Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 356




Dương Hoằng vừa đi, một bóng người lấp lóe, hoàng tử Lưu Triệt một thân hoàng bào lập tức xuất hiện tại nơi Dương Hoằng vừa đứng.

‘Tên Dương Hoằng này, lá gan thật lớn, không ngờ dám theo ta đến nơi này!”

Lưu Triệt nhìn hướng Dương Hoằngbiến mất, lạnh lùng nói.

Võ giả Thiên Tượng Cảnh có thể thu liễm khí tức toàn thân cũng như tinh mang số mệnh, nếu một khi cố tình, sẽ không hề tiết lộ dù chỉ chút ít, cho nên Thập Tam thái tử mới không tra ra được là bởi vậy.

‘Thập Tam hoàng tử, vương hầu chết trong sương mù kia nhất định bị Dương Hoằng giết chết. Hắn vì thu phục Kế Mông cho nên lúc này nội lực tiêu hao rất nhiều, nhất định không phải đối thủ của chúng ta.”

Phía sau Thập Tam hoàng tử, hai vị hộ vệ bưng kiếm đạp không đi đến.

“Chuyện hoàng tử tiếp xúc với mấy hầu gia, tất nhiên không thể qua được tai mắt đám người tông phủ. Lần này tiến vào chiến trường thượng cổ, Dương Hoằng nhân cơ hội giết nhiều vương hầu như vậy, chờ sau khi ra ngoài, cái chết của tất cả những người này sẽ rơi hết lên người hoàng tử. Việc này mà bị tấu lên, Nhân Hoàng bệ hạ biết được, e rằng hoàng tử sẽ gặp bất lợi!”

Tên hộ vệ còn lại mở miệng.

“Hừ! Lưu Tú cho rằng phái một tên Dương Hoằng đến là có thể gây cho ta chút phiền phúc sao?!” Thập Tam hoàng tử cười lạnh một tiếng, khoát tay:

“Việc này các ngươi không cần lo lắng. Dương Hoằng có làm những việc này chì là phí công. Triều Đại Chu nhiều vương hầu như vậy, bây giờ lại còn thành cái gì mà quý tộc hầu với bình dân hầu, xung đột càng lúc càng lớn. Khi trước ở trong cung, ta từng nghe chuyện Tứ Phương Hầu xung đột với Bình Đỉnh Hầu và Trấn Quốc Hầu!”

“Những vương hầu này, hoàng thất đều có ân với họ, họ lại không biết lấy quốc sự làm trọng, đền đáp triều đình, đền đáp hoàng thất, lại tối ngày chỉ nghĩ cách tranh quyền đoạt lợi. Chết đi một ít quả thực cũng là tổn thất, nhưng những vị trí họ để lại sẽ giúp Đại Chu thay máu!”

Hai gã hộ vệ nhìn nhau, nói:

“Bẩm hoàng tử, những người chết lần này, cơ bản đều là bình dân hầu.”

“Không sao cả!” Thập Tam hoàng tử khoát tay nói: “Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Quý tộc hầu nhất mạch vốn dĩ số lượng không quá nhiều, hơn nữa, sau này cũng tự có thời gian để sửa trị bọn họ. Đừng quên, chúng ta không phải còn có một tiểu hầu gia Phương Vân sao?”

“Thập Tam hoàng tử anh minh”

Hai gã hộ vệ tự đáy lòng nói.

Dụng tâm của đế vương, chính là việc dụng tâm lấy “đảng” chế “đảng”. Theo cách nhìn của hai gã hộ vệ, thập tam hoàng tử còn chưa đăng cơ, cũng đã hiểu rằng, dùng Dương Hoằng để khống chế bình dân hầu nhất mạch, còn sau này lại dùng Phương Vân, thứ tử của Tứ Phương Hầu để áp chế quý tộc hầu nhất mạch, ở điểm này, dụng tâm đế vương đã được phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Đối với Lưu Triệt mà nói, Dương Hoằng vẫn còn giá trị lợi dụng, đương nhiên hắn sẽ không “động chạm” đến Dương Hoằng.

‘Tất cả đều có số mệnh của nó. Của ta là thiên mệnh, nhất định sẽ kế thừa ngai vàng Đại Chu. Còn những vương hầu kia, chết ở nơi này trong tay Dương Hoằng, cũng là do ông trời sắp xếp, chính là mệnh của bọn họ!”

Tiếng gió phần phật, ba người biến mất

Lúc này, trong khói độc, Phương Vân cảm giác mình đã đạt đến giới hạn của Linh Tuệ Cảnh, có xu thế muốn phải đột phát Thiên Tượng Cảnh.

“Cơ hội đến vào lúc này, thuận thế ta một lẩn đột phá Thiên Tượng Cảnh đi!”

Tâm niệm khẽ động, Phương Vân lập tức muốn mượn khí thế và tinh thần một đường đề thăng đến Linh Tuệ Cảnh để một lần đột phá, bước vào Thiên Tượng Cảnh!

“Rầm!”

Túi không gian mở tung, một hộp vuông bay ra. Phương Vân phát ra một cỗ lực lượng, mở hộp, lập tức hai con thỏ nhỏ lao vút ra ngoài.

Đan dược tuyệt phẩm, chính là dùng để đột phá bình cảnh. Phương Vân lúc này đang muốn dùng hai viên đan dược tuyệt phẩm này, đột phá đến Thiên Tượng Cảnh!

“Chí chí!”

Hai con thỏ nhỏ do đan dược tuyệt phẩm hóa thành vừa mới xuất hiện đã kêu lên mấy tiếng sợ hãi, phân làm hai hướng chạy trốn.

Phương Vân há mồm, phát ra một cỗ hấp lực, lập tức hút lấy hai con thỏ vào miệng. Hắn cũng không biết, ngay khi hắn nuốt xuống hai con thỏ ấy, xa xa, trong mắt một con “thỏ” khác ánh lên những tia tức giận, không ngừng hừ lạnh.

“Thỏ, không ngờ dám ăn thỏ, thực sự là khiến thỏ gia ta tức chết.

Trong nháy mắt hai viên đan dược tuyệt phẩm chui vào bụng, hư không phía sau lưng Phương Vân chấn động, bức hoàng kim họa quyển thứ sau đột nhiên xuất hiện. Một trang khẩu quyết và công pháp thật dài xuất hiện ở phía dưới bức họa quyển. Trang công quyết này so với bất kỳ khẩu quyết trên trang họa quyển nào trước đó đều dài hơn.

“Công pháp ngưng tụ Trung Xu Phách tựa hồ cực kỳ phức tạp!”

Thấy trang công pháp dày đặc chữ, Phương Vân cũng lấy làm kinh hãi Những chữ nhỏ này không thể dùng mắt thường, mà chỉ có thể dùng ý thức để “nhìn”.

Lúc này dược lực của đan dược tuyệt phẩm cũng hóa mở, hai cỗ lực lượng đáng sợ bắt đầu tràn vào tứ chi bát hài của Phương Vân, làm cho hắn có loại xung động như muốn bạo tạc.

“ Trung Xu ngưng tụ, thiên cương địa sát câu thông!”

Phương Vân niết pháp quyết, vội vã sử xuất công pháp ngưng tụ Trung Xu Phách. Từng đạo chữ triện màu vàng chậm rãi xuất hiện. Mỗi một trận pháp đều lớn cỡ cái cối xay, hơn nữa càng lúc càng lớn.

Tầng thứ sáu của Thoát Thai Cảnh tương ứng chính là Trung Xu Phách trong ba hồn bảy phách của con người. Nơi lưu giữ Trung Xu Phách vô cùng đặc thù, chính nằm ở sống lưng.

Đây là bộ phận quan trọng nhất trên thân thể con người, là cầu nối hai đầu thân thể. Dáng vẻ của Trung Xu Phách cũng cực kỳ đặc biệt, theo miêu tả trên Thiên Địa Vạn Hóa Chung, thì không phải là hình người mà là hình cái cột sống. Tác dụng của nó cũng rất đơn giản, chính là một cái đầu mối, câu thông Lực Phách, Khí Phách, Tinh Phách, Anh Phách và Linh Tuệ Phách. (Trung xu: nghĩa việt là đầu mối, nơi nối nhiều phần với nhau.)

Trung Xu Phách tựa hồ là một gốc cây tỏa ra vô số những rễ cây, thâm nhập Lực Phách,

Khí Phách, Tinh Phách, Anh Phách, Linh Tuệ Phách, khiến cho sáu phách hợp nhất, là bước chuẩn bị để trùng kích Thiên Trùng Cảnh. Chỉ khi ngựng tụ được Trung Xu Phách, sáu phách mới hợp nhất, võ giả mới có thể từ bảy mươi hai địa sát khiếu huyệt, quá độ lên ba mươi sáu thiên cương khiếu huyệt Bằng không mà nói, ba mươi sáu thiên cương khiếu huyệt sẽ không có căn cơ, không thể phát huy được tác dụng.

Phương Vân không ngừng đánh ra trận pháp. Lực lượng trong cơ thể hắn liền theo cỗ lực lượng này được vỗ ra ngoài.

Mỗi một đạo trận pháp ngưng luyện bảy phách, đều phải được đánh ra liên tục, lưu loát. Nếu như bị gián đoạn, như vậy trận pháp sẽ tiêu tán, nội lực tiêu hao cũng trở thành lãng phí.

Mười đạo trận pháp, hai mươi đạo, ba mươi đạo... Năm mươi đạo trận pháp!

Khi kết thành trận pháp thứ năm mươi, Phương Vân hơi biến sắc, dược lực của hai viên đan dược tuyệt phẩm, không ngờ đã bị hao mòn hết sạch. Hơn nữa việc ngưng luyện trận pháp trở nên cực kỳ gian nan, nội lực tiêu hao cũng đạt đến một cấp số vô cùng đáng sợ.

Những trận pháp ngưng luyện bảy phách trên Thiên Địa Vạn Hóa Chung mỗi cấp không hề giống nhau.

Lực Phách Cảnh cần mười hai trận pháp!

Khí Phách Cảnh là mười sáu trận pháp! (Tăng thêm bốn trận pháp!)

Tinh Phách Cảnh là hai mươi bốn trận pháp! (Tăng thêm tám trận pháp!)

Địa Biến Cảnh là ba mươi sáu trận pháp! (Tăng thêm mười hai trận pháp)

Linh Tuệ Cảnh là năm mươi hai trận pháp! (Tăng thêm mười sáu trận pháp)

Thiên Tượng Cảnh là bảy mươi trận pháp! (Tăng thêm hai mươi trận pháp!)

Thiên Trùng Cảnh...

Trong đó, Địa Biến Cảnh chỉ có ba mươi sáu trận pháp, cũng không quá khó. Còn Linh Tuệ Cảnh chủ yếu tiêu hao tinh thần lực, nội lực chỉ tiêu hao một phần nhỏ, cũng không khó khăn. Còn khi ngưng luyện Trung Xu Phách không chỉ cần đến bảy mươi hai trận pháp, mà mỗi một trận pháp ngưng tụ so với mấy tầng trước cũng khó hơn rất nhiều.

“Sao lại thế này. Lấy tu vi mười hai thiên long lực của ta, lại thêm hai khỏa đan dược tuyệt phẩm, vậy mà không thể ngưng tụ Trung Xu Phách sao?!”

Phương Vân âm thầm thất kinh. Hào khí trùng kích Thiên Tượng Cảnh lúc đầu thoáng cái mất đi không ít: “Lấy điều kiện như của ta nếu như còn không thể ngưng tụ thành Trung Xu Phách, vậy trong thiên hạ, sẽ không còn ai có thể ngưng tụ thành Trung Xu Phách!”

Mười hai thiên long lực, lại thêm hai viên đan dược tuyệt phẩm, điều kiện như vậy,

phóng mắt khắp thiên hạ, ngoại trừ Phương Vàn trên cơ bản không còn ai tại Linh Tuệ Cảnh có thể được như vậy.

Năm mươi mốt trận pháp, năm mươi hai... Sáu mươi ba!...

Khi Phương Vân đanh ra trận pháp màu vàng thứ sáu mươi ba, nó đã lớn cỡ một mẫu. Chữ được khắc trên trận pháp ấy quả thực lớn chưa từng có. Mỗi một trận pháp đánh ra, nội lực trong cơ thể Phương Vân lại gần như khô kiệt.

“Xong rồi, sao lại thế này!”

Đánh ra trận pháp thứ sáu mươi ba, toàn bộ lực lượng của hai đan dược tuyệt phẩm cùng với mười hai thiên long lực viễn cổ, Trung Xu Phách vẫn chưa ngưng tụ thành công, Phương Vân nhất thời cảm thấy chân tay lạnh ngắt

Tuy rằng chỉ còn chín trận pháp nữa là có thể ngưng tụ thành Trung Xu Phách, sau đó bằng vào lực lượng tinh thần cường đại, nhất cử trùng phá ba mươi sáu tầng thiên cương, tấn cấp Thiên Tượng Cảnh. Nhưng chín trận pháp còn lại này lại tựa như một cầu vồng vắt ngang trước mặt Phương Vân.

Trận pháp thứ sáu mươi ba đã lớn cỡ một mẫu, Phương Vân không dám tưởng tượng, trận pháp thứ bảy mươi hai sẽ lớn đến mức nào!

Trong hư không, sáu mươi ba trận pháp chồng chéo lên nhau. Kim quang huy hoàng, lấp lóe trong khói độc, khiến cho khói độc cũng ánh lên một tầng vàng chóe.

Bàn tay thô của Phương Vân lại ra chiêu, lập tức thu sáu mươi ba tầng trận pháp đang xếp tầng tầng lợp lợp lên nhau vào trong cơ thể, ẩn vào trong xương sống. Lúc này nội lực hắn gần như đã hao hết, nhưng không có tâm trí khôi phục nội lực, vội vã triệu hóa Ngũ Ngục Phong, hóa thành một ngọn núi nhỏ, sau đó ngồi ở bên trên.

Kịch độc của phiến khói độc này không gì sárih nổi, cho nên hắn không lo lẳng trong nhất thời sẽ có ai đó xông vào nơi này.

Ngồi trên ngọn núi do Ngũ Ngục Phong hóa thành. Phương Vân đăm chiêu suy tính, không hề nhúc nhích. Nội lực sáu mươi ba trận pháp tiêu hao cực lớn, rất kinh người. Lấy năng lực của hắn vậy mà cũng không thể thừa nhận nổi, cho nên không hiểu rõ mấu chốt vấn đề bên trong, Phương Vân không thể an tâm khôi phục nội lực.

Mắt nheo lại, vô số ý nghĩ xuất hiện. Nhưng lần lượt từng ý nghĩ bị Phương Vân phủ định.

“Trung Xu câu thông năm phách là Lực, Khí, Tinh, An, Linh Tuệ. Năm phách của ta so với võ giả bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chẳng lẽ bởi vì năm phách ấy của ta quá mạnh, cho nên mới khiến cho Trung Xu Phách của ta cũng phải vô cùng cường đại mới có thể liên kết được năm phách kia?

Phương Vân tự hỏi một hồi.lập tức khẳng định ý nghĩ này. Điều này tựa như là can mạnh, phế mạnh, thận mạnh, lục phủ ngũ tạng mạnh lên, thì lồng ngực cũng phải lớn thêm vững chắc thêm, bằng không sẽ bị nổ tung mà chết!

“Phiền phức này, mai sau, ta phải kiếm một lượng lớn những đan dược tuyệt phẩm, đại lực bổ sung nguyên khí gì đó mới có thể ngưng tụ tiếp ra mấy trận pháp phía sau!”

Ngưng luyện trận pháp muốn liên tục liền mạch, thì sau khi nội lực tiêu hao hết, cần phải có những thứ như đan dược tuyệt phẩm hoặc là Hóa Long Quả chỉ nháy mắt bạo tạc, sinh ra một lượng nội lực khổng lồ, mới có thể thuận lợi ngưng tụ trận pháp.

“Xem ra, chuyện vào nhà cướp của vẫn phải tiếp tục làm rồi!”

Phương Vân lập tức nghĩ như vậy.

Thứ như đan dược tuyệt phẩm, trên người người thường căn bản không thể có. Phải là những tồn tại như thiên tài, trưởng lão, thái thượng trưởng lão của tông phái mới có khả năng có.

Triều đình và tông phái trước nay vốn đối lập nhau. Cho nên đánh cướp các cường giả của tông phái, Phương Vân không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

‘Trước phải khôi phục nội lực, rồi rời khỏi nơi này đã!”

Phương Vân khoanh chân ngồi xuống, do dự chốc lát, sau đó móc ra hai bình đan dược thượng phẩm trong ngực ra, dứt khoát nuốt vào, sau đó ngồi xếp bằng trên Ngũ Ngục Phong yên lặng tu luyện.

Vài ngày sau, Phương Vân liền từ trên Ngũ Ngục Phong đứng dậy.

.