Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 257




Đệ tử hiểu, nhưng mà chưởng giáo sư tôn, tàng đồ của Phật tông lúc này lại bị người ở bên ngoài Phật tông lấy đi, liệu có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta không?

Cô Xạ Quận Chúa chợt nhớ tới việc Phương Vân đột nhiên xuất thủ cướp đi tàng đồ, thì lập tức hỏi.

- Vô phương!

Tồn tại thần bí của Sát Lục kiếm phái thản nhiên nói:

- Cái tàng đồ này chỉ có đi qua tay truyền nhân Phật tông thì cái lực lượng số mệnh mà Phật chủ viễn cổ gia trì trên đầu Sát Lục kiếm phái chúng ta mới mất đi. Hơn nữa, người có thể cướp tấm tàng đồ từ trên tay truyền nhân Phật tông thì lai lịch cũng không hề đơn giản, trừ lực lượng cường đại thì còn phải có số mệnh có thể chống lại số mệnh của Phật tông! Số mệnh của Phật tông vô cùng cường đại! Năm đó, tông phái đứng đầu ba nghìn đại tông phái trong mười vạn tông phái chính là Kiếm tông thượng cổ. Ngay cùng Kiếm tông hùng phách thiên hạ cũng không thể áp chế được số mệnh của Phật tông. Tiên Nhi, ngươi cảm thấy lai lịch của tên tiểu tử kia thật chỉ đơn giản là con vương hầu vậy thôi sao? Ta lưu cho hắn một con đường sống thì cũng không chỉ vì một nguyên nhân đơn giản như thế!

Chưởng môn Sát Lục kiếm phái chẳng qua chỉ nói một câu nhẹ nhàng thì Cô Xạ Quận Chúa liền biến sắc: "Rốt cuộc tên tiểu tặc tử này có bí mật gì mà ngay cả chưởng giáo sư tôn cũng phải coi trọng hắn như vậy!"

Cô Xạ Quận Chúa không thể nào tin tưởng được lai lịch thật sự của Phương Vân so với nàng còn lớn hơn.

- Tiên Nhi, sau này ngươi nhìn chuyện không thể nào đơn giản như vậy được nữa, rất nhiều chuyện nhìn rất đơn giản, nhưng sự thật lại không hề đơn giản. Tiên Nhi, bản thân ngươi chính là một đệ tử trọng yếu của Sát Lục kiếm phái thời thượng cổ chúng ta, thiên phú cực cao, lúc đó ta đã đem hồn phách của ngươi phong ấn lại rồi chuyển sang kiếp khác vào hoàng thất mấy vạn năm sau. Cũng là bởi vì sát khí của Sát Lục kiếm phái chúng ta quá nặng, số mệnh quá mỏng cho nên phải mượn huyết mạch hoàng thất của ngươi gia cố một tia vận may, trợ giúp Sát Lục kiếm phái chúng ta. Tiên Nhi, ngươi vạn lần không được để ta thất vọng!

Cường giả thần bí sau đại môn kia thấm thía nói.

Cô Xạ Quận Chúa cúi đầu, thần thái vô cùng cung kính:

- Chưởng giáo sư tôn yên tâm, Tiên Nhi cho dù có tan xương nát thịt cũng sẽ đem chưởng giáo sư tôn cùng các vị sư huynh đệ cứu ra.

- Ừ.

Âm thanh sau tấm đại môn đó dần dần nhỏ đi:

- Tiên Nhi, Sát Lục kiếm phái chúng ta sau này phải nhờ vào ngươi...

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc đại môn đó 'rầm' một cái đóng lại. Ngay trước đại môn đóng lại thì có một vật đen nhánh xuyên qua đại môn rơi xuống trước người Cô Xạ Quận Chúa.

Đó là một túi không gian.

....

Ở một địa phương cách không gian của Sát Lục động phủ hơn ngàn dặm bỗng nhiên có một cỗ lực lượng từ trong hư không tuôn ra. Hơn mười người Phật tông hiện ra trên đỉnh một ngọn núi, người cầm đầu chính là người trẻ tuổi thần bí.

Hắn vung tay lên, thì viên xá lợi phật đà chống đỡ chiêu thức của chưởng giáo Sát Lục động phủ lập tức rơi vào trong tay hắn, thu vào trong tay.

- Chủ nhân, tấm tàng đồ của Phật Chủ đã bị Âm Dương Tú Sĩ lấy đi, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Có muốn đuổi theo hắn không?

Đại trưởng lão Đà Nhân của Sa Môn vừa rơi xuống đất thì lập tức hỏi.

- Không cần.

Truyền nhân Phật tông thần bí khoát tay áo lên, nói:

- Trước giờ ta làm việc đều có phòng ngừa cả. Lúc vừa mới lấy được thì ta đã đem Phật lực của Bàn Nhược tâm kinh truyền vào trong đó, chỉ cần tấm tàng đồ vừa mới ra thì sẽ cảm ứng được. Hiện tại cái chúng ta cần làm chính là đợi thời cơ!

Các tăng nhân ở phía sau nhìn một cái rồi cung kính nói:

- Vâng!

- Đi thôi!

Người trẻ tuổi thần bí vung tay lên, lập tức dẫn dắt chúng tăng nhân Sa Môn từ đỉnh núi lướt xuống. Trước khi đi thì người trẻ tuổi cũng nhìn qua hướng bắc một cái, mắt hơi lóe lên: "Phương Vân, ngươi quả nhiên không tệ, có thể đoán ra được thân phận của ta! Cũng không uổng công ta thu lấy một bài thơ từ của ngươi vào tết Nguyên Tiêu! Phật đã có dạy mọi việc đều có báo ứng, ta chỉ thu lấy bài thơ từ của ngươi mà ngươi đã thu lại một tấm tàng đồ của ta! Cái báo ứng này cũng thật là khó chịu!"

Người trẻ tuổi thần bí này rõ ràng là người đã thu lấy bài thơ: "Thiên môn khai tỏa vạn đăng minh, chính nguyệt trung tuần động thượng kinh. Tam bách nội nhân liên tụ vũ, nhất tiến thiên thượng trứ từ thanh!" của Phương Vân đã làm ở kiếp trước rồi dùng vào tết Nguyên Tiêu năm ngoái, đồng thời hắn cũng chính là sĩ tử thần bí đã đoạt lấy vị trí thứ hai của thi văn!

Mấy người này lóe lên một cái đã biến mất không còn gì nữa!

Ba ngày sau đó, bão tuyết tung bay.

Phương Vân vẫn luôn hướng về hướng Mãng Hoang đi. Một đường đi tới đều thấy cả sông núi rộng lớn, đất trời vô cùng mênh mông!

- Bão tuyết tung bay, thiên hàn địa đống. Cho dù võ phong của Đại Chu ta cường thịnh, quân dội không sợ giá lạnh, nhưng việc vận chuyển quân lương sợ rằng sẽ không được thuận lợi! Xem ra, lần đánh Yêu tộc lần này cũng không giải quyết được!

Phương Vân nhìn bầu trời đầy tuyết rơi, trong lòng bỗng có cảm giác lần đánh Yêu tộc này sẽ không được thuận lợi.

Từ kinh thành mà đi lên Mãng Hoang ở phía đông có đến hơn một vạn lý, dưới tình huống bão tuyết tung bay này thì cho dù là quân đội Đại Chu vận chuyển quân lương thì cũng sẽ vô cùng khó khăn.

Thớt ngựa lặn lội đường xa để vận chuyển quân lương thì việc lương thảo tiêu hao hàng ngày cũng sẽ nhiều hơn. Dưới tình huống băng tuyết trong trời đất dày đặc thế này thì việc giải quyết vấn đề lương thảo cho ngựa cũng đã là một chuyện không đơn giản.

- Hiện tại phải nhìn xem lương thảo trong quân doanh ở Mãng Hoang có thể chịu đựng được đến đầu mùa xuân hay không rồi!

Phương Vân trong lòng nghĩ đến, là người thì phải ăn cơm, cho dù là võ giả cũng sẽ không ngoại lệ! Nếu như nhịn đói quá mười ngày thì cho dù là cường giả Địa Biến cảnh cũng sẽ phải chết đi!

Lại qua mấy ngày nữa, rốt cuộc Phương Vân đã đến được Mãng Hoang. Đây là một vùng đất không nhìn thấy điểm cuối, núi non trùng trùng điệp điệp, từng ngọn núi cao đứng sừng sững ở cuối đường chân trời, những dãy núi lớn này có sương mù lượn quanh. Một một ngọn đều cao đến hơn mấy ngàn trượng, có ngọn thậm chí còn trùng điệp đến hơn trăm dặm.

Phương Vân chỉ là từ xa nhìn lại mà đã thấy một cổ khí tức thê lương, cổ xưa ập vào trong mặt. Cả vùng đất này gây cho hắn cảm giác như một con cự thú thời viễn cổ vậy, đã chìm đắm trong vùng đất này đến hơn ngàn năm nhưng không hề di động chút nào!

Ở Mãng Hoang này, ngoại trừ Yêu tộc sống đầy rẫy thì trong những dãy núi cao kia cũng có không biết bao nhiêu sinh vật cường đại. Có những sinh vật thậm chí đã sống từ thời thượng cổ đến nay.

- Trước thăm dò quân lực của Yêu tộc đã!

Phương Vân dùng Vọng Khí pháp nhìn qua cả Mãng Hoang. Nhất thời, cả thế giới đã thay đổi trong mắt của hắn, vô số đạo tinh mang số mệnh phóng lên cao: Màu đỏ, màu hồng, màu xám tro, màu tím! Đủ loại tinh mang số mệnh chi chít xông thẳng lên trời cao, cả Mãng Hoang lúc này qua mắt Phương Vân đã biến thành một thế giới đầy màu sắc!

- Hả!

Ngay khi Phương Vân nhìn về sâu trong Mãng Hoang thì không khỏi hít sâu một hơi. Chỉ thấy ở đấy có gần cả trăm đạo tinh mang số mệnh màu tím xông tận lên trời, ở trung tâm của các đạo tinh mang ấy còn có một cây khí trụ tinh mang có bán kính đến mấy dặm xông thẳng lên trời, làm cho người ta có cảm giác đây là hậu duệ của Thiên Hoàng có khí tức vô cùng tôn quý! Tất cả tinh mang số mệnh chung quanh dưới đạo tinh mang này đều ảm đạm thất sắc.

- Trong Yêu tộc này lại có tồn tại cường đại đến như vậy ư! Chỉ sợ cho dù hoàng thất Đại Chu ta cũng không có người nào sánh được, không trách được Yêu tộc đã trải qua vô số hoàng triều như không thể nào bị quật ngã được!

Số mệnh cường đại như thế thì chỉ cần một đạo thôi đã đủ duy trì mạch sống của cả Yêu tộc. Thấy đạo tinh mang số mệnh này, trong lòng Phương Vân liền động. Hắn lập tức biết tuy thực lực Đại Chu hoàng triều vô cùng cường đại, nhưng nếu muốn hoàn toàn trấn áp Yêu tộc thì là si tâm mộng tưởng!

- Từ trước tới giờ, Vũ Mục đại nhân vận trù không hề có sơ hở! Lần này tiễu trừ e rằng cũng không phải muốn dẹp Yêu tộc hoàn toàn, mà là muốn thông qua lần này để kinh sợ Yêu tộc, cho nên mới thông qua lúc trời đông giá rét này để lấy cớ đem một cuộc thanh trừ lớn hóa thành chuyện nhỏ, rồi biến mất hoàn toàn! Qua việc đả thương nặng Yêu tộc để nói lên võ uy của Đại Chu, qua đó không làm mất mặt hoàng thất, cũng không để cho Đại Chu hoàng triều phải lâm vào cuộc khổ chiến với Yêu tộc qua đó tiện nghi cho những thế lực khác!

Phương Vân khi nghĩ đến đây thì lập tức có cảm giác Vũ Mục vô cùng thần bí!

Một cuộc chiến tranh tuy còn chưa nổ ra, nhiều người còn chưa chuẩn bị tinh thần thì vị quân thần Đại Chu này đã lo kết cục một cách tốt đẹp. Chỉ qua việc này thì Vũ Mục đã cao hơn Trung Tín hầu một bậc rồi!

Lôi lệ vô cùng, kinh sợ Yêu tộc, giương cao võ uy, ngưng hẳn chiến tranh! Dụng binh đến mức như vậy đã đến thần rồi!

Nếu như không phải thấy trận bão tuyết này thì Phương Vân cũng sẽ không nhìn ra kế hoạch mà Vũ Mục đã trù tính hết!

- Có Vũ Mục lo liệu thì việc ta quan tâm đến cũng chỉ là dư thừa thôi! Đi gặp mặt bọn Chu Hân trước đã!

Thức ăn trong túi không gian đã sớm bị Phương Vân ăn hết rồi. Không có thức ăn thì cho dù Phương Vân không muốn đi quân doanh cũng phải đến quân doanh!

Trong một địa phương ở Mãng Hoang, trăm vạn đại quân của Đại Chu hoàng triều đang đóng đô ở đây, dựng nên một phòng tuyến vô cùng cẩn mật!

Phương Vân cũng không mạo hiểm xông vào trong quân doanh, sau khi quan sát được vị trí của quân đội số hai mươi bảy...Đợi đến trời tối thì Phương Vân liền lẻn vào. Lấy tu vi của hắn thì làm việc này không hề khó khăn gì cả!

Hô!

Đột nhiên có một cỗ gió tràn vào trong trướng bồng, ngay khi đó tuyết cũng tràn vào trong.

- Người nào?

Chu Hân ngồi xếp bằng ở trong trướng bồng, trước người là một tấm bản đồ. Bỗng nhiên cảm giác được trận gió lạnh này thì ánh mắt nhảy lên, lập tức quát lên một tiếng lớn. Bàn tay lập tức đặt lên trên thanh kiếm ngay bên cạnh.

- Ta!

Ngay khi gió lạnh ngừng lại, Phương Vân mặc chiến giáp, trên người còn đọng lại chút tuyết đã đứng yên trước người Chu Hân.

- Là đại nhân!

Thấy rõ bóng người trước mặt, Chu Hân bỗng nhiên đứng lên, trong mắt lộ ra thần sắc vui mừng.

- Ừ, là ta!

Phương Vân mỉm cười, gật đầu.

- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng vào lúc này, có tiếng leng keng của chiến giáp truyền từ bên ngoài vào, gã lính ở bên ngoài lều đã cảm thấy có vấn đề.

Phương Vân lắc đầu.

Chu Hân hiểu ý, lập tức nói:

- Không có gì, chỉ là gió tràn vào thôi. Ngươi hãy đi gọi Quản đại nhân cùng Sở đại nhân đến đây, nói là ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.

- Dạ!

Lính canh gác nghe rõ, lập tức rời đi.

Trướng bồng của hai người Quản Công Minh cùng Sở Cuồng cũng cách không xa. Hai người còn chưa tiến vào trướng bồng thì đã nghe thấy âm thanh của Quản Công Minh truyền đến:

- Chu Hân, đã trễ như vậy thì ngươi còn bảo chúng ta đến... đại nhân?

Quản Công Minh đang nói thì đột nhiên nhìn thấy Phương Vân trong trướng bồng, khuôn mặt có chút kích động không tin.

- Ừ.

Phương Vân khẽ gật đầu:

- Ta đã trở về! Cực khổ cho các ngươi rồi!

Nghe được câu này, ba người trong trướng bồng bỗng có cảm giác trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, như là đã trải qua mọi bao khổ ải của thế thái nhân tình vậy.