Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 831




Phương Vân không có thiên địa vạn hóa trung, nhưng cảm nhận về thờigian vẫn rất mẫn duệ, có điều, hắn lại có thể từ trên tốc độ lưu chuyểncủa chân khí bản thân mà cảm nhân được thời gian của nơi này và TrungThổ Thần Châu có khác biệt.

"Thời gian nhanh gấp năm mươi lần.Xem ra, chúng ta trong khoảng thời gian ngắn tạm thời không cần phải rangoài. Đây cũng là một nơi cực tốt để tu luyện võ đạo. Hơn nữa, khôngcần tiêu hao năng lượng ngoài định mức."

Phương Vân thầm gật đầu trong lòng.

Thời gian lưu tốc của không gian trong thiên địa vạn hóa chung so với nơinày thì nhanh hơn nhiều. Nhưng loại thời gian gia tốc này cần tiêu haonăng lượng ngoài định mức rất nhiều. Hiểu quả của thời gian gia tốc càng lớn thì năng lượng tiêu hao càng nhiều.

Lần này chiến đấu vớichiến thần A Lạp Cổ Ba Nhĩ của Man tộc, năng lượng của Hư không quả thực đã hoàn toàn tiêu hao, chỉ còn lại một bộ phận năng lượng cướp đoạtđược từ bên trong Tà thần chi hồ tam tượng pháp khí.

Bộ phận năng lượng này cũng không nhiều.

Thời gian lưu tốc trong Thủy ma nguyên thư có hiệu quả gấp năm mươi lần,điểm này cũng là thu hoạch bất ngờ của Phương Vân. Chỉ cần có thể lợidụng thật tốt, bị cuốn vào trong Vô lượng ma vực cũng chưa chắc khôngphải là một kỳ ngộ cực tốt.

Ít nhất, những năng lượng cần thiếtđể gia tốc thời gian không cần Phương Vân phải trả. Phần tiện nghi tựdưng mà có này không chiếm thì uổng.

Tào Thu Đạo đi không lâu, một con khôi lỗi mà Phương Vân phái đi cũng lần lượt quay lại.

"Tham kiến chủ nhân."

Mọi người bước vào trà lâu, lần lượt hành lễ.

"Ừ, thu hoạch thế nào."

Phương Vân hờ hững hỏi.

Rất nhanh, một bản đồ của Vô Lượng ma vực liền hiện ra trước mặt Phương Vân.

Địa quốc này là từ một địa phương tên là Hồng Mông hiên, tương tự như tụbảo các trên Trung Thổ Thần Châu.

Được dâng lên cùng tấm bản đồ này còn có một tạp phiến màu bạch kim, chínhlà Hồng Mông hiên phân các của Vân Mộng quốc này nhìn thấy một khôi lỗicủa Phương Vân thực lực cường đại, sử ra thuật lung lạc.

Trongnhững thứ sưu tập được khác còn có rất nhiều tin tức, lớn thì là về cácquốc gia ở xung quanh, nhỏ thì là phong tục tập quán của một nước mộtnơi nào đó, đều thu thập cả. Có điều những thứ này đối với Phương Vânthì không có chỗ dùng gì, tất nhiên là hắn không thèm chú ý.

Bảnđồ rất lớn, bày ra trên cái bàn uống trà màu đỉ, đây là một tấm bản đồvẽ tay, giá trị không nhỏ. Là một khôi lỗi trong đó, cầm nguyên pháp khí để đổi.

Phương Vân thay một chén trà, chăm chú nghiên cứu tấm bản đồ của Vô lượng ma vực này.

"Yêu tộc!"

Phương Vân nhìn chằm chằm vào một khu vực nào đó trên bản đồ, nhíu mày nói.Đây là hơn mười quốc gia lân cận, nhưng toàn bộ đều bị yêu tộc thốngtrị. Điều này ở Trung Thổ Thần Châu là chưa từng có.

Thứ mà Phương Vân chú ý không phải là cái này, mà là trong Vô lượng ma vực, không ngờ lại lại thực sự có yêu tộc.

"Thủy ma nguyên thư không ngờ lại to gan như vậy, để làm hoàn chỉnh thế giới này, không ngờ lại vào Mãng hoang bắt cóc yêu tộc."

Phương Vân nhíu mày, Thủy ma nguyên thư chỉ là một kiện tam tượng pháp khí chứ không phải là thần khí, vẫn không có năng lực có thể tự dưng sáng tạora yêu tộc cường đại.

Phương Vân có thể khẳng định, nhóm yêu tộcđầu tiên xuất hiện trong thế giới này nhất định là bắt cóc từ Mãnghoang. Vấn đề là Mãng hoang có Vạn Cổ Thanh Thiên đại đế tọa trấn, Thủyma nguyên thư không ngờ lại lớn gan tới mức này, tới Mãng hoang bắt cócyêu tộc.

Thế giới của Vô lượng ma vực, thời gian lưu tốc so vớibên ngoài thì nhanh hơn năm mươi lần. Án chiếu theo thời gian mà tính, ở bên ngoài trôi qua một ngàn năm thì nơi này đã qua năm vạn năm. Khoảngcách lớn như vậy, đủ để nhóm yêu tộc thưa thớt đầu tiên này sinh sôi này nở ra với một con số khổng lồ, tổ thành một thế lực quốc gia.

Phương Vân trầm mặc không nói gì, trong lòng như đang nghĩ ngợi gì đó. Thếgiới này, tựa hồ đã thành một nơi thí nghiệm của Thủy ma nguyên thư,hoặc có thể nói là của Thủy Ma tông.

Ở góc tây bắc của bản đồ, có một khu vực cực kỳ rộng lớn, là dùng màu đỏ để đánh giấu, đánh giấu sựnguy hiểm cực độ, còn đâu không ghi chép thêm một chữ nào.

"Địaphương này cần phải thăm dò một phen, muốn rời khỏi Vô lượng ma vực thìtrước tiên cần phải hiểu rõ về thế giới này mới được."

Rời khỏi trà lâu, Phương Vân tìm một khách sạn để ở.

Đánh một trận với Man tộc A Lạp Cổ Ba Nhĩ, Phương Vân cuối cùng cũng kiếnthức được tuyệt học hạch tâm của cổ đế Nghiêu. Cái này rất có lợi cho sự tiến triển về kinh nghiệm võ đạo của Phương Vân.

"Thế kỷ vươngđạo quyền", loại tuyệt học khoáng thế này không thể chỉ thông qua mộttrận chiến đấu đơn giản là có thể lĩnh ngộ ra được. Có điều Phương Vânđã có Đế Nghiêu vương đạo quyền, có một tuyệt học này làm cơ sở, đối với Thế Kỷ vương đạo quyền lập tức có thể ngộ sâu hơn. Hơn nữa, Phương Vâncũng không chuẩn bị phục chế quyền pháp của A Lạp Cổ Ba Nhĩ.

Quyền pháp của A Lạp Cổ Ba Nhĩ, ma khí cuồn cuộn, yêu mị hoành hành, thượngcổ đại đế chính khí đường hoàng như thế nào chứ, A Lạp Cổ Ba Nhĩ tuy làhậu duệ của Đế Nghiêu, nhưng trong mắt Phương Vân, cho dù là gã có đượctâm pháp võ đạo hoàn chỉnh nhất, nhưng cũng không thể lĩnh ngộ đượcvương đạo, nhân từ chi tâm của thượng cổ đại đế, cũng không thể nào phát huy ra được uy lực chân chính của Thế Kỷ vương đạo quyền.

Mất đi vương đạo chi tâm, cái mà A Lạp Cổ Ba Nhĩ đánh ra đã không còn đượctính là Thế Kỷ vương đạo quyền chân chính nữa rồi. Dạng quyền pháp này,từ ban đầu đã sai, cho dù là Phương Vân học được thì cũng không thể nàolà Thế Kỷ vương đại quyền chân chính.

"Thế đạo vô thường, trongdòng thác thời gian, bất kể là thứ gì cũng đều có thể thay đổi. Thượngcổ Ngũ Đế uy nghiêm, đường hoàng cỡ nào, nhưng cách mấy vạn năm rồi,vinh quang của Ngũ Đế hoàn toàn vẫn lạc hết rồi."

Phương Vân nhớlại chuyện đại hoàng tử A Địch Quải, thân là hậu duệ của Ngũ Đế, nhưnglại đi cướp đoạt nữ tử. Vinh quang của đại Đế Cốc nhất mạch, ở trênngười hậu duệ của ông ta đã triệt để biến mất. Còn đại Đế Nghiêu, hiệngiờ nghĩ tới, Man tộc chiến thần đó rõ ràng là hậu duệ của Đế Nghiêu,nhưng hắn rõ ràng không thể lĩnh hội được nhân giả vương đạo chi tâm.

Biên hoang chinh chiến hiện nay, hậu duệ của các vị đại đế cũng bị cuốn vàotrong đó. Ngũ đế từng mang tới sự kiêu ngạo vô hạn cho trung thổ, chechở cho thần châu mà hiện giờ con cháu của họ lại chỉ chăm chăm dẫn dắtdị tộc, công đánh trung sĩ.

Điều này đối với Ngũ Đế thượng cổ mà nói, không thể không nói là một sự trào phúng cực lớn.

Phương Vân lắc lắc đầu, nhắm mắt chìm vào trong tu luyện. Ở sâu trong đại nãomô phỏng lại tình cảnh giao thủ với A Lạp Cổ Ba Nhĩ, cả quá trình chiếnđấu được chiếu chậm lại, mỗi một chi tiết đều được phóng đại trong mắtPhương Vân.

Thế Kỷ vương đạo quyền của A Lạp Cổ Ba Nhĩ đã khôngđược tính là Thế Kỷ vương đạo quyền chân chính, vậy thì để môn tuyệt học của thượng cổ đại đế này lại một lần nữa phát ra ánh sáng ở trong tayta đi.

Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, rồi lập tức chìm vào trong sự thôi diễn vô hạn.

Thôi diễn trong ý thức, căn bản là không nói tới thời gian, quan trọng làvấn đề một phần cơ duyên và đốn ngộ. Thế Kỷ vương đạo quyền vốn đã không thể thôi diễn ra được, nhưng đối với Phương Vân mà nói, chỉ cần lĩnhngộ được tinh thần của Đế Nghiêu, vậy thì môn tuyệt học này chính là Thế Kỷ vương đạo quyền chân chính.

Thời gian chầm chậm trôi qua,Phương Vân mỗi ngày cơ hồ đều không ra khỏi cửa nhà. Nếu là ở trung thổ, tất nhiên sẽ dẫn tới hiềm nghi, có điều ở đây, tông phái hoành hành,không có ai hỏi tới.

Thôi diễn võ đạo là quá trình cực kỳ giannan, hơn nữa còn chậm chạp. Cho dù Phương Vân ở phương diện này có thiên tư, hơn nữa cũng từng thôi diễn Lạt Khách chi đạo, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể trong thời gian ngắn dễ dàng ngộ ra Thế Kỷ vương đạo quyền.

Đây dẫu sao cũng là tuyệt học khoáng thế mà nhờ đó đại Đế Nghiêu từng xưng bá một thời đại.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân đột nhiên bị khí tức chiến tranh đậm đặc không tan đi được, không đâu không có ở trong hư không làm tỉnhdậy.

"Đây là chiến tranh quân đội quy mô lớn!"

Phương Vânchăm chú nghe ngóng, cảm thụ một lúc. Lập tức cảm thấy ở địa phương cách nơi này hơn hai ngàn dặm, đang có một trận chiến quy mô lớn. Trận chiến này đã trì hoãn mấy ngày rồi, tin tức sát phạt thảm liệt, thậm chí cònmột đường truyền tới nơi này.

Trong lòng Phương Vân khẽ động, đột nhiên nghĩ tới trước khi Tào Thu Đạo đi có nhắc tới chiến tranh.

"Là Vân Mộng quốc!"

Thân hình của Phương Vân nhoáng lên, lập tức biến mất. Chinh chiến thế tụccủa thế giới này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được, nói sao cũng phải đicảm thụ một phen.

Ở phía đông Vân Mộng quốc là một bình nguyênrộng rãi, loại địa phương này vốn nên có bộ dạng rậm rạp xanh tươi, chim bay cỏ mượt, nhưng hiện tại lại là một mảng hoang vu.

Qua nhiềulần chiến tranh, khiến cho thổ địa của nơi này biến thành màu nâu đỏ, mà chiến tranh liên miên không ngừng, từng đợt binh sĩ không ngừng giẫmđạp, khiến cho cây cỏ ở nơi này cho dù là có thi thể và máu thịt nuôidưỡng cũng không thể nào thuận lợi sinh trưởng. Từng mảng từng mảng, từgốc tới cành đều bị đạp chết.

Khi Phương Vân tới nơi này, chỗ nào cũng là qua kích gãy và từng cỗ thi thể. Quân đội đại biểu cho Vân Mộng quốc đang cùng quân đội của Đại La quốc ầm ầm chém giết.

"Khí tức tử vong cường liệt quá!"

Phương Vân vừa xuất hiện trên tầng mây, lập tức cảm thụ được khí tức tử vongđậm đặc, không chỗ nào là không có. Cũng không biết trải qua bao lầnchiến tranh mới có thể tạo thành khí tức tử vong đậm đặc như vậy.

Thế giới ở đây, không nghi ngờ gì nữa là nơi mà người của tà phái, ma đạothích nhất. Ở triều Đại Chu cấm tuyệt người trong tông phái lợi dụng thi khí, tử khí để tu luyện tà công. Một khi xuất hiện, tất bị cường lựctập nã. Vì ngại vũ lực của triều đình nên người trong tông phái khôngdám quá càn rỡ.

Nhưng ở đây, rõ ràng là không tồn tại loại cấm kỵ này. Nếu không phải một khi tiến vào thế giới này lập tức sẽ phải chịuảnh hưởng của thế giới đồng hóa chi lực không đâu không có, vậy thì nơinày tất nhiên sẽ thành thiên đường của tà, ma lưỡng đạo trung thổ, sợrằng sẽ có một lượng lớn người trong ma đạo sẽ ùa tới nơi này.

Phương Vân nhìn cảnh tượng thảm liệt sát phạt ở phía dưới, trong lòng rúngđộng, hắn có một môn Vạn cổ tà đế quân lâm thuật, vừa hay có thể lợidụng chiến tranh ở nơi này, tế luyện một phen.

Thế giới này chỉlà Thủy ma nguyên thư sáng tạo ta, người ở bên trong cũng không phải làngười của Trung Thổ Thần Châu, hơn nữa cái bị lợi dụnglà sinh mệnh đã tử vong trong chiến trành, Phương Vân cảm thấy không có gánh nặng gì cả.

Tà đế kêu gọi, vạn tà quy phụ!

Thân hình của Phương Vân rung lên, một pho hư ảnh đế vương mơ hồ, bá đạo vô song, vạn cổ cường hoành, bám ở sau lưng Phương Vân.

"Hô!"

Pho Vạn cổ tà đế này hiện thân, sát khí, thi khí cường liệt sản sinh trongchiến trường liên miên bất tuyệt ùa vào trong pho hư ảnh tà đế này.

Bình quân cứ năm tăm người chiến tử, khí tức tử vong sản sinh ra liền có thể ngưng kết thành một cỗ bạch cốt yêu linh, dung nhập vào pho tà đế này,dùng uy năng của bản thân, khai mở Hư ảnh thế giới trung.

Vạn cổtà đế quân lập thuật là tuyệt học mà Phương Vân có được từ Chinh tiêuđại quân phó thống lĩnh Mạnh Vô Thương. Song ngay cả vị truyền nhân củatà đế này cũng không thể thôi diễn Vạn cổ tà đế quân lâm thuật tới cảnhgiới viên mãn.

Môn tuyệt học tà đạo này hào xưng là cần một trămtám mươi vạn bạch cốt yêu linh mới có thể đạt tới viên mãn. Án chiếutheo bình quân năm mươi người chiến tử thì sản sinh ra một pho bạch cốtyêu linh mà tính, ít nhất cần khí tức tử vong của chín ức sinh linh mớicó thể khiến môn tà đạo ma công này đại viên mãn.

Chín ức sinhlinh, đây căn bản không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong mấytrăm năm, mấy vạn năm, mà cần sự tích lũy của đời này sang đời khác. Cho nên cho dù là Mạnh Vô Thương ở trong thời gian dài cũng không thể hoànthành sự tích lũy này. Đặc biệt là thời đại cận cổ, triều đình vô cùngcường thế, căn bản không thể cho phép tử thương với quy mô lớn như vậy.

Cho nên, thời đại cận cổ, Vạn cổ tà đế quân lâm thuật của Mạnh Vô Thương cơ hồ là không có tiến triển gì.

Hiện giờ, trong Vô lượng ma vực, rõ ràng là nơi cực giai để hoàn thành Vạn cổ tà đế quân lâm thuật.