Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 40




Mạnh Phất thấy biểu tình bệ hạ không giống như đang đùa, có chút không biết nên nói như thế nào, nàng uống ngụm nước trà cho đỡ sợ, lại hỏi: "Thật sao?"

Lý Việt nhìn bộ dáng này của Mạnh Phất, cười một tiếng, nói: "Việc này cũng không phải quá mới, là chuyện nhiều năm trước rồi."

Khi đó Đường Minh Khải vừa mới bị điều đến Bắc cương, đại nhi tử của hắn cũng theo hắn đến đây. Tên đại nhi tử này khi ở nhà bị người già trong nhà cưng chiều đến hư, mười phần là một tên ăn chơi trác táng, lần này Đường Minh Khải muốn mang hắn theo bên cạnh để tự tay mình dạy dỗ, đỡ phải ngày sau gây thành đại họa.

Nhưng vị Đường công tử trẻ tuổi này thật sự không nên thân, cho dù tới quân doanh rồi vẫn là cái bộ dáng vô pháp vô thiên như cũ, không có một ngày nào ngừng nghỉ, Đường Minh Khải đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng căn bản không có tác dụng, có đôi khi hắn cảm thấy đời trước mình nhất định là đồ tể giết heo, nên mới có thứ súc sinh như vậy đầu thai làm con, đòi nợ hắn.

Cái tai họa này nếu vẫn luôn để ở quân doanh cũng không phải biện pháp, Đường Minh Khải thậm chí đã bắt đầu suy xét có phải đưa hắn đến trong cung lau mình làm thái giám luôn thì hắn mới có thể an phận hay không? Thế nhưng Đường Minh Khải vẫn chậm một bước, không lâu sau đó, tên nhi tử đòi nợ của hắn đã cường bạo một cô nương, cô nương kia bất kham chịu nhục, nhảy giếng tự sát, phụ mẫu cô nương đó đã bất chấp tìm đến quân doanh.

Người phạm tội rốt cuộc cũng là nhi tử của Đường Minh Khải, lúc ấy có người khuyên hắn tùy tiện tìm một người gánh tội thay, sau đó lại giấu con trai hắn đi thật xa, việc này trời không biết, đất không hay liền có thể trôi qua; cũng có người khuyên hắn dù sao người cũng đã chết, bồi chút bạc là được, hộ nhân gia kia trong nhà còn có vài hài tử, không đến mức bắt lấy chuyện này không buông.

Mà cái tên nhi tử kia của hắn sau khi xảy ra chuyện cũng không hề có chút hối hận, tựa hồ như chắc chắn rằng Đường Minh Khải sẽ thu xếp chuyện này cho hắn.

Đường Minh Khải đích xác thu xếp chuyện này, hắn đền cho hộ nhân gia kia một khoản bạc lớn, an táng cô nương kia xong, sau đó y theo luật pháp Đại Chu, thưởng cho đứa con này của hắn hai trăm quân côn.

Hai trăm quân côn này đánh xuống, một người không chết cũng phải lột mất lớp da. Đứa con trai này của Đường Minh Khải cả ngày chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi, cơ thể không mấy rắn chắc, tuy nhìn cao to nhưng kỳ thật chính là cái giàn hoa. Binh lính dụng hình nghe Đường Minh Khải phân phó, không nương tay một chút nào, vị Đường công tử này mới đầu còn có thể há mồm gào rú lên như dã thú, nhưng sau đó thì cả tiếng thở dốc cũng không phát ra nổi.

Sau khi đánh xong hai trăm quân côn, Đường công tử đều đã thoi thóp, phần dưới eo huyết nhục mơ hồ, sau khi được người nâng vào trong lều không bao lâu, thì cũng tạ thế.

Nghe được đứa con trai này của mình không còn nữa, Đường Minh Khải ngồi ở bờ sông cả đêm không có chợp mắt, hắn vì tên nhi tử này thu dọn cục diện rối rắm nhiều năm như vậy, nếu nói không có chút tình cảm gì đều là gạt người.

Nhưng mà có thể làm thế nào chứ? Giết người đền mạng là thiên kinh địa nghĩa, ai mà không có nương sinh cha dưỡng? Hắn cao quý hơn nữ tử kia chỗ nào chứ?

Sau khi hậu sự qua loa của Đường công tử chấm dứt, từ nay về sau cũng không có ai còn dám đề cập đến chuyện này. Vào một đêm trừ tịch mấy năm sau, Đường Minh Khải uống chút rượu, lại âm thầm nói với Lý Việt về chuyện này, hắn hùng hùng hổ hổ nói tên súc sinh kia đã chết, đối với hắn, đối Đường gia,  không có chỗ nào là không tốt.

Nhưng mà khi hắn nói những lời kia, đôi mắt đã đỏ ửng, như lập tức sắp phải khóc ra. Thế mà ngày hôm sau hắn tỉnh lại, liền hoàn toàn không nhớ rõ tối qua mình nói cái gì.

Mạnh Phất nghiêm túc nghe xong câu chuyện này của Lý Việt kể, Đường tướng quân xác thật có thể nói là yêu dân như con, nhưng nếu lời này kết hợp với câu chuyện vừa rồi của Lý Việt, sao nghe liền có chút kỳ quái nhỉ?

Sau khi Lý Việt từ bỏ chuyện quản gia, thời gian nhàn rỗi nhiều nhiều lên, cả ngày muốn làm cái gì liền làm cái đó, là người vui sướng nhất trong toàn bộ phủ Tuyên Bình Hầu, cho nên khi Mạnh Phất đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt để bàn về mấy vị khách quan có khả năng xuất hiện trong yến tiệc sinh thần của Thái Hậu, hắn liền trực tiếp đồng ý, cũng rất dễ dàng đuổi Thanh Bình ra chỗ khác, một mình tới chỗ này.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là lần này không phải chỉ là gặp mặt đơn giản vậy, sau khi Mạnh Phất học thuộc được danh sách khách khứa một lần, thế nhưng nàng còn cầm vài quyển tấu chương ra.

Oa, cái nữ tử này cũng thật tuyệt tình nga.

Lý Việt nhìn đống tấu chương đang mở sẵn trước mặt, chống cằm thâm trầm mà nghĩ, làm thế này không đúng đâu.

Hắn hiện tại không phải hoàng thượng, đây hẳn là thứ không nên xem.

Thấy trong mắt Lý Việt mang theo vài phần kháng cự, Mạnh Phất từ trước đến nay giỏi về suy đoán và quan sát nhân tâm cũng có chút không hiểu nỗi.

Hai ngày nay tấu chương thật sự có hơi nhiều, còn phải phân tâm đi tìm hiểu quan viên sẽ tiến đến đế đô chúc thọ Thái Hậu, Mạnh Phất cảm thấy mình nhiều ít gì cũng có chút xử lý không hết.

Mặt khác, tuy rằng khi thượng triều Mạnh Phất sẽ không mắng các quan viên đến máu chó phun đầu như bệ hạ, rốt cuộc nàng thật sự không có thiên phú như bệ hạ, nhưng trên tấu chương vẫn là có thể mắng một trận. Mạnh Phất từng định bắt chước ngữ khí của bệ hạ, nhưng số lượng từ vựng của nàng ở phương diện này quá mức thiếu thốn, thử rất nhiều lần mà cũng không ra được tinh túy, châm chước từ ngữ cũng đã tốn rất nhiều thời gian.

Cho nên nàng cảm thấy loại tấu chương này cứ để bệ hạ tự mình mắng, nhất định tiết kiệm được không ít thời gian.

Nhưng nàng không nghĩ tới chính là, hoá ra bệ hạ còn không muốn xử lý đống tấu chương này.

Mạnh Phất mở miệng nói: "Bệ hạ, xin nhờ ngài."

Lý Việt dời ánh mắt ra khỏi đống tấu chương trước mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Phất, dựa theo hiểu biết của hắn về Mạnh Phất, nếu là chuyện tự mình có thể làm được, vị phu nhân này khẳng định sẽ không đi nhờ người khác, mà hiện tại nàng ấy lại đang nhờ mình...... Lý Việt cân nhắc trong chốc lát, lại cảm thấy chuyện này có thể không nên nghĩ như vậy, bởi vì xác thực mà nói, mấy cái tấu chương cũng không thể coi như là việc của vị phu nhân này.

Hiện tại Mạnh Phất còn nhờ hắn, vậy cũng quá kỳ quái đi!

Lý Việt thử vận dụng đại não mình, thử tự lừa bản thân, hắn tưởng tượng Mạnh Phất trước mắt đang nhìn hắn với khuôn mặt hiện thời đang trên mặt hắn, thật sự có một lý do gì đó mà hắn nói không nên lời làm cho hắn cảm thấy hết thảy trở nên càng kỳ quái.

Lý Việt mím môi, tức khắc có chút không được tự nhiên, hắn giơ tay vén vén tóc mai trên mặt qua sau lỗ tai, nhìn Mạnh Phất nói: "...... Ngươi đừng nhìn ta như vậy."

"Hả?" Mạnh Phất có chút không hiểu những lời này của bệ hạ là ý gì, nàng đã nhìn vị bệ hạ này như thế nào chứ? Có gì khác biệt so với bình thường sao?

Lý Việt không trả lời Mạnh Phất, hắn tằng hắng một chút, nâng tay lên, trầm giọng nói: "Lấy bút tới."

Bút mực Mạnh Phất đã sớm chuẩn bị sẵn, liền đưa bút son đến trong tay Lý Việt, nàng đứng ở một bên giúp hắn mài mực.

Những ý nghĩ vớ vẩn không đầu không đuôi đó vẫn lởn vởn như mây trong đầu Lý Việt cho đến khi hắn nhìn thấy nội dung trên tấu chương, hắn vừa vỗ cái bàn vừa mắng: "Viết cái gì thế này? Có động não không đấy? Cho dù trẫm có ôm một con heo tới chỗ này, cũng không có khả năng viết ra thứ như vậy được. Đâu, trẫm thật muốn nhìn xem là con heo nào viết ra!"

"Đây đều là cái thứ rắm chó không kêu gì thế này! Còn không biết xấu hổ đưa đến trước mặt trẫm, mấy ngày không gặp, cái đám này da mặt dày lên không ít ha! Trước nay đúng là coi thường bọn họ rồi!"

"U, Ngụy Quân An này vậy mà cũng biết nói tiếng người nga, hiếm thấy, hiếm thấy."

"Tề Vân Giao bị cửa kẹp đầu rồi sao? Mười chữ viết sai hết năm rồi, hắn rốt cuộc như thế nào lên được Binh Bộ thượng thư vậy? Ngày mai thượng triều ngươi bảo hắn trở về chép Thiên Tự Văn một trăm lần cho trẫm!"

Bệ hạ nhìn từ tấu chương này qua tấu chương khác, miệng bá bá mắng không hề dừng lại, Mạnh Phất đứng bên cạnh giúp bệ hạ mở những tấu chương khác ra, ngẫu nhiên còn bị mấy cái so sánh kỳ diệu của bệ hạ chọc cười.

Nàng biết bệ hạ nhìn thấy đống tấu chương này khẳng định sẽ tức giận, bởi vậy nàng mới cố ý giữ lại cho đến sau kỳ nguyệt sự mới đưa cho bệ hạ. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy bệ hạ vừa hùng hùng hổ hổ, vừa huy bút son đề lên tấu chương, Mạnh Phất cảm thấy quyết định của mình thật không sai.

Bệ hạ trở thành mình, nhưng bệ hạ lại đáng yêu, hoạt bát hơn chính mình rất nhiều.

Lý Việt không biết phát hiện cái gì, hắn đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Mạnh Phất, Mạnh Phất giật mình một chút, sau đó nghe được bệ hạ hỏi nàng: "Ngươi sao lại nhìn trẫm như vậy?"

Mạnh Phất kỳ thật còn chưa ý thức được cái "nhìn như vậy" trong miệng bệ hạ rốt cuộc có cái gì khác với bình thường, mà nàng nghĩ có khi ngay cả bệ hạ cũng nói không rõ, liền hỏi: "Có cái gì không ổn sao?"

Lý Việt hơi bĩu bĩu môi, hắn trả lời không được, sau một lúc lâu, hắn có chút bất đắc dĩ cúi đầu, trong nháy mắt liền mắng ra một tảng lớn màu đỏ tươi đẹp trên tấu chương.

Mạnh Phất mở quyển tấu chương cuối cùng ra xong, trở lại vị trí đối diện Lý Việt ngồi xuống một lần nữa, cúi đầu suy nghĩ lại xem ban nãy mình nhìn có phải thật sự có chút không ổn hay không, vậy nàng nên nhìn bệ hạ như thế nào? Cũng không thể không nhìn bệ hạ nữa chứ.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Lý Việt hỏi nàng, hắn buông bút, hoạt động ngón tay một chút, lời nên mắng đều mắng ra hết, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Mạnh Phất ngẩng đầu, nhìn Lý Việt cười cười, nói: "Không có gì."

Chắc có lẽ là do Mạnh Phất đang dùng chính khuôn mặt của mình để nói chuyện, nên Lý Việt từ trước nay vốn không hề có chút cảm giác với thay đổi cảm xúc trên mặt người khác vậy mà nhìn ra điểm thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt đối diện, hắn cảm thấy Mạnh Phất hình như đang nói dối, vậy nàng ấy suy nghĩ cái gì chứ?

Tâm tư nhân loại rất khó đoán, bệ hạ từ trước nay chưa từng làm khó bản thân mình đi đoán mấy thứ này.

Lý Việt sờ sờ cằm, đột nhiên nhìn Mạnh Phất hỏi: "Ngươi thích đánh đàn?"

Mạnh Phất ngẩng đầu, hỏi: "Sao ngài lại hỏi cái này?"

"Ta nghe Thanh Bình nói."

Mạnh Phất ừ một tiếng, nàng ngừng trong chốc lát, lại nói với Lý Việt: "Không tính là thích, cũng nhiều năm rồi chưa đàn."

Lý Việt à một tiếng, nói: "Trong tư khố bên kia của ta còn có mấy cây đàn, là tiên hoàng đã tốn thật nhiều sức mới lấy vào được trong cung, nói là cái gì tứ đại danh cầm gì đó, nếu ngươi thích có thể lấy ra đàn chơi."

Lại nói tiếp, lúc trước tiên hoàng hình như còn từng nói muốn đem cây đàn kia ban thưởng cho Mạnh Nhạn Hành, không biết sau này tại sao mãi cho đến khi tiên hoàng băng hà, cây đàn kia vẫn còn nằm trong tư khố, hiện tại đều là của Lý Việt.

Hắn nói xong, cảm thấy không được, nếu dựa vào phong cách xử sự của Mạnh Phất, nàng ấy hẳn sẽ không đi mang cây đàn của người khác ra như vậy, việc này còn phải bảo đám ám vệ đi hỗ trợ.

Nghĩ đến phải đi sai đám ám vệ, Lý Việt có hơi đau đầu. Cái đám ám vệ này trí tưởng tượng quá phong phú, lúc trước hắn chọn người sao không xốc sọ não bọn họ lên nhìn xem bên trong chứa cái gì nhỉ? Người này lại nhiều chuyện hơn người khác, nếu đặt vào trong hậu viện của Tạ Văn Chiêu, thậm chí có khi còn có thể làm ầm ĩ được hơn mấy cái di nương kia.

Thất sách, thật sự là thất sách!

Lần sau sai bọn họ cũng không thể nói đơn giản được.

Nhưng có cách nào không cần đám ám vệ này làm không nhỉ?

"Đa tạ bệ hạ," Mạnh Phất vẫn không quá hiểu rõ vì sao Lý Việt lại nói với mình mấy chuyện này, hỏi Lý Việt: "Vậy bệ hạ thích cái gì?"

Lý Việt thở dài một tiếng, nói: "Có thể đánh Tạ Văn Chiêu không?"

Mạnh Phất: "......"

Cái sự kiện này thì nàng không thể nào giúp bệ hạ được rồi.

Nàng có chút miễn cưỡng nói: "Nói đánh thì cũng có thể đánh, nhưng có thể......"

Nàng vốn định nói, bệ hạ có thể lén đánh được hay không, sau lại cảm thấy không cần thiết, nàng thoải mái nói: "Thôi, ngài cứ đánh đi."

"Không biết vì sao, gần đây ta càng nhìn Tạ Văn Chiêu càng cảm thấy không vừa mắt, lúc trước vì sao ngươi lại gả cho hắn rồi?" Câu hỏi này Lý Việt nghẹn đã lâu, hắn nhìn Mạnh Phất, lại nói, "Nếu không muốn nói thì thôi."

"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối thôi." Mạnh Phất chỉ nói mấy chữ này.

Lý Việt cảm thấy Mạnh Phất lại nói dối, cũng có thể là thật, nhưng không phải toàn bộ nguyên nhân.

Mạnh Phất bị vị bệ hạ này nhìn đến có chút không được tự nhiên, nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Bên ngoài trời mưa rồi, bệ hạ."

Lý Việt ừ một tiếng, hắn cảm thấy khi nói ra lời này, cả người Mạnh Phất giống như đều bị bịt kín một tầng u buồn nhợt nhạt, hắn ý thức được mình nên nói chút  gì, rồi lại không biết mình đến tột cùng nên nói cái gì, bệ hạ rất ít khi bị khó xử như vậy.

Hắn cũng nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa phùn mênh mông xua tan nóng bức ngày mùa hè, hắn nhớ tới đôi mắt Mạnh Phất khi vừa rồi nói chuyện, đó là đôi mắt của hắn, nhưng lại hoàn toàn không giống như đôi mắt hắn nhìn thấy trong gương trước đây, phảng phất có thể câu lấy hồn người vậy.

Thật là kỳ quái.

Một hồi lâu, hắn nói với Mạnh Phất: "Vậy đợi chút ta đưa ngươi trở về."

Mạnh Phất quay đầu, nàng không biết tại sao Lý Việt lại đột nhiên nổi lên ý niệm như vậy, chỉ cười nói: "Bệ hạ, ngài như bây giờ làm sao đưa ta trở về?"

Lý Việt ngẫm lại, hiện tại thân phận hắn thế này đưa Mạnh Phất hồi cung xác thật có chút kỳ quái, hôm nay chuyện kỳ quái sự đã có rất nhiều rồi, không thể thêm nữa.

Hắn mang mũ có rèm lên, cùng Mạnh Phất ra khỏi Vân Hề Lâu, khi Mạnh Phất muốn lên xe ngựa, hắn lại lên tiếng gọi nàng: "À này......"

Mạnh Phất quay người lại, nhìn về phía Lý Việt, đợi trong chốc lát cũng không chờ được Lý Việt nói ra câu còn lại, nàng chủ động hỏi: "Bệ hạ muốn nói gì?"

Lý Việt cúi đầu, lấy nắm tay che miệng khụ hai tiếng, nói với Mạnh Phất: "Kỳ thật, lúc nãy ngươi nhìn ta như vậy, ta rất vui."

Hắn nói xong lời này, trong lòng phát ra một trận gào rú, hắn đang nói cái gì thế này!! Hắn vui chỗ nào chứ! Hắn căn bản còn chưa biết cái tư vị trong lòng hắn khi bị Mạnh Phất nhìn chăm chú là cái gì nữa mà! Cho dù hắn ý thức được Mạnh Phất có thể vì chuyện này mà nghĩ nhiều, thì hắn cũng không thể giải thích như vậy chứ, quá kỳ quái đi! Mạnh Phất nghe vậy càng không phải suy nghĩ càng nhiều hơn sao!

Đã nói không thể thêm chuyện kỳ quái gì nữa, ngươi sao lại thế này chứ! Lý Việt ơi Lý Việt, một đời anh danh của ngươi hôm nay liền toàn hủy ở nơi này!

Mạnh Phất sửng sốt một chút, mới ý thức được Lý Việt đang nói gì với mình, sau đó nàng nhịn không được phụt cười một tiếng, thế nhân đều nói vị bệ hạ này hung ác tàn nhẫn, máu lạnh vô tình, sợ là chỉ có mỗi nàng mới cảm thấy bệ hạ đáng yêu.

Nàng nói: "Ta biết rồi, bệ hạ, ngài trở về sớm chút, cẩn thận kẻo mắc mưa."

Lời giải thích của Lý Việt liền ngừng ở bên miệng, hình như cũng không có gì cần giải thích, hắn hơi hất hất mặt, nhìn Mạnh Phất nói: "Biết rồi, lần tới gặp mặt, đàn một khúc cho ta nghe đi."

Trên đầu bệ hạ còn mang mũ có rèm, nàng nhìn không thấy biểu cảm của bệ hạ, nhưng tựa hồ có thể hiểu được tâm ý hắn.

Nàng cười cười, đáp: "Dạ được."

Nàng vào xe ngựa, xe ngựa từ từ chạy về hướng hoàng cung.

Lý Việt nhìn theo Mạnh Phất rời đi xong, mới mua một dây dù bên đường, lảo đảo lắc lư mà trở về hầu phủ.

Trận mưa này không lớn, chờ Lý Việt trở lại Tễ Tuyết Viện đã ngưng, khi trời mưa Hoa Tiểu Lăng về phòng trú mưa, hiện tại lại chạy ra sân tiếp tục đứng tấn.

Nàng ta nhìn thấy Lý Việt một mình từ bên ngoài bung dù trở về, có chút ưu sầu mà thở dài thay phu nhân.

Đã nhiều ngày nay nàng ta đi qua chỗ lão phu nhân thỉnh an cũng đã nhìn ra, lão phu nhân hiện tại vì chuyện quản gia mà bất mãn với phu nhân rất nhiều, nói không chừng ngày nào đó liền trút giận lên phu nhân, phu nhân giúp mình nhiều như vậy, nàng ta cũng nên nhắc nhở phu nhân một chút, vì thế Hoa Tiểu Lăng liền mở miệng khuyên Lý Việt: "Phu nhân, ngài cứ xuất đầu lộ diện như vậy đi ra ngoài cả ngày, hình như không được tốt lắm?"

Lý Việt thu dù, quay đầu nhìn về phía Hoa Tiểu Lăng, nói: "Chỗ nào không tốt? Ta thấy Tạ Văn Chiêu cũng không đi ra ngoài không ít mà?"

Hoa Tiểu Lăng cũng không biết nên nói như thế nào, phu nhân trước nay rất thông minh, hiện tại sao lại hồ đồ như thế?

Nàng nói: "Ngài làm sao đi so với Hầu gia được?"

"Sao lại không thể?" Lý Việt trừng to mắt, hắn lời lẽ nghiêm túc nói: "Ngươi không thể vì đầu óc Tạ Văn Chiêu không tốt liền kỳ thị hắn chứ!"

Thanh Bình đứng ở dưới mái hiên nghe được lời này vạn phần không biết nói gì. Hình như phu nhân đã hoàn toàn quên mất, mới cách đây không lâu phu nhân còn muốn hoà thượng chùa Bạch Mã treo trước chùa cái thẻ bài, viết "Chó được vào, Tạ Văn Chiêu thì không".

Hiện tại phu nhân vậy mà nói không được kỳ thị Hầu gia, hơn nữa nói lời này không khỏi quá đúng lý hợp tình như vậy.

Hoa Tiểu Lăng nghẹn lời, mình sao tự nhiên bị đội cho cái mũ to thế này?

Nàng ta phát hiện hình như phu nhân căn bản không hiểu được ý mình, nhưng không đợi nàng ta mở miệng tiếp tục thảo luận sâu hơn với phu nhân về chuyện từ bỏ việc quản gia sẽ gây khó cho phu nhân, thì mu bàn tay đã bị Lý Việt lấy dù chọc một chút, nàng ta nghe tiếng phu nhân nghiêm khắc nói: "Ngươi vảnh tay lên thế này làm cái gì? Tư thế ngồi hạ thấp xuống một chút nữa, cánh tay nâng lên, lưng thẳng hơn một chút, mắt nhìn thẳng về phía trước xem, đừng có co rút như con tôm vậy, phấn chấn lên chứ!"

Hoa Tiểu Lăng vội vàng hóp bụng thẳng lưng, sau một hồi răn dạy của phu nhân, nàng ta cũng đã quên mất mình còn định nói gì.

Khúc Hàn Yên bưng canh nóng từ bên ngoài đi vào. Sau cái ngày định mệnh đó, nàng ta còn nằm mơ thấy phu nhân, trong mộng nàng ta ở thanh lâu bị tú bà đánh chửi, phu nhân đột nhiên xuất hiện cứu nàng ta, muốn mang nàng ta lưu lạc giang hồ.

Khúc Hàn Yên rõ ràng biết mình sẽ không sinh ra tình tố gì với nữ tử, nhưng hiện giờ nàng nhìn ra giấc mộng giang hồ hiệp khách mà bản thân mình luôn khao khát từ bé trên người phu nhân, vừa thấy phu nhân múa kiếm đánh quyền, liền không khống chế được mà muốn tới gần, ngay cả Tạ Văn Chiêu cũng không rảnh lo.

Nàng ta đi đến bên cạnh Lý Việt, nhẹ nhàng từ tốn khuyên nhủ: "Phu nhân, xin ngài bớt giận, Hoa di nương nói chuyện vốn không dễ nghe, ngài đừng để ở trong lòng, dù sao nàng ta vẫn luôn là như vậy rồi."

Hoa Tiểu Lăng dùng một biểu cảm gặp quỷ mà nhìn Khúc Hàn Yên, mụ nội nó, Khúc Hàn Yên cái con hồ ly tinh này sao lại thế chứ? Không đi lấy lòng Hầu gia đi, cả ngày cứ chạy qua chỗ phu nhân hỏi han ân cần, muốn làm gì vậy?