Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 28




Nhận được ánh mắt lên án của hai người, cộng thêm ho nhẹ nhắc nhở từ Binh Bộ Thượng Thư đang đứng bên cạnh, Cố Tông Võ mới phản ứng lại đây.

Kiều Kiều nhà ông đã gả chồng, gả cho thiên hoàng lão tử, mắng không được.

Cố Tông Võ bực tức đầy bụng, chỉ có thể đập nát nuốt xuống.

Tiêu Dục Hành trở về long ỷ, ngồi xuống, sắc mặt đã khôi phục lại như ngày thường, phảng phất biểu tình hoảng loạn vừa mới kia là ảo giác của mọi người mà thôi.

Binh Bộ Thượng Thư bước lên trước, đang muốn mở miệng, ánh mắt dừng ở trên người Cố Linh Quân, lại dừng lại, sau đó nhìn Tiêu Dục Hành, muốn nói lại thôi.

Cố Linh Quân hiểu rõ, đây là có việc muốn nói, không tiện cho nàng nghe.

Nàng ước gì rời đi, dọn dẹp xong đống giấy trên bàn, đang nghĩ ngợi sau khi rời khỏi sẽ “Hủy thi diệt tích”.

Thì nghe Tiêu Dục Hành từ từ nói: “Quý Phi tiếp tục đi.”

Lại như giải thích cho hai người kia, nói thêm một câu: “Chữ vẫn còn phải luyện thêm.”

Binh Bộ Thượng Thư nhịn không được dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Cố Tông Võ, thật đúng là quá may mắn, quá có phúc, nữ nhi được hoàng đế cưng chiều như vậy, Hoàng Thượng xử lý chính vụ cũng không đành lòng để Quý Phi rời đi.

Tiếp thu đến ánh mắt hâm mộ, Cố Tông Võ dùng ánh mắt yêu thương nhìn Cố Linh Quân đang ngồi ở chỗ kia, biểu tình trên mặt toàn là đắc ý, dùng ánh mắt đắc ý trả lời lại Binh Bộ Thượng Thư.

“Đó là đương nhiên.” Kiều Kiều nhà ông xinh đẹp hiểu chuyện như vậy, được yêu thương cưng chiều là chuyện bình thường, không phải sao?!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy ông quan văn này ngày thường thích thêm mắm thêm muối, không biết sẽ nói Kiều Kiều nhà ông như thế nào nữa, sau khi hạ triều phải dằn mặt mắt ông này mới được.

Nghĩ, Cố Linh Quân nghe xong cũng không cần tránh né gì, trong lòng suy đoán lung tung ý định của Tiêu Dục Hành.

***

“Hoàng Thượng, đã bắt giam toàn bộ người của Tấn Vương, đang chờ đợi xử lý. Còn gian tế hắn xếp vào Binh Bộ cũng đã tra xét ra...”

Binh Bộ Thượng Thư nói ra tên người nọ, trong điện trừ bỏ không rõ nguyên do Cố Linh Quân, còn lại đều im lặng.

Trương Đức Phúc lo lắng: “Hoàng Thượng...”

Cũng đều là lão thần giống như Thái Phó.

Sắc mặt Tiêu Dục Hành không thay đổi nhiều lắm, ngược lại nhìn Cố Tông Võ hỏi: “Tiền tuyến như thế nào?”

“Bẩm bệ hạ, thần đã âm thầm điều binh vào kinh trước, Cố Tranh lưu lại khống chế toàn cục. Gửi thư nói, Hà Tây ngày gần đây lại xuất hiện nhiều bạo loạn, có lớn, có bé. Theo tin báo, người đứng phía sau màn kế hoạch không phải là người Đột Quyết...”

Cố Tông Võ còn chưa có nói xong, nhưng mọi người đều hiểu rõ, Binh Bộ Thượng Thư giận dữ nói: “Tất cả là tội lỗi của Tấn Vương, bệ hạ không muốn xuất binh, liên lụy bá tánh, mạo hiểm dấn thân tham gia ‘ Hồng Môn Yến ’. Hiện giờ đã bại trận, những người này còn một hai phải làm cá chết lưới rách mới bằng lòng?!!”

Cố Tông Võ lại cười đầy khinh thường: “Cá chết lưới rách? Bọn họ còn không có năng lực này, không đến mười ngày, Cố Tranh..”

Dừng một chút, nhìn sang Cố Linh Quân mới nói tiếp: “Có thể bình ổn việc này, ít ngày nữa cũng trở về kinh thành.”

Cố Linh Quân đang dựng lỗ tai lẳng lặng nghe lại đột nhiên bị Cố Tông Võ nhìn một cái, ánh mắt còn mang theo chút kỳ quái. Còn không kịp nghĩ lại, thì nghe Tiêu Dục Hành cười cười, cũng nhìn nhìn nàng.

“Trẫm biết bản lĩnh của Cố tiểu tướng quân ra sao.”

Tuy là không rõ nguyên do, nhưng tầm mắt Binh Bộ Thượng Thư cũng nhìn theo: “Hành vi của bọn họ bất quá chỉ là chống cự vô ích, chẳng qua dân chúng không biết sự thật, nên có không ít lời đồn, có cần thần phái người đi xử lý việc này hay không?”

Tiêu Dục Hành nghe xong, sắc mặt có chút buông lỏng, lời nói mang theo chút ý cười, đáp: “Không cần, trẫm đã nghĩ ra một diệu kế.”

Đồng thời, Cố Linh Quân cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dục Hành, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, nàng cũng là nhịn không được cười lên một tiếng.

Lại giống như bị phát hiện, vội vàng dời đi tầm mắt, cúi đầu cầm bút lên.

Binh Bộ Thượng Thư có chút chút mất mát, lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy không khí trong điện hình như có chút gợn sóng, không khí cũng khác trước.

Lại nhìn nhìn bệ hạ và nương nương, ai lo việc nấy, đều đang bận rộn.

Chính là không biết vì sao, sắc mặt Cố tướng quân đột nhiên cực kỳ khó coi.

***

Một con phố nằm cách hoàng cung vài trăm thước, là nơi triều thần quyền quý sinh sống, nhìn từ cửa lớn từng ngôi nhà một là biết gia thế cũng không nhỏ.

Mà có một ngôi nhà, vách tường bên ngoài mới sơn, bố trí trang hoàng cũng coi như ít xa hoa khoa trương nhất. Nhưng trước cửa lại ngựa xe như nước, gã sai vặt không ngừng ra vào, vẫn luôn nở nụ cười trên mặt chào đón khách.

Đây là dinh thự của Cố Tông Võ, hôm nay chình là sinh nhật của ông, từ trước đến nay ông sống không khoa trương, cũng không nặng hình thức. Ngay từ đầu không tính toán tổ chức, nhưng cũng không thể làm mất mặt phật lòng ý tốt của người trong tộc, đành đồng ý làm một bữa tiệc đơn giản.



Nhưng Cố Tông Võ muốn không khoa trương, đó là chuyện không có khả năng xảy ra.

Trước không nhắc tới việc ông ở Tây Bắc lập công, lại không nhắc tới việc có công dập tắt Tấn Vương tạo phản, chỉ là nhìn mặt mũi Quý Phi trong cung thôi. Nhà nhà quan lại đều sẽ tranh đoạt tới chúc mừng, họ vừa nghe tin đã lập tức hành động, sợ chậm nửa bước bị người khác giành trước.

Mà ngày xưa xem thường e ngại võ tướng thô tục, hiện giờ ruột hối đến xanh.

Ai có thể nghĩ đến, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Nay còn chưa tới ba mươi năm, chỉ là ngắn ngủn 5 năm, ngày xưa quê mùa một cục giờ đã biến thành Đại tướng quân uy vũ chạm tay là bỏng.

Cũng chỉ có thể hậm hực, giả tạo chường mặt tới cửa chúc mừng.

Mà nhân vật chính hôm nay là Cố Tông Võ lại đang bị một đám người vây quanh nói lời chúc mừng, vẻ mặt sớm đã khó nhịn.

Trái một ngụm “Đại tướng quân”, phải một ngụm “Quốc trượng gia” thì thôi, còn giữa đường đòi ngâm thơ, muốn vẽ tranh cho hắn là sao?!

Khi hạ nhân tới báo có khách quý tới, lúc này Cố Tông Võ mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trốn tránh bước nhanh rời đi.

Chỉ để lại một bóng dáng, mọi người ở nơi này đoán già đoán non khách quý là vị nào, còn cần đích thân Cố tướng quân tự mình nghênh đón.

***

Cố Tông Võ cũng nghi ngờ, đi theo hạ nhân vào hậu viện.

Thấy một nữ nhân đứng trong phòng, đưa lưng về phía cửa, ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường.

Cố Tông Võ lập tức hốc mắt nóng lên, bật thốt lên hô: “Kiều kiều!”

Cố Linh Quân nghe tiếng quay đầu lại, vui vẻ tươi cười: “Phụ thân!”

Cố Tông Võ bước nhanh đến trước mặt nàng: “Sao con lại đến đây?”

“Hôm nay không phải sinh nhật của lão gia sao? Bệ hạ cố ý chấp thuận cho phép nương nương ra cung, còn cố ý khai ân cho nương nương ở lại một đêm.” Lục Trúc cũng rất vui, nói thay Cố Linh Quân.

Cố Tông Võ nói liên tiếp mấy từ được, lại nói: “Không ngờ bệ hạ hào phóng như thế, thật ra ngoài dự đoán của phụ thân.”

Ông vừa nói xong, người trong phòng tươi cười đều cứng lại. Cố Tông Võ theo ánh mắt mọi người nhìn vào trong, có một người ngồi trên ghế chủ nhân, chính là vị bệ hạ hào phóng trong miệng của ông.

Cũng là do ông, nhất thời kích động không lưu ý, người đứng phía sau Kiều Kiều nhà ông còn không phải là Trương Đức Phúc cải trang ra cung sao.

Lúc này,Tiêu Dục Hành đã đi đến gần, không lạnh không nhạt nói: “Ngày vui như vậy, tại sao trẫm lại không thành toàn cho được?!”

Cố Tông Võ: “......”

Cố Linh Quân hoà giải, nói: “Phụ thân mau trở về tiếp khách đi, con và bệ hạ cải trang ra cung, phụ thân ở đây lâu không tốt, ngược lại còn làm người khác nổi lên lòng nghi ngờ.”

Cố Tông Võ cảm thấy có lý, nhìn Tiêu Dục Hành như thế nào cũng không giống như là tới chúc thọ nhạc phụ, nhìn Cố Linh Quân dặn dò: “Kiều Kiều, con ngoan ngoãn ở đây chơi, khuê phòng vẫn giữ nguyên như lúc đầu cho con, phụ thân xử lý xong sẽ nhanh chóng trở về chơi với con.”

Cố Linh Quân ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Cố Tông Võ lưu luyến không rời nhưng đành phải đi, lại đảo mắt nhìn về phía Tiêu Dục Hành, tràn đầy chờ mong.

Nàng thật sự không đành lòng nói cho Cố Tông Võ, tuy rằng tham gia tiệc mừng thọ cũng là thật sự, nhưng mục đích chân chính là ra cung thăm dò dân chúng.

Ở trong cung buồn đã lâu, Cố Linh Quân nghe xong hưng phấn suốt đếm không ngủ được, cố gắng chờ Cố Tông Võ đi rồi thì có chút đứng ngồi không yên.

Tiêu Dục Hành hiểu ý, hơi gật đầu, đi đến phía ngoài cửa, Cố Linh Quân vội vàng đuổi kịp.

Chỉ là sắp ra đến cửa thì bị Trương Đức Phúc ngăn lại: “Bệ hạ, nương nương, vẫn là để lão nô đi theo hai người.”

Hôm nay bọn họ đều cải trang ra cung, nàng và Tiêu Dục Hành là một đôi tiểu phu thê, tất nhiên Lục Trúc và Đặng công công đóng vai nha hoàn cùng người hầu trang, còn Trương Đức Phúc...

Đặng công công uyển chuyển mở miệng nói: “Dưỡng phụ, không có tiểu phu thê nhà ai ra cửa lại mang theo... Quản gia. Nếu ngài đi theo không phải lòi sao?”

Trương Đức Phúc lập tức liếc mắt trừng hắn ta, giỏi lắm tiểu tử, dám dạy lại ta phải không?!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cách Một Khoảng Sân

2. Chiều Hư

3. [Ngôn Tình] Buông Tay

4. Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư

=====================================



Lục Trúc cũng giúp đỡ hoà giải: “Trương công công, ngài yên tâm đi, ta và Đặng công công sẽ cẩn thận, hơn nữa không phải còn có ám vệ đi cùng sao, sẽ không có việc gì đâu, ngài đừng lo.”

Trương Đức Phúc thở dài, chỉ có thể từ bỏ, một mình hao tổn tinh thần, thở ngắn than dài.

Mọi người chuẩn bị ra cửa: “......”

***

Sau khi rời khỏi Cố trạch bằng cửa sau, đi không đến hai con phố, chính là phố xá sầm uất.

Tiêu Dục Hành nhìn Cố Linh Quân cười suốt một đường, cảm thấy nếu nàng có cái đuôi nhất định là vươn thẳng lên trời.

Mà Cố Linh Quân cũng không để ý nhiều như vậy.

Đây chính là cải trang đi tuần nha! Quá chừng kích thích luôn!

Ác bá ỷ thế hiếp người cường đoạt dân nữ, quan lại tư nhận hối lộ bao che lẫn nhau, đại hiệp ôm chuyện bất công của thiên hạ lại bị giam giữ, giữa đường gặp được bọn họ, nhờ bọn họ lấy lại công đạo.

Nàng có cần phải chờ mong những việc này một chút chút không?!

Lục Trúc tất nhiên là cảm nhận được nương nương nhà mình hiện đang rất vui vẻ, cũng vui cười theo.

Mà có thể nghe được tiếng lòng của Cố Linh Quân, Tiêu Dục Hành lại có chút tức giận nhìn cái đầu của nàng.

Ngày ngày trong đầu đều nghĩ thứ gì đâu không, làm sao dưới chân thiên tử lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy được.

***

Cố Linh Quân đi đi nửa ngày, không có gặp được ác bá, nhưng lúc đi ngang qua một tiệm sách.

Hai người đều đồng loạt dừng bước chân, lại cực kỳ có ăn ý mà bước vào.

Hiện nay đã gần giữa trưa, tiệm sách không có quá nhiều người.

Bọn họ bước vào trong, liếc mắt một cái thì nhìn thấy chồng sách được trưng bày ngay vị trí bắt mắt nhất.

Bìa sách vô cùng độc đáo, trên có viết mấy dòng chữ.

Chỉ thấy bên trái viết … “Lần đầu vạch trần tình ý giữa Bệ hạ và Quý Phi!”

Phía bên phải lại viết … “Nam nhân đọc sẽ im lặng, nữ nhân đọc sẽ rơi lệ!”

Lão bản tiệm thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào quyển sách, nên tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ: “Khách quan cảm thấy hứng thú với quyển sách này sao? Đây là do tác giả ‘ Mộc Phong Phong ’ viết, đừng khinh thường vị này là người mới mà lầm, nội dung lại cực kỳ hay.”

Lão bản chưa bao giờ thấy ai có bộ dáng xuất chúng như vậy, nhịn không được nhìn thêm vài lần, lại nói: “Vị khách quan này, thấy tiểu nương tử nhà ngươi cảm thấy hứng thú như vậy, ta chỉ tính giá tám phần cho các ngươi.”

Cố Linh Quân nhìn nhìn ba chữ ‘ Mộc Phong Phong ’, muốn nói lại thôi, nàng một chút cũng không muốn mua, càng không muốn đọc!

Tiêu Dục Hành liếc xơ bìa sách, có chút hiểu rõ, hỏi: “Muốn sao?”

Cố Linh Quân vội vàng lắc đầu, vị tác giả kia mỗi lần viết xong một chương thì chạy tới trong cung của nàng dùng thơ ca đọc một bài diễn cảm, nàng nghe mà tai biến thành kén còn cần mua sao?!

Thấy hai người phải đi, lão bản lại liên tiếp đề cử: “Nếu khách quan không muốn đọc sách, thì nhìn tranh cũng được, còn có rất nhiều đồ dùng khác, khách quan muốn nhìn thử xem không?”

Cố Linh Quân nhìn nhìn lại liếc mắt một cái, thì thấy có bút, tranh ảnh, nghiên mực, khăn tay, túi tiền … Đủ loại đồ vật.

Cố Linh Quân: “...” Đây là phát triển thành sản phẩm ăn theo sao?!

Làm như trốn tránh, Cố Linh Quân lôi kéo Tiêu Dục Hành đi ra ngoài.

Để lão bản ở lại chưa kịp phản ứng: “Tiểu phu thê này nhìn nam tuấn nữ xinh, nhìn chính là con nhà nhà giàu quý tộc, sao moi như vậy!”

***

Đi vào Bát Bảo Lâu mà nàng chờ mong từ lâu muốn nếm thử thức ăn nơi này, Cố Linh Quân chờ lâu tức giận, bất mãn oán giận nói: “Sao ai cũng thích đọc mấy thứ đó, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nhiêu đó, không chán sao?”

Vừa dứt lời, thì nghe được người kể chuyện dưới lầu gõ lộc cộc, vừa gõ vừa nói: “Nói cho mọi người nghe, bệ hạ và nương nương...”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Linh Quân: Tâng bốc che lỗ tai. Jpg

Hết chương 28