Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 858




"Vù!"

Sóng nhiệt cuốn từng mảng lớn nham thạch bay lên, hất ra ngoài. Bên dưới sóng nhiệt nham thạch cuồn cuộn, một ma chưởng khổng lồ bay ra, tóm về phía sơn cốc.

Thủ chưởng này đỏ rực, bên dưới da thịt nứt toác phun ra từng mảng lớn khói và lửa lưu huỳnh. Bóng mà nó hắt xuống trực tiếp bao trùm cả sơn cốc.

"Nhân loại bé nhỏ giống như con sâu cái kiến, ô, A Khách Lưu Tư ban cho ngươi tử vong!"

Uy áp tới từ ma vật cao cấp bao trùm cả khu vực dung nham, ma nhân ở trong sơn cốc rầm rập quỳ xuống, thân hình run lẩy bẩy, đây là sự kính úy và sợ hãi từ sâu trong linh hồn của ma nhân đẳng cấp thấp với ma vật đẳng cấp cao.

Phong Thái Thương không ngừng giết chóc, cuối cùng cũng dẫn tới sự chú ý của vị ma vật này, hơn nữa còn tự mình ra khỏi sâu trong nham thạch, muốn kích sát Phong Thái Thương.

"Vù!"

Tiếng gió gào thét, cả sơn cốc giống như là sắp bốc lên trời, ma chưởng cự đại đã dùng tốc độ giống như là thiểm điện tóm xuống dưới. Phong Thái Thương quỳ trong sơn cốc, ý thức không còn tỉnh táo hoàn toàn. Song, cho dù là là lúc hắn tỉnh táo, với tình huống của hắn lúc này cũng không thể nào đối phó được với ma vật cao cấp.

Mắt thấy Phong Thái Thương sắp táng thân ở đây, dị biến đột nhiên phá sinh.

"Vù!"

Quang mang lóe lên, một thanh trường kích đồng xanh dài gần vạn trượng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt liền xuyên qua tầng tầng hư không, dùng tốc độ khiến ngươi ta không thể nào tránh kịp một kích xuyên qua ma chưởng khổng lồ ở phía trên sơn cốc, găm chặt nó xuống đất.

"A!"

Ma vật ở dưới dung nham cuối cùng cũng gào lên một tiếng, lộ ra bản thân chân chính của y. Đây là một ma vật đỏ rực kỳ dị, cao tới mấy vạn trượng. Y trông như người mà không phải người, như thú mà không phải thú. Có mũi và sừng của trâu, có móng sắc của chim, có râu giống như dê núi và móng của lừa.

Lúc y há miệng ra liên phun ra hỏa diễm nóng rực, lúc ngậm miệng lại thì mũi thở ra khói.

"A!"

Khuôn mặt của ma vật co quắp, lộ ra vẻ đau đớn: "Nhân loại, ngươi là ai mà dám đối địch với ma tộc dung nham chúng ta, làm bị thương thân thể của A Khách Lưu Tư ta?"

Phương Vân đứng ở trên đỉnh của viễn cổ thần binh Ma Thần chi nộ, nghe vậy liền bật cười: "Dạng ma vật cấp thấp như ngươi, ta cho ngươi một lựa chọn, quỳ xuống, hiệu trung với ta. Như vậy thì ta có thể tha cho ngươi một đường sống."

A Khách Lưu Tư ngây ra, lập tức cười to: "Ha ha ha, chỉ bằng vào ngươi ư? Nhân loại nhỏ bé, chỉ một ngón tay của ta cúng có thể dí chết ngươi như một con kiến."

"Vậy ư?"

Phương Vân cười nhạt, nói: "Ngươi có thể thử!"

"Ong!"

Trong ánh mắt ngạc nhiên của ma vật, thân hình của Phương Minh Nguy đón gió mà căn ra, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thân thể của Phương Vân biến thành khổng lồ, cao tới vạn trượng. Có điều, bởi vì chịu pháp tắc thiên địa nên Phương Vân không thể nào to ra được nữa.

Trong sơn cốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại chân thân hóa thành vạn trượng của Phương Vân, đứng ở trước mặt ma vật đó, thích phóng ra uy áp cường đại.

Ma vật tên là A Khách Lưu Tư trợn tròn đôi mắt màu vàng, con ngươi chuyển động nhanh như chớp, kinh hãi nhìn Phương Vân, Phương Vân vốn còn không to bằng một cái móng tay của y, tuy hiện tại vẫn không to bằng y, nhưng loại biến hóa này lại cực kỳ kinh người. Ít nhất thì thể hình giữa hai bên không còn chênh lệch nhiều nữa.

"Ngươi có thể dùng ngón tay ấn một cái đi, hay là ngươi còn cảm thấy vẫn quá nhỏ."

Phương Vân cười lạnh một tiếng, năm ngón tay xòe ra, trong lòng bàn tay là một pho tượng đế vương sống động như thật. Phương Vân ném một cái, trong nháy mắt, trời đất vang tiếng sấm, bầu trời vốn đỏ như lửa đột nhiên bị phủ lên một tầng màu xám.

Ở phía sau Phương Vân, ánh sáng biến ảo, Một pho tà đế chân thân khủng bố đón gió căng ra, trong nháy mắt liền bạo trướng tới cả ngàn dặm, đội trời đạp đất, vắt ngang trong thiên địa. Hai mắt mở ra, một đôi mắt màu tro tàn từ trên cao nhìn xuống, không chút biểu tình nhìn chằm chằm vào ma vật này.

"Ngươi...!"

A Khách Lưu Tư cổ họng giật giật, giọng nói khàn khàn, trán đã ướt đẫm mồ hôi, tí tách rơi xuống. Y cảm thấy sự khủng bố của Vạn Cổ tà đế ở phía sau Phương Vân, đây không chỉ là bởi vì thể hình to lớn, mà bên trong còn ẩn chứa một cỗ lực lượng hủy diệt kinh thiên động địa.

"Quá đáng sợ, không thể chống đỡ được!"

A Khách Lưu Tư trong lòng run rẩy, lập tức nảy sinh thoái ý. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, sóng nhiệt nham thạch cuồn cuộn đột nhiên bốc lên, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, hồng quang lấp lánh, giống như là một thanh cự nhận xoay tròn, chém về phía Phương Vân, A Khách Lưu Tư thì ầm ầm bỏ chạy vào sâu trong dung nham.

Phương Vân sớm đã lưu ý động tĩnh của y, cười lạnh một tiếng, căn bản khinh thường không thèm quát lên. Tâm niệm khẽ động, ầm một iếng, Ngũ Ngục cốt hoàng to lớn ở phía sau người Phương Vân lóe lên, sau đó lập tức khảm vào thân thể của Phương Vân, dung thành một thể với hắn.

"Ầm ầm!"

Phương Vân chỉ bước ra một bước, một bước này lập tức xuyên qua tầng tầng không gian, cước chưởng khổng lồ trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh đầu A Khách Lưu Tư, đột nhiên giậm mãnh xuống. Chỉ nhe thấy ầm một tiếng, A Khách Lưu Tư đang bỏ chạy trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất.

"Vù!"

Phương Vân đỉnh thiên lập địa, vắt ngang trong hải dương dung nham, tay phải nắm một cái Vô Câu đế cung hóa thành trường thường màu ám kim hình rồng, vù một cái đâm vào nửa người bên trái của A Khách Lưu Tư, găm chặt y trong hư không ở xung quanh, gắn với không gian ở xung quanh.

Đồng thời tay trái nắm một cái, biến ra trường kích đồng xanh to lớn không gì sánh được, đâm vào nửa người còn lại của A Khách Lưu Tư, đồng dạng cố định thân thể của y ở trong hư không.

"Thần phục hay là tử vong!"

Ánh mắt của Phương Vân lạnh căm, từ trên cao nhìn xuống, chỉ nói đúng sáu chữ. Ma vật tên là A Khách Lưu Tư này lập tức sụp đổ, hoàn toàn mất đi đấu chí.

"Đừng giết ta, chủ nhân, chủ nhân vĩ đại, đừng giết ta! Ta nguyện ý thần phục!" A Khách Lưu Tư hai tay ôm đầu rên khẽ.

Tu La võ tướng một mực ở bên cạnh lược trận, lúc này cũng bay tới ghé vào tai Phương Vân nói khẽ: "Ma vật này chẳng qua chỉ có Thần Thông cảnh, tu vi nhị trọng, hoàn toàn vô dụng đối với chúng ta. Ngươi xác định muốn mang theo ma vật này chứ?"

"Đành chịu thôi." Phương Vân xua tay, lạnh nhạt nói: "Chúng ta dẫu sao cũng là người từ ngoài tới, không bằng được ma vật thổ sinh thổ trưởng này. Nếu hàng phục được y, có sự chỉ dẫn của y thì tiện hơn nhiều."

"Ừ, cũng tốt."

Tu La võ tướng gật đầu, nói: "Có điều ngươi tốt nhất là nhanh lên chút. Những khí tức này biến thành rất hỗn loạn, ta cảm thấy có người khác cũng tiến vào không gian này rồi. Lúc ngươi vào, tạo nên động tĩnh quá lớn. Ở đại lục phía bắc của Vô Lượng ma vực, không thể không bị người khác chú ý. Chúng ta tốt nhất nên mau rời khỏi đây."

Tu La võ tướng sinh hoạt trong một khoảng thời gian dài ở Vô Lượng ma vực, sự hiểu biết về thế giới này hơn xa Phương Vân.

"Được!"

Phương Vân vẫy tay một cái, cuốn lấy Phong Thái Thương đã hôn mê, ngay cả A Khách Lưu Tư và Tu La võ tướng cũng nghiêng mình bay đi.

Đệ tam trọng ma nhân thế giới còn lâu mới to được bằng Vô Lượng ma vực, nhưng cũng không nhỏ. Trong hải dương nham thạch nóng rực, Phương Vân và Tu La võ tướng tìm một tòa nham thạch màu đỏ to lớn rồi hạ xuống.

"Thật sự là nghĩ không thông, tên trẻ tuổi này chẳng lẽ là tự tìm đường chết à? Không biết chạy ư?"

Tu La võ tướng vừ đặt Phong Thái Thương xuống, vừa nói vừa lấy ra một ít thuốc liệu thương, đắp lên vết thương của Phong Thái Thương. Loại nhân vật giống như lão, những đan dược như thế này là cần phải có.

Hơn nữa còn có dược lực cực cao.

"Thế giới ma nhân hung hiểm vô cùng, nếu như không phải là đi cùng ngươi, với thực lực của ta mà không chuẩn bị kỹ càng thì cũng không dám đặt chân vào. Nhìn thương thế của hắn, người bình thường sợ rằng là có mười cái mạng cũng chết rồi. Ồ, người này..."

Tu La võ tướng nhìn chằm chằm vào thần sắc biến hóa ở mi tâm của Phong Thái Thương, mặt mày kinh ngạc.

"Vận xui quá nặng đúng không?"

Phương Vân lạnh lùng nói, hữu chưởng vỗ một cái, một cỗ chân khí cường đại lập tức đánh vào trong cơ thể của Phong Thái Thương, xua đuổi toàn bộ dị chủng ma khí trong cơ thể hắn ra ngoài, nói lại khớp xương, đả thông huyết mạch bị ứ, đồng thời bổ sung chân khí bị tiêu hao trong cơ thể hắn.

"Người này tên là Phong Thái Thương, ở thiên ngoại thế giới, trên người hắn vận xui đi kèm từ lúc sinh ra, so với tu vi võ đạo của hắn thì còn nổi tiếng hơn. Ta không biết hắn vì sao lại xuất hiện ở nơi này. Có điều, mỗi một người đều có phương thức tu luyện độc đáo của riêng mình. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc là phương thức tu luyện thuộc về riêng hắn!" Phương Minh Nguy nói xong liền lấy một số linh dược cướp được từ bảo khố của Chư Thiên Thương Sinh phái ra bỏ vào miệng Phong Trạch.

"Ồ!"

Tu La võ tướng lại nhìn Phong Thái Thương, ánh mắt lấp lánh, đối với võ giả trẻ tuổi của thiên ngoại này lại có cách nhìn sâu hơn một tầng.

"Giãy dụa trên bờ vực tử vong dể ma luyện mình. Đây chính là phương thức tu luyện võ đạo mà hắn chọn ư?"

Tu La võ tướng không nói nhiều nữa, toàn tâm liệu thương cho Phong Thái Thương. Lão đã đi theo Phương Vân, nhưng chuyện lông gà lông vịt tức nhiên là phải thay Phương Vân xử lý, nếu không cũng không cần lão đi theo làm gì.

Từng luồng khí từ trong cơ thể Phong Thái Thương bốc ra, sắc mặt của hắn đần dần hồng hào hơn.

"A Khách Lưu Tư, thân thể của ngươi chắc có thể thu nhỏ lại chứ?"

Phương Vân nhìn A Khách Lưu Tư ở bên cạnh, nói. Y đứng trong nham thạch nóng chảy, cơ hồ là cao ngang với tòa nham thạch này, thân là ma vật cao cấp, y cho dù là thu nhỏ lại thì cũng vẫn cao hơn ngàn trượng.

Có điều, cũng bởi vì có gã đứng đây, khí tức tán phát ra có thể ngăn cản nhưng ma nhân khác, phòng chúng làm phiền.

"Không, không được!"

A Khách Lưu Tư lắc đầu như gõ trống: "Ma nhân cao cấp như chúng ta căn bản là không thể thu nhỏ lại được nữa."

"Thật ư?"

Phương Vân nhíu mày, một lát sau, tay vỗ mạnh một cái, Quán đỉnh đại pháp lại một lần nữa được tế ra, môn công pháp súc cốt dịch cân, thu nhỏ thể hình lập tức đánh vào tỏng cơ thể của A Khách Lưu Tư.

"Đây là một bộ võ công tâm pháp, ta đã trực tiếp ngưng luyện ra phù triện công pháp, đánh vào trong cơ thể ngươi. Hiện tại ngươi cứ chiếu theo công pháp mà vận hành một làn!"

Phương Vân ra lệnh, căn bản không cho y dư địa để lựa chọn.

Phương Vân lại không biết rằng, đối với sinh vật của thế giới ma nhân mà nói, thể hình đại biểu cho tự tôn và kiêu ngạo, thể hình càng lớn, đại biểu cho địa vị và năng lực của ma nhân càng cao.

Phương Vân bảo A Khách Lưu Tư thu nhỏ thể hình, giống như là ở thế giới nhân loại, bảo một dũng sĩ cởi bỏ khôi giáp, cúi đầu xuống, làm ra bộ dạng ăn xin vậy. Có điều, cho dù là hắn biết thì e rằng cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của A Khách Lưu Tư

"Vâng, thưa chủ nhân!"

A Khách Lưu Tư gật đầu một cách không cam tâm tình nguyện, thân hình khổng lồ lập tức thu nhỏ lại, không ngờ lại thu nhỏ tới mức như một con mèo, có chút ủy khuất đứng dưới chân Phương Vân, nước mắt vòng quanh nhìn hắn.