Cố Linh Quân không thể không cảm khái, người Đột Quyết vẫn là có chút thủ đoạn, thật biết cách huấn luyện thú cưng, nàng chưa bao giờ gặp qua con mèo nào dính người như thế, đây là lần đầu tiên thấy.
Mèo con thử tính cọ cọ chân nàng, lại nâng lên đầu nhỏ tròn tròn, nghiêng đầu nhìn nàng, cũng nhỏ nhỏ mà kêu một tiếng.
Cố Linh Quân nghe xong, cả con tim đều tan chảy, cúi người đang muốn bế lên, mọi người xung quanh cơ hồ là trăm miệng một lời, đều mở miệng ngăn cản hành động này của nàng.
Đặng công công: “Nương nương không thể!!!”
Lục Trúc: “Nương nương cẩn thận!!!”
Cung nhân mang mèo đến chạy chậm nửa bước, gấp gáp dùng chân ngăn cách, nói tiếp: “Nương nương, con mèo này nhìn như dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng dù sao cũng còn chưa trải qua kiểm chứng, nương nương cẩn thận bị thương. Hơn nữa lại là do người Đột Quyết đưa tới, chỉ sợ sẽ có vấn đề.”
Mèo con thấy động tác ngăn cản của người cung nhân kia, nhảy ra phía sau vài bước, hơi có chút ủy khuất kêu vài tiếng.
Ánh mắt Cố Linh Quân không thể không dính vào nàng thể nho nhỏ toàn lông xù xù của nó: “Mèo con đáng yêu như vậy, sao sẽ có vấn đề. Đưa đến ta nơi này chắc đã kiểm tra, vậy có phát hiện điều gì khác thường không?!”
Cung nhân lộ vẻ mặt khó xử, do dự nói: “Tạm thời còn chưa phát hiện điều gì khác thường, nhưng…”
“Nhưng gì?! Đừng ấm úng, nói cho hết câu!” Cố Linh Quân không để ở trong lòng, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận vươn tay tới gần mèo con.
Có lẽ mèo con mới vừa bị hoảng sợ, xù lông, cảnh giác với mọi thứ đến gần mình.
Cố Linh Quân giơ tay nửa ngày, nó mới thử tới gần. Cố Linh Quân nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của nó, thấy nó dần dần thả lỏng cơ thể, mới bế nó lên ôm vào trong ngực. Cố Linh Quân cười tươi rói, đi đến trên giường ngồi xuống, cúi đầu cẩn thận nhìn cục bông nhỏ trong lòng.
Đời trước, nàng đã muốn nuôi một con mèo, nhưng lại thuộc dạng làm công ăn lương, ông chủ tối ngày ép tăng ca, đòi cả tổ mỗi tháng đều phải đạt KPI. Cho nên, mỗi lần trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này thì đều tự động bóp tắt.
Mà hiện tại, nàng không những có mèo, còn có người chuyên chăm sóc. Huống chi… Cố Linh Quân bế mèo con giơ lên đến trước mặt.
Con mèo này thật sự là quá đáng yêu, Cố Linh Quân nhịn không được dùng mặt cọ cọ lớp lông mềm mại của nó.
Đặng công công và Lục Trúc đứng ở một bên nhìn, thấy con mèo này vẫn luôn ngoan ngoãn, lúc này mới buông xuống. Lại nhìn thêm hai lần, cũng nhịn không được duỗi tay muốn chạm vào.
“Mắt của con mèo náy khác nhau nha, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy đó, thật đúng là hiếm lạ.” Lục Trúc duỗi tay khẽ chạm vào móng vuốt nhỏ.
“Nếu là không hiếm lạ, làm sao có thể làm cống phẩm, đương nhiên là vật độc nhất vô nhị rồi. Chỉ cần nương nương muốn, bệ hạ đã lập tức đưa tới cho nương nương rồi.” Đặng công công cười nói.
Nhắc tới Tiêu Dục Hành, Cố Linh Quân dừng động tác vuốt mèo, ý cười trên mặt càng đậm.
Hai ngày liên tiếp Cố Linh Quân đều vùi đầu ở trong cung của mình, như là trẻ con mới có được món đồ chơi mới lạ, nửa bước không rời, hết sức chuyên chú mà chơi với mèo.
Lục Trúc nhìn, cũng là pha chút bất đắc dĩ.
Lúc Liễu Phiêu Phiêu bước vào, chính là nhìn đến cảnh tượng này.
Cố Linh Quân dựa ở giường mỹ nhân, mèo con đứng ở trên mặt đất, đang nhảy bắt gậy lông chọc mèo do Đặng công công chế tạo ra, mỗi lần sắp bắt được, Cố Linh Quân lại giật lên cao, cứ như thế lặp đi lặp lại, làm không biết mệt.
Liễu Phiêu Phiêu nhìn mà lo thay, kêu một tiếng: “Nương nương!”
Cố Linh Quân đã sớm nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu, nhưng tâm tư còn dừng lại ở trên người mèo con, nàng ta rống một tiếng to như vậy, làm mèo con hoảng sợ, chui tọt vào dưới giường mỹ nhân.
“Có chuyện gì?!” Cố Linh Quân ngồi thẳng cơ thể, tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên thấy nàng nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu hoảng loạn như vậy.
Liễu Phiêu Phiêu dậm chân, sốt ruột nói: “Nương nương, sao ngài còn có tâm trạng ở đây chơi với mèo, lửa sắp cháy rồi kìa!”
Dưới giường, mèo con từ một nơi khác dò đầu ra, mới vừa đi hai bước đã bị Lục Trúc bế lên, nhỏ giọng kêu, vặn vẹo giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế.
Cố Linh Quân cũng không rảnh lo mèo con bên kia, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Chính là xảy ra chuyện gì?! Nói nhanh!”
Liễu Phiêu Phiêu thở dài, biểu tình hận sắt không thành thép, căm giận mà chỉ chỉ kia con mèo: “Nương nương, đây là địch nhân đưa tới mê hoặc ngài, sao ngài lại dễ dàng mắc mưu như vậy!”
Đặng công công ở bên cạnh nghe xong nửa ngày, thấy Liễu Phiêu Phiêu còn chưa nói đến vấn đề chính, không thể không nóng nảy: “Liễu tài tử, người cũng đừng úp úp mở mở, rốt cuộc là có chuyện gì?!”
Liễu Phiêu Phiêu bĩu môi: “Nương nương có biết hiện tại bệ hạ đang làm cái gì không?!”
“Quả thật Đại Chu có khác, dưới trời tuyết trắng xóa thế này vậy mà còn có thể nhìn thấy hoa cỏ xanh tốt như thế.” Hoàng tử Tây Lương bước vào Ngự Hoa Viên, khen suốt một đường, nhìn thấy hoa cỏ trước mắt vẫn xanh biếc, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
“Cái cây này cũng là có chút lai lịch, mười mấy năm trước được vận chuyển từ Giang Nam lại đây, những cây cùng loại không chịu được thời tiết ở đây, đều héo úa chết hết, chỉ duy nhất cái cây này là còn sống. Hoàng tử có từng đi qua Giang Nam?! Nơi đó quanh năm như mùa xuân, khung cảnh càng độc đáo.” Cần vương đi ở bên cạnh hắn, cười ha hả mà nói.
Hoàng tử Đông tề đã từng nghe nói qua, trong lòng vẫn luôn muốn tới thăm, lại hỏi Cần vương thêm hai câu.
Mà phía sau bọn họ, là một đám người đứng lặng im chờ đợi, người đứng bên cạnh Tiêu Dục Hành, chính là kia Công chúa Đột Quyết, khoảng cách không xa không gần.
Hôm nay Công chúa Đột Quyết cố ý mặc quần áo nữ tử của Đại Chu, trang điểm bình thường không cầu kỳ, nhưng vẫn mang khăn che mặt. Tuy có chút không phối hợp, nhưng cũng xem như là một nét đẹp khác lạ.
Trương Đức Phúc ở sau lưng nhìn, trong lòng nảy ra chút suy đoán.
Hôm nay là ngày bệ hạ tiếp kiến sứ giả ba nước, thương lượng thảo luận chuyện quan trọng.
Đều là đại diện cho lợi ích đất nước, tất nhiên là không tránh được có xung đột. Cục diện rơi vào cục diện bế tắc, Hoàng tử Tây Lương vẫn luôn đặt mình nằm ngoài trận chiến lợi ích này, đột nhiên lên tiếng đề nghị.
“Nếu không hay đến Ngự Hoa Viên ngắm cảnh…”
Tất nhiên là được mọi người nhất trí đồng ý, bước vào Ngự Hoa Viên, mọi người dưới đáy lòng khen ngợi hắn ta đưa ra ý kiến hay, lại phát hiện hắn ta thật sự chỉ muốn tham quan Ngự Hoa Viên của Hoàng đế Đại Chu.
Không biết sao tiểu hoàng tử Đột Quyết đột nhiên cảm thấy cơ thể không khoẻ, Mạc Ất Sa làm bạn hắn cùng nhau đi ra cung, chỉ để lại Công chúa Đột Quyết cùng với mấy người hầu.
Nhưng ở trong mắt Trương Đức Phúc, như là cố tình sáng tạo một cơ hội.
Lại nhìn sang Hoàng tử Tây Lương, cũng không biết là có liên quan gì không, mà một đường đều phấn khởi khác thường.
Ngay cả hình dạng cục đá cũng ngạc nhiên, còn hỏi đến chuyện một ngày tưới nước mấy lần. Mọi người bu lại vây quanh hắn ta, nói cười vui rôm rả, dần dần chỉ chừa lại mỗi bệ hạ bọn họ và Công chúa Đột Quyết.
Ông vẫn luôn quan sát, nhìn thấy Công chúa Đột Quyết nhìn lén bệ hạ bọn họ vài lần. Trương Đức Phúc ngẩng đầu nhìn nhìn trời, dưới đáy lòng bất đắc dĩ thầm thở dài.
“Bệ hạ tôn kính.”
Công chúa Đột Quyết một đường im lặng đột nhiên lên tiếng, chỉ là ngắn ngủn bốn chữ, nhưng vì giọng nói của nàng như tiếng chuông bạc, có vẻ phá lệ du dương uyển chuyển. Càng hiếm thấy chính là, nàng nói được câu chữ rõ ràng, không giống những người Đột Quyết khác, âm điệu vẫn còn dày đặc giọng địa phương.
Trương Đức Phúc cũng nhịn không được ghé mắt quan sát, chờ đợi nàng nói tiếp.
Công chúa Đột Quyết khẽ mỉm cười, duỗi tay đi nhẹ nhàng phủi tuyết dính trên một đóa hoa: “Vườn hoa của ngài thật sự rất xinh đẹp, cho dù là bị tuyết lớn che đậy, cũng không thể che giấu vẻ đẹp của chúng.”
Chỉ đơn giản một câu, nhưng từ nàng nói ra, có vẻ phá lệ chân thành.
Tiêu Dục Hành mắt nhìn phía trước, cười như không cười, nhàn nhạt trả lời” “Quý quốc cũng không tồi.”
Công chúa Đột Quyết lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Quê quán của thần đúng thật là không tệ, nhưng tới mùa đông, tất cả mọi vật đều bị tuyết lớn bao trùm. Cảnh sắc xinh đẹp như thế này là nhìn không tới.”
Không biết tại sao, câu này của nàng nói đến phá lệ thương cảm.
Mà Tiêu Dục Hành lại ngẩn người không biết đang suy nghĩ điều gì, Công chúa Đột Quyết đợi nửa ngày cũng không thấy đáp lại.
Trương Đức Phúc không đành lòng, tiến lên trả lời: “Đông đi xuân tới, bốn mùa luân phiên thay đổi, công chúa cần gì phải cảm thấy đau thương như vậy, không phải màu đông cũng có một hương vị khác biệt sao?! Tuyết trắng xóa cũng rất đẹp.”
Công chúa Đột Quyết ánh mắt hơi lóe, cúi đầu không nói.
“Chuyện thành do người, giống như cái cây kia vậy, thật ra nó không nên có mặt ở đây. Nếu Công chúa có lòng, thì sao lại không nhìn tới cảnh sắc tốt đẹp của mùa đông.” Ngoài dự đoán, Tiêu Dục Hành đột nhiên trở về một câu.
Công chúa Đột Quyết cảm xúc có chút kích động, cánh tay dưới tay áo run nhè nhẹ.
Trên mặt không hiển lộ chút nào, quay đầu thẳng tắp nhìn Tiêu Dục Hành, ánh mắt ướt át như nước, yếu ớt nói: “Cố ý từ Giang Nam vận chuyển đến kinh thành, chắc là tốn không ít công sức. Nếu thần cũng muốn chuyển một cây trở về Đột Quyết…”
Đoạn sau còn chưa kịp nói đã hóa thành một tiếng la đầy giật mình, Công chúa Đột Quyết như là cố nói chuyện, không chú ý đến hòn đá nhỏ dưới chân. Nhất thời dẫm lên, trật chân, nghiêng người vào lòng Tiêu Dục Hành.
Cung nữ đứng phía sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, muốn tiến lên lại không kịp, miệng nửa mở, còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe được một giọng nữ giật mình khác…
“Á!!!”
Cố Linh Quân nghe Liễu Phiêu Phiêu nói, Tiêu Dục Hành đi dạo Ngự Hoa Viên với Công chúa Đột Quyết, theo trực giác, đầu tiên là không tin.
“Là thật đó nương nương, tỳ nữ thận cận của thần thiếp tận mắt nhìn thấy, tuyệt không một lời giả dối!”
Cố Linh Quân bán tín bán nghi, đang do dự, Liễu Phiêu Phiêu đã gấp không thể chờ, luôn miệng thúc giục: “Nương nương, là thật là giả đi là biết. Nếu là giả vậy đương nhiên tốt nhất, nếu là sự thật, vậy không phải tặng cho nàng ta một cơ hội sao?!”
“Ở trong hậu cung, là muốn giây phút cảnh giác tất cả nữ nhân tiếp xúc gần với Hoàng Thượng.”
Sắc mặt Cố Linh Quân có chút phức tạp, rất muốn nhắc nhở Liễu Phiêu Phiêu…
Ngươi cũng là một trong những phi tần của Hoàng Thượng… Vậy mà hiện tại ngươi đang làm cái gì?!!!
Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Cố Linh Quân vẫn là đi theo nàng ta đến Ngự Hoa Viên. Trên đường đi, trong đầu nàng vẫn luôn suy nghĩ.
Nếu là sự thật thì nàng làm cái gì bây giờ?!
Chỉ cần bọc hết đoạn cong trước mắt là đến Ngự Hoa Viên, mới vừa đi hết đã nhìn thấy một đám người mênh mông, hoàng tử Tây Lương, hoàng tử Đông tề đều có mặt.
Cố Linh Quân tỉnh ngộ, đang muốn trách cứ Liễu Phiêu Phiêu “Nói dối quân tình”, đã bị nàng ta đột nhiên ôm chặt cánh tay, một cái tay khác run rẩy chỉ vào nơi khác.
Cố Linh Quân nhìn theo, trùng hợp nhìn thấy được một màn này.
Công chúa Đột Quyết chuẩn bị trình diễn tình tiết trật chân của phim thần tượng tám giờ tối.
Cũng không biết tại sao, Tiêu Dục Hành lại đi chung với nàng ta. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là Công chúa Đột Quyết sẽ không bỏ qua, mắt nhìn muốn nhào vào trong lòng ngực Tiêu Dục Hành.
Động tác này dừng ở trong mắt Cố Linh Quân giống như là một đoạn phim quay chậm, nàng nhìn rõ ràng cẩn thận.
Có lẽ là bị tiếng la thình lình của Liễu Phiêu Phiêu dọa sợ, Tiêu Dục Hành lui về phía sau một bước, giơ lên cánh tay. Công chúa Đột Quyết thuận thế vịn chặt, mượn lực đứng vững, cung nữ phía sau lập tức chạy lên, nâng đỡ Công chúa Đột Quyết.
Trương Đức Phúc hoảng sợ, vừa định thở phào nhẹ nhõm, giương mắt thì nhìn thấy Quý Phi, những gì muốn nói đều nuốt trọn vào bụng.
Động tĩnh bên này khiến cho đám người Hoàng tử Tây Lương chú ý, bọn họ đang muốn đi tới xem có chuyện gì, lại phát hiện cách đó không xa là Quý Phi Đại Chu đang đứng.
Nhất thời lòng sinh nghi hoặc, đứng im tại chỗ.
Vẫn là Cần vương bước ra, vừa đi vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”
Công chúa Đột Quyết cúi đầu, giọng điệu mang theo một chút nghĩ mà sợ, nói: “Là ta không cẩn thận, dẫm lên đá nên mới...”
Bộ dáng yếu ớt đáng thương, làm người nhìn thấy thương.
“Có việc gì không?! Có muốn mời ngự y đến nhìn xem không?!” Hoàng tử Tây Lương nghe xong, cũng nhịn không được tiến lên nói lời quan tâm.
Công chúa Đột Quyết lắc đầu, nhìn về phía Cố Linh Quân: “Cũng không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi một lát là được.”
“Vậy đưa công chúa trở về trước.” Vẫn luôn im lặng, Tiêu Dục Hành mở miệng nói.
Hoàng đế đã nói như thế, người khác cũng không dám nhiều lời, cung nữ đỡ Công chúa Đột Quyết rời đi.
Hoàng tử Tây Lương cũng không muốn ở lâu, nhưng lại rất hợp rơ với Cần vương, kết bạn cùng nhau rời đi. Hoàng tử Đông tề thấy mọi người tan, cũng tìm lấy cớ rời đi.
Ngự Hoa Viên đang ồn ào náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh lại.
Tiêu Dục Hành nâng mắt, nhìn về phía Cố Linh Quân đang đứng hướng đối diện.
Công chúa Đột Quyết ngồi trên xe ngựa, mười ngón tay đang nắm chặt mới buông ra. Nếu có người nhìn thấy bộ dáng này của nàng, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc. Cặp mắt quyến rũ dưới màn che mặt kia đã không còn yếu ớt đáng thương như trước đó, mà lại lộ ra tàn nhẫn.
Cũng chỉ có nàng và Hoàng đế Đại Chu biết, vừa mới ngã kia, trong nhát mắt nàng nhỏ giọng hỏi một câu: “Bệ hạ có nguyện ý trợ giúp thần…”
Không có được đến hồi phục, lòng nàng không phải không hoảng loạn. Nhẹ nhắm mắt, đang muốn bình tĩnh lại, thì xe ngựa lại đột nhiên ngừng. Bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh xôn xao, Công chúa Đột Quyết hơi hơi vén rèm, thì nhìn thấy được một con ngựa màu đen rất đẹp, đang thở hồng hộc, phun ra hơi thở như khói.
Co một nam tử cao lớn đang ngồi trên lưng ngựa, thấy nàng, khóe môi hơi cong, khẽ mở môi mỏng.
“A Y Mộ!”
Hết chương 45