sau vài ngày anh đã quen bên cạnh mình có thêm một người ngủ chung giường.
Có điều chỉ tiếc là... Anh Tú lại ăn mặc kín đáo. Có vẻ như sau lần đầu ngủ cùng hắn rất sợ Hoàng tổng sẽ lại bắt bẻ mình nên đã sửa lỗi.
Ở trong nhà ăn chỉ còn lưa thưa hai, ba người, Minh Quân và Phan Kiệt ngồi ở một góc. Cậu thư ký lại trở nên lắm lời: "Hoàng tổng à, tôi ước gì ngày nào tâm trạng anh cũng tốt như thế này để nhân viên bọn tôi dễ thở. Nhờ vậy, hôm nay ở bên anh rất thoải mái".
"Trong mắt mọi người tôi như vậy sao?". Không lạnh cũng không nóng mà nói.
Nhưng Phan Kiệt hiểu ý đồ trong câu nói của anh rằng cậu ta và đám nhân viên đều xem anh như ma vương mà sợ tím mặt đến nỗi không muốn gặp mặt anh.
Nghe ra anh đang nổi giận, cậu ta lập tức hoắm mồm lại như con sâu xanh gặp nguy hiểm mà cuộn người.
Hoàng Minh Quân: "...".
Anh hiểu rồi, làm gì có ai dám đến gần một kẻ lập dị như anh chứ. Trong mắt họ anh như biến thành diêm vương đáng sợ, có lỗi liền trừng phạt ngay. Vậy nên nào ai dám lên tiếng hay đối mặt với anh chứ.
Âm thầm thở dài, không muốn nhiều lời trong bữa ăn.
Phan Kiệt nhìn trời nhìn đất tránh nhìn anh, bỗng nhiên có người ôm cậu ta từ đằng sau: "Anh yêu, anh vẫn chưa ăn cơm xong à?".
Là một cô gái nhỏ nhắn, đeo cặp kính tròn đáng yêu. Phan Kiệt giật mình: "Vy à, đừng thình lình dọa anh như vậy chứ".
Cô nhóc không nhìn thấy còn có Hoàng tổng ở đây mà làm mấy trò nhõng nhẽo với người yêu: "Hừ, còn làm bộ làm tịch. Nhớ bình thường anh giỏi lắm mà, hù em hay lắm mà? Người ta mới ôm có chút...".
Ánh mắt cô vô tình qua thì thấy Hoàng Minh Quân, liền hoảng hốt: "Hoàng, Hoàng tổng?!".
Nhìn thấy anh cứ như gặp ma, Vy vội vàng nấp sau lưng Phan Kiệt: "Chào, chào Hoàng tổng ạ, dạ, có vẻ như em đã làm phiền anh trong lúc ăn cơm rồi nhỉ? Dạ, dạ em xin lỗi em phép lui đi đây".
Dứt lời cô liền chuồn đi tốc biến như thỏ.
Hoàng Minh Quân và Phan Kiệt: "...".
Anh hỏi: "Người yêu của cậu sao?".
Phan Kiệt gãi gãi đầu, đáp: "Dạ".
Anh chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm. Phan Kiệt cười tủm tỉm mà hỏi: "Hoàng tổng à, tình yêu ấy mà. Khi sa vào lưới tình dù người ấy có tính nết như thế nào thì em vẫn rất yêu người ta. Như nhỏ nãy á, buồn vui thất thường lại còn tính trẻ con. Nhưng trong mắt em thì ẻm vô cùng dễ thương a".
Tự hào mà khoe người yêu, thấy rõ hào quang trong mắt cậu.
Tình yêu sao? Bỗng nụ cười khôi ngô trên gương mặt tuấn tú của Anh Tú hiện lên trong đầu anh. Trong phút chốc anh liền đỏ mặt.
Không rõ thế nào là tình yêu thật sự, nhưng điều anh thích anh đều dành chân thành của mình cho điều ấy.
Bởi vì thứ gọi là tình yêu không bao giờ tồn tại đối với anh.
Từ lâu anh đã giấu chôn vết thương sâu sắc của tình yêu để lại ở tận đáy lòng. Trái tim từng đập loạn nhịp vì yêu, từng rung động vì yêu, cũng từng tan nát thành vụn vỡ vì yêu.
Vậy nên hiện tại hãy để nó theo dòng chảy tự nhiên mà hình thành. Anh chẳng yêu ai, cũng chẳng muốn yêu ai.
Chỉ là có chút thích Anh Tú... Ngay từ lần đầu gặp.
Phan Kiệt chìm trong tình yêu màu hồng của mình mà luyên thuyên: "Một thân một mình lúc nào cũng cảm thấy lạc lõng, có tình yêu vào rồi cái thấy cuộc đời tươi sáng ra hẳn. Chắc anh cũng biết rồi nhỉ Hoàng tổng?".
Cậu ta hạ tiếng be bé lại, không biết xấu hổ mà nói: "Khi hai con người hòa vào thể xác và trái tim của nhau thành một, nó rất sướng. Anh có từng... Ặc".
Cậu ta liền ngậm mồm, buột mỏ lại. Hoàng Minh Quân đang lườm cậu ta trừng trừng, nếu cậu ta mà nói tiếp những điều vớ vẫn không chừng sẽ bị cho ăn nguyên cái bàn mất.
Vốn dĩ biết Hoàng tổng giả tật, cơ thể khỏe mạnh có thể tùy ý tung sức lực dồi dào mà đùa hoa ghẹo bướm. Biết luôn cả Trương Phi Yến vợ anh cũng nắm rõ bí mật của anh.
Vậy nên cậu ta đã từng nghĩ họ là vợ chồng không che giấu điều gì thì ít nhiều gì cũng đã từng hòa hợp với nhau thành một rồi.
Nhìn cái biểu cảm sấm sét mây giật của anh thì cậu cũng đã đoán được một phần rồi.
Tất nhiên là Hoàng tổng lạnh lùng không mê sắc chê hoa không bao giờ động chạm phụ nữ rồi. Kể cả đó là vợ của anh đi chăng nữa.
Đang tự hỏi... Không biết anh có mắc bệnh khó nói gì không mà lúc nào cũng thấy ngoài công việc ra chẳng thấy anh đi đến những nơi "tung hoa múa lụa". Không động vào vợ thì ít nhiều gì cũng phải đi tìm thú vui từ bên ngoài chứ.
Nhiều khi nghĩ không biết Hoàng tổng có phải là khuynh hướng đó hay không...
Nhưng mà với tính khí này của anh thì liệu có tên đàn ông nào chịu nổi mà dám yêu anh nếu anh có xu hướng ấy?
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Hoàng Minh Quân bắt đầu làm việc như một con ong chăm chỉ. Mặc dù là ông chủ nhưng chưa bao giờ thấy anh ngơi tay nghỉ mệt.
Bởi vì mục tiêu của anh chính là lấy lại Hoàng gia vốn thuộc về mình.
Càng phải hùng mạnh, đứng đầu thương trường, đủ sức đấu tranh với Kiều Chi Châu.
Làm việc xuyên suốt, gần chiều tối anh mới dừng tay. Tháo mắt kính, xoa dịu đôi mắt nhức mỏi do nhìn lâu vào màn hình máy tính quá lâu.
Hôm nay anh tăng ca, vì mấy đối tác của anh đột nhiên quay xe đi đầu tư cho tập đoàn Hoàng Gia do Kiều Chi Châu đứng đầu. Bà ta đã dùng thủ đoạn vô biên để lôi kéo đồng minh của anh trở thành một thuyền với bà ta đã hai năm nay.
Khó khăn lắm anh mới tạo dựng giữ vững mối quan hệ trên lập trường của mình giữa nơi thương trường đầy sóng gió này. Không thể để ả phù thủy toại nguyện được.
Sắp tới có buổi họp mặt xã giao của các ông chủ tập đoàn lớn nhỏ khắp nơi trong nước. Anh được mời tham dự, nghe nói Kiều Chi Châu được mời với danh nghĩa một trong những khách mời đặc biệt của buổi tiệc.
Không biết bà ta sẽ giở trò gì với anh trong buổi tiệc hôm đó. Không được để ả ta chơi xấu được.
Tựa lưng ra ghế, Minh Quân nhắm mắt định thần, tĩnh dưỡng. Bỗng nhớ đến một người, nụ cười ấy làm hai tai anh ửng đỏ.
Không biết Anh Tú bây giờ đang làm gì? Anh liền nhắn tin báo với hắn hôm nay mình lại về trễ.
Hoàng Minh Quân: "...".
Trong cuộc hội thoại ở tin nhắn của anh và hắn dường như toàn do anh chủ động nhắn trước. Chỉ thấy hắn đáp đúng chữ "Dạ". Đa số đều thông báo giờ về, chưa bao giờ thấy hắn nhắn tin với mình.
Anh đang chờ hắn sẽ thắc mắc một số công việc, hay trong công việc có gì không hiểu liền hỏi anh. Cơ mà anh đã chờ điều đó gần cả tháng nay rồi, không thấy hắn hỏi đến bất cứ chuyện gì. Có làm sai đi nữa cũng chỉ cúi đầu xin lỗi, xin tha.
Thay vào đó, hắn lại tìm Trương Phi Yến để giải đáp chứ không tìm anh trong khi anh mới là ông chủ của hắn.
Sắc mặt tệ đi mỗi khi nghĩ đến Phi Yến và Anh Tú ở cùng nhau. Trong lòng bức bối khi nhớ đến nụ cười tươi đầy chân thành mà hắn dành cho cô ta.
Khóe môi giật nảy, nhận ra mình lại tự làm hỏng tâm trạng của chính mình, anh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Day ấn đường giúp giảm bớt căng thẳng.
Anh cười nhạt nhìn ảnh nền hình chú cún De Lô trên điện thoại mình. Nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại như vuốt ve nó ở ngoài đời thật.
Tuy anh rất sợ chó, nhưng anh vẫn rất thích những chú chó đáng yêu như De Lô. Vậy nên đã lén lút không có ai, đặc biệt là không có mặt của Anh Tú thì anh liền chụp hình chú chó.
Lúc đến chụp có chút sợ nó đột nhiên lao vào mình, nên là chọn cách từ xa zoom lại gần, cũng khá rõ nét. Thấy rõ được dáng vẻ dễ thương của nó.
"Chó gì đâu mà ngu ngốc giống hệt chủ của nó". Tự nhiên anh lại buồn cười khi dí Trịnh Anh Tú như chú chó De Lô.
Nhưng nó lại đúng mà, đều ngốc nghếch ngây thơ. Lại còn là trai quê thật thà dễ tin người.
Tò mò không biết bây giờ hắn đang làm gì, chắc lại lười biếng nằm xem phim ngoài phòng khách. Minh Quân mở camera lên xem tình hình nhà cửa.
Gần 6 giờ chiều nên người giúp việc nhanh chống làm xong phần việc của mình rồi chuẩn bị về nhà. Anh mở từng khu từng phòng để tìm kiếm bóng dáng của Anh Tú.
Không thấy, nó đâu rồi?
Vẫn còn một căn phòng mà anh chưa xem, phải nói là từ trước tới giờ không bao giờ xem camera của phòng đó.
Là phòng ngủ của Trương Phi Yến.
Gân xanh đột ngột hằn lên trên cổ, gương mặt anh trở nên xám xịt của trời mưa u ám. Ánh mắt chòng chọc nhìn vào hai người như muốn xuyên thủng màn hình điện thoại.
Một nam một nữ làm gì ở trong phòng ngủ?!
Tắt máy, liền đập mạnh xuống bàn. Kính cường lực của điện thoại bị nứt mấy đường, vụn vỡ mảnh vụn li ti rơi xuống đất lấp lánh.
..
Giọt mồ hôi khẽ lăn trên gò má Trịnh Anh Tú, hắn thở phào vài hơi...
Tập trung uốn tóc cho Trương Phi Yến, tay cầm kẹp lọn uốn giả không ngừng run lên. Phi Yến nhận ra bèn cười bảo: "Anh đừng sợ, nhiệt độ ổn định và nóng vừa thì anh cứ tự tin cuốn tóc đi không bị cháy đâu".
Hắn cố gắng tập trung sao cho thật tỉ mỉ: "Tôi, tôi sợ làm ra sẽ xấu mất".
Lọn cuối cùng cũng xong, Phi Yến thoa dầu dưỡng lên tóc mình, nói: "Rồi, bây giờ anh tung tóc tôi lên xem nào".
"Tung tóc?.. Như thế nào?".
Cô nháy mắt, sau đó hướng dẫn. Mái tóc được nhuộm màu nâu trầm được tung lên, hương dầu gội nữ giới đầy quyến rũ cùng mùi thơm của kem dưỡng tóc ngập tràn.
Anh Tú hít phải không khó chịu mấy nhưng nó lại khiến tim hắn đập loạn lên như đánh sai trống.
Hai má khẽ ửng đỏ nhìn người con gái xinh đẹp trong gương. Mái tóc bồng bềnh càng tôn lên nét đẹp kiêu sa của một quý cô.
Người gì đâu mà đẹp như tiên. Anh Tú thầm cảm thán.
Thấy hắn ngẩn ngơ nhìn mình, cô ta thầm đắc ý trong lòng. Có vẻ như cá đã cắn câu, một con cá nhỏ rất tốt để làm mồi bắt cá lớn.
Chạm tay lên má hắn, trêu ghẹo: "Sao thế? Trông tôi xấu lắm sao?".
Anh Tú khẽ giật nảy mà né đi, lắc đầu: "Không đâu, cô đẹp lắm! Chắc chắn Hoàng tổng sẽ đổ gục trước nhan sắc của cô thôi".
Cô ta mỉm cười: "Vì tay nghề của anh tốt nên tôi mới đẹp đấy".
Đứng lên, cô ta sáp đến gần hắn: "Vậy thì...".
Lùi lại đằng sau trong bối rối, hắn cứ thế ngã lên trên giường. Trương Phi Yến chống tay trên nệm, chường lên người hắn. Đôi mắt lấp lánh ánh nước trở nên lung linh đầy cuốn hút, Anh Tú cứ thế bị cuốn vào bầu không khí giữa hai người.
Cô ta vuốt ve khuôn mặt si tình của hắn, cúi xuống nói khẽ bên tai hắn: "Từ nay về sau mọi sự đều phụ thuộc vào anh rồi".
Nắm lấy bàn tay mảnh mai, lật ngược tình thế đem cô ta đè dưới thân mình. Hắn cười trong cơn say mộng tình yêu: "Tôi sẽ giúp cô có được trái tim của Hoàng tổng".
Hôn lên bàn tay cô ta, hắn dụi đầu trong lòng bàn tay ấm áp. Thế giới trong hắn hiện tại đều đổ dồn về người con gái tên Trương Phi Yến.
Hắn không quan tâm tình ý của mình đối với Hoàng thiếu phu nhân có sai trái hay không. Nhưng chỉ cần khiến hắn vui vẻ, vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh cho dù có là điều không đúng đắn đi chăng nữa hắn vẫn sẽ chấp nhận.
Gần một tháng rồi, nhịp đập trong trái tim bần hèn này dường như chỉ rung động mỗi khi nhìn thấy Phi Yến. Biết mình làm chuyện tày trời không sợ bị Hoàng tổng đánh toi mạng, nhưng lý trí lại chịu thua trước con tim biết yêu.
Thật là ngu ngốc. Trương Phi Yến cười nhạt.
Trái tim của chàng trai quê thật đơn thuần, chỉ mới dụ dỗ bằng mật ngọt một chút vậy mà hắn lại sẵn sàng biến thành quân cờ thối mặc người ta chơi đùa.
Đằng sau dung mạo mỹ miều của người vợ ngoan hiền là một ả điên đầy tâm cơ yêu mù quáng. Lòng hưng phấn muốn được nhìn thấy nét mặt và hành động của Hoàng Minh Quân thế nào khi nhìn thấy cảnh mình và Anh Tú trên giường như thế này ngay bây giờ.
Sẽ thế nào..? Tức giận? Phát điên? Hay vẫn là nhắm mắt làm ngơ?