Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 34




Cố Linh Quân mơ một giấc mộng.

Trong mộng, trời đã là mùa hè, có ve giấu ở trên cây, không hề chê phiền mà cứ kêu mãi.

Có một nam tiểu hài tử xinh xắn như tượng ngọc, đứng ở dưới tàng cây, vươn tay nhỏ chỉ vào thân cây, miệng nhỏ xinh xắn lúc đóng lúc mở đang nói cái gì đó. Bên cạnh là Trương Đức Phúc đang cười đến không thấy mắt, cong eo cẩn thận che chở.

Đi theo phía sau chính là Đặng công công và Lục Trúc, vẻ mặt cũng tươi cười, vô cùng quan tâm mà nhìn nam tiểu hài tử phía trước.

Cố Linh Quân lòng sinh quái lạ, đang muốn bước lên đi tìm tòi đến tột cùng ra sao, thì nam tiểu hài tử đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Gương mặt này cực kỳ tương tự Tiêu Dục Hành, nhưng không có sự quái gở cùng khí thế cao lãnh. Một đôi mắt to, chớp chớp, môi hồng răng trắng, rất là đáng yêu. Trừ những đặc điểm đó ra, tự nhiên khi nhìn thấy gương mặt này, Cố Linh Quân mơ hồ thấy có chút quen thuộc.

Nhưng mà, giây tiếp theo, mặt mày nhăn chặt, miệng mở to, “Oa” một tiếng khóc ra tiếngn, vừa khóc vừa xoay người chạy về phía trước.

Cố Linh Quân giật mình hoảng sợ, ánh mắt theo sát bóng sáng nhỏ bé ấy, thấy nam tiểu hài tử thất tha thất thểu như sắp té ngã, muốn chạy lên đỡ. Lại không ngờ, đám Lục Trúc lại duỗi tay chắn lại, ánh mắt đề phòng, như là đang nhìn người xa lạ.

Nàng còn chưa có phản ứng lại đây rốt cuộc là có chuyện gì, thì thấy nam tiểu hài tử chạy đến một người trước mặt, lay ống quần muốn ôm.

Gương mặt người nọ dần dần hiện ra, là Tiêu Dục Hành.

Vừa thấy mới phát hiện, bên cạnh còn có một nữ tử, nhìn không rõ gương mặt, nhưng dựa sát vào nhau Tiêu Dục Hành, tư thế thân mật.

Nam tiểu hài tử bị Tiêu Dục Hành ôm đến trên đùi, nữ tử đứng kế bên cúi đầu dỗ dành. Tiêu Dục Hành chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn nàng, nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt này, tràn ngập xa cách cùng lạnh nhạt.

Tim Cố Linh Quân đột nhiên cảm giác co rút đau đớn, không khí như là đang dần dần biến mất, nói không nên lời, vô cùng khó chịu.

Sau đó nàng tỉnh.

Cảnh trong mơ như chưa biến mất, đối diện trước mắt vẫn là gương mặt lạnh lùng kia.

Nhưng lại không giống như trong mộng, đôi mắt trước mắt này mơ hồ mang theo chút ý cười. Lại vừa thấy, phát hiện hắn đang nhéo mũi nàng, hình như là không ngờ đến nàng lại đột nhiên thức giấc, biểu tình chớp mắt mất tự nhiên.

Làm như không có phát xảy quá bất kỳ chuyện gì, Tiêu Dục Hành tự nhiên rút tay về: “Tỉnh?”

Cố Linh Quân còn đang đắm chìm trong mộng, đầu còn có chút lâng lâng, nhìn thấy Tiêu Dục Hành, theo bản năng nỉ non: “Hài tử đâu?”

Tiêu Dục Hành ánh mắt trầm xuống: “Cái gì hài tử?”

Cố Linh Quân ngồi dậy, xoa xoa đầu: “Hài tử của ngài chứ ai?”

Tiêu Dục Hành không nói chuyện nữa, ánh mắt dừng ở bụng nàng.

Cố Linh Quân theo tầm mắt của hắn, tay cũng vỗ vỗ lên.

Vài giây sau mới hồi phục tinh thần lại, đầu vẫn choáng choáng váng váng, muốn chuyển sang đề tài khác, nhưng đầu tiên vẫn là biểu đạt sự tức giận: “Tại sao lại muốn nhéo mũi của thiếp!”

Trách không được ở trong mộng nàng có cảm giác hô hấp không thông thuận!

Hắn phải nói như thế nào đây? Nhìn nàng ngủ ngon lành nên nhịn không được ra tay xoa bóp mặt nàng, chơi đùa với mái tóc của nàng?!!!

Không nghĩ tới, chính là hắn làm ra nhiều động tác như vậy nhưng nàng vẫn không có phản ứng, cái mũi chỉ hơi hơi nhăn lại.

Còn tại sao lại muốn nhéo… Hắn cũng nói không nên lời, theo bản năng nói sang chuyện khác: “Vừa mới rồi nàng nhắc tới hài tử?”

Cố Linh Quân cũng thuận lợi bị anh mang theo tiết tấu, phát hiện tay mình còn đang vỗ vỗ ở trên bụng, vội vàng dời đi.

Giọng nói mang theo chút ủy khuất, lên án trong mộng hắn vô tình vô nghĩa: “Thiếp có một giấc mộng, trong mộng, người và nữ nhân khác sinh hài tử!”

Tiêu Dục Hành đã nói không ra lời, hắn còn chưa có hoài nghi nàng có “Tư thông” với dã nam nhân nào khác hay không, ngược lại bị nàng chỉ trích hắn ở trong mộng sinh hài tử với nữ nhân khác?

Cố Linh Quân không có nhận thấy được không khí dần dần chuyển lạnh, cái miệng nhỏ vẫn ở bá bá mà nói: “Hơn nữa, ánh mắt ngài nhìn thần thiếp đặc biệt lạnh nhạt, bọn Lục Trúc cũng vậy...”

Nói nói, mới phát hiện ánh mắt kia nhìn nàng toát ra khí lạnh rung người, hậm hực ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.

“Thần thiếp sai rồi, đây chỉ là một giấc mộng.” Rốt cuộc, Cố Linh Quân cũng đã ý thức được người ngồi trước mặt này không phải là người mà nàng tùy ý oán giận, vội vàng bổ cứu nói thêm một câu.



Tiêu Dục Hành không có quá lớn phản ứng, nắm tay nàng, như là đang bắt mạch.

Cố Linh Quân rất là ngạc nhiên: “Hoàng Thượng, người còn biết xem mạch?”

Một lát sau, Tiêu Dục Hành buông tay nàng, mới trả lời: “Hiểu một ít.”

Cố Linh Quân gật gật đầu, kết hợp động tác của hắn, giờ mới phản ứng lại đây, không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn.

Nàng không phải mơ một giấc mộng sao, tự nhiên đùng cái hoài nghi nàng mang thai là sao?!

Ánh mắt là thật có chứa chút bất mãn cùng lên án, nhưng lại thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn dừng lại ở trên bụng nàng.

Bởi vì trong nhà ấm áp, Cố Linh Quân ngủ trưa cũng chỉ mặc một bộ áo trong, phác hoạ ra dáng người tốt đẹp, mà phần bụng rõ ràng có chút phồng lên.

Cố Linh Quân mặt nhiễm một chút xấu hổ, xả chăn, che lại.

Thật ra nàng cũng phát hiện, không biết sao vừa tới mùa đông thì có rất nhiều thịt mỡ không biết từ đâu ra đều trộm chạy đến những phần nhạy cảm trên cơ thể nàng. Mặt, cánh tay, bụng, đều được chúng nó “quan tâm chăm sóc”.

Nàng còn từng tự an ủi bản thân, rằng mùa đông nhiều chút thịt là chuyện bình thường, qua đông không chừng sẽ gầy xuống.

Không nghĩ tới, hiện tại lại bị người khác hiểu lầm là mang thai!

Sắc mặt Cố Linh Quân phức tạp, vừa định mở miệng giải thích, không ngờ còn chưa nói một chữ, thì đột ngột ợ một tiếng khá to. Nàng vội vàng che miệng lại, nhưng cơ thể lại có ý nghĩ của riêng nó, sau đó là một loạt tiếng nấc cục.

Từ bỏ giãy giụa, mặt Cố Linh Quân đã xám như tro tàn, không dám nhìn biểu tình của người bên cạnh.

Tiêu Dục Hành cúi đầu nhìn nàng nghiền ngẫm tươi cười, tựa như con người hắn, thật thần bí, sau đó quay đầu rời đi.

***

Đợi Tiêu Dục Hành đi rồi, Lục Trúc vẫn luôn đợi ở bên ngoài vội vàng đi vào trong, choàng thêm áo khoác lên người Cố Linh Quân, trong khi nàng vẫn đang ngồi ở trên giường vừa nấc cục, vừa suy nghĩ về nụ cười vừa rồi của Tiêu Dục Hành.

“Nương nương hãy mặc thêm quần áo, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Cố Linh Quân quay đầu nhìn “Kẻ phản bội” ở trong mộng, lại nghĩ đến hành động thất lễ vừa nãy, thét chói tai ngã vào trên giường, trùm chăn kín đầu. Nhưng nấc cục lại không gián đoạn, âm thanh vẫn truyền từ trong chăn ra bên ngoài.

Lục Trúc mặt mang ý cười, kéo kéo chăn, phát hiện giật không ta, cũng tùy nàng.

Cứ như vậy, cách chăn nói cho nàng nghe: “Vừa mới nãy nô tỳ có nghe nương nương nói, người nằm mơ mơ thấy hài tử?”

Cố Linh Quân xốc lên một góc chăn, lộ ra gương mặt nhỏ, gật gật đầu, lại trùm trở về.

Lục Trúc lớn hơn nàng hai tuổi, dù chưa thành hôn, nhưng nên hiểu trước khi vào cung cũng có ma ma chuyên môn dạy dỗ quá. Bên ngoài nhìn thấy nương nương được yêu thương chiều chuộng độc sủng hậu cung, nhưng nàng ngày đêm bên người hầu hạ, là thật là giả cũng nhìn ra được.

Những tin đồn thổi bên ngoài trong đoạn thời gian này cũng truyền tới lỗ tai nàng, tuy biết nhưng không cãi lại hay đính chính sự thật.

Phòng cũng chưa viên, thì làm cách nào sẽ có thai được kia chứ?

Nhưng người khác hỏi, cũng chỉ có thể trả lời bâng quơ.

“Nương nương vào cung cũng đã có một đoạn thời gian, theo lý có hài tử cũng không phải chuyện gì khác lạ, nhưng...”

Cố Linh Quân dừng nấc cụt, nghe Lục Trúc nói như vậy, thò đầu ra, sao hôm nay ai cũng đều nhắc đến việc mang thai?

Thấy nàng lộ ra biểu tình khó hiểu, Lục Trúc nhỏ giọng nói: “Nương nương có điều không biết, bên ngoài đều đang đồn truyền, nương nương có khả năng đã có thai, ai cũng nghĩ cách tới hỏi thăm thực hư...”

Ngoài dự đoán, Cố Linh Quân đột nhiên xốc chăn, bật dậy, nhất quyết phải đi xuống giường.

Lục Trúc hoảng sợ: “Nương nương muốn đi đâu?”

Đi đâu? Đi giảm béo chứ đi đâu!

Cố Linh Quân bi phẫn nghĩ đến mớ mỡ trên người.



Lảo đảo một cái, lại bị chăn vướng té ngã ở trên giường.

Lục Trúc nhướng người nâng dậy, hơi trấn an sau lại nói: “Nô tỳ biết, nương nương căn bản không có thai.”

Cố Linh Quân đang muốn gật đầu, thì nghe Lục Trúc nói tiếp: “Nhưng hôm nay nương nương lại mơ thấy hài tử, nói không chừng là trời cao báo trước tương lai. Hiện giờ có được sự yêu thương cưng chiều từ Hoàng Thượng, nếu nương nương chủ động hơn một chút, vậy... Nói không chừng việc hoài con rồng, cũng không phải là không có khả năng.”

Một câu cuối cùng nói thật sự quá mức ái muội, Cố Linh Quân đều đã quên phản bác, hài tử ở trong mộng cũng không phải là của nàng.

Trực tiếp nhảy vọt qua phân đoạn tạo hài tử, cân nhắc tới khúc sinh hài tử.

Sinh hài tử?

Không cần, đau lắm, không sinh!!!!

Nơi này là cổ đại, sinh hài tử không phải tương đương với đi tham quan cửa địa ngục, mời Diêm Vương đến nhà làm khách?!!!

Nếu là ở hiện đại, trăm phần trăm Cố Linh Quân sẽ nhịn không được muốn lên mạng đăng bài hỏi con dân trên mạng …

“Khẩn cấp, không muốn sinh con, nhưng thật sự là nhà có ngôi vị hoàng đế cần phải thừa kế, làm sao bây giờ?!!!!”

Vẻ mặt rối rắm của nàng dừng ở trong mắt Lục Trúc đã biến thành ý khác, lộ ra tươi cười vừa lòng.

Giúp Cố Linh Quân mặc xong quần áo, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì: “Nương nương, biểu thiếu gia cũng sắp trở lại kinh thành rồi.”

Biểu thiếu gia?

Cố Linh Quân chưa từng nhìn thấy dòng nào nhắc tới người này trong nguyên tác, nhưng sau khi lục lọi lại ký ức của nguyên chủ.

Mẫu thân của nguyên chủ đã buông tay nhân gian khi nguyên chủ còn rất nhỏ, Cố Tranh là Cố Tông Võ chọn lựa con cháu trong tộc mang về nhà nuôi, chủ yếu là làm bạn bên cạnh nguyên chủ.

Mặt mày ra sao thì nguyên chủ nhớ không nổi, nhưng không biết ký ức từ đâu cứ lùa về.

Hình như Cố Tranh là phu quân nuôi từ bé của nguyên chủ thì phải?!!

***

Ý nghĩ về hài tử vừa xuất hiện, cả một ngày đều quanh quẩn ở trong đầu Cố Linh Quân không dứt.

Nàng nhịn không được mà nghĩ, diện mạo của nàng và Tiêu Dục Hành như vậy, hài tử sinh ra tới sẽ thật xinh đẹp!

Nam tiểu hài tử trong mộng… Hiện tại nhớ lại, hình như có chút giống nàng?

Nhưng nàng không phải thánh mẫu Maria, không ai phối hợp, sao có thể sinh ra tới.

Nghĩ đến người có thể phối hợp với nàng...

Cố Linh Quân nháy mắt trở nên giống như tôm luộc.

Nàng âm thầm hao tổn tinh thần buồn rầu một buổi trưa, đến buổi tối, chuẩn bị đi vào giấc ngủ vẫn còn đang rối rắm.

“Sống một cuộc sống bình thường không tốt hay sao, nghĩ đến sinh hài tử làm cái gì?!”

“Nhưng nam tiểu hài tử trong mộng thật sự rất đáng yêu!”

“Thôi, không nghĩ nữa, Tiêu Dục Hành sao có thể...”

Cố Linh Quân mới vừa nghĩ ở trong đầu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh thông báo…

“Hoàng Thượng giá lâm.”

Cố Linh Quân giật mình, bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Hắn thật sự tới phối hợp nàng sinh hài tử?!!!

Hết chương 34