Hoàng Thượng Nói Phải

Hoàng Thượng Nói Phải - Chương 7-1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Zenryou



Beta: Kunnie



—————-



– “Những chiếc lông chim, những chiếc lông chim thưa thớt của ta, cái đuôi của ta đã khô cằn nhưcỏ, bị mưa gió thổi ngã, sợ tới mức ta oa oa kêu to, oa oa kêu…“



Tứ công chúa rung đùi đắc ý dẫn theo một con chim điểu đi vào thư phòng, miệng hát bài ca dao vừa được học, lớn tiếng xướng. Đang ca hát bỗng dừng lại hỏi nha hoàn ở bên cạnh :”Được một lúc lâu rồi, có phải nó muốn ăn cơm rồi không? Ngươi xem, nó nhất định đã đói bụng rồi!“



– “Công chúa, vẫn còn sớm. Nửa canh giờ nữa người hãy cho ăn. Nó bây giờ chưa đói”.



– “Nó nhất định đói bụng rồi, bằng không vì sao lại nhắm mắt lại? Nhất định là đói đến mức không còn khí lực mà mở mắt.“



– “Không phải đâu công chúa. Những loại chim chóc vốn là ban ngày nhắm mắt ngủ, không liên quan gì đến chuyện đói bụng cả!”. Cung nữ ra sức giải thích.



Lúc này tam hoàng tử cũng viết xong bảng chữ mẫu của ngày hôm nay, buông bút tạm thời nghỉ ngơi. Nữ thị nhân vội vàng giúp hắn rửa tay, hắn quay đầu nhìn đến muội muội dẫn theo con chim điểu với một hình dạng chật vật, lông chim thì thưa thớt như chim cú mèo con, có chút chịu không nổi nói:



– “Không thể nào? Tứ hoàng muội, muội thật đúng là đang nuôi dưỡng nó sao? Con điểu gì đó trông thật là xấu, muội mang nó ra ngoài chơi không sợ mọi người cười cho sao. Còn nữa, muội vừa rồi hát cái quái gì vậy? Những lời này ta chưa từng nghe qua.“



– “Kia mới không phải quái ca! Muội học ở trong “Kinh lý thi lý”, rất học vấn đó!”. Dư Đồng kháng nghị. “Còn nữa, con chim cú mèo này rất đáng yêu, là sủng vật của muội, làm sao lại sợ xấu mặt cơchứ !“



Tam hoàng tử ngây ra một lúc, cố gắng nghĩ nghĩ vẫn không hiểu ra sao. Hoàng muội dường như không giống người thường, con mắt thẩm mỹ cũng khác, chỉ có cá nhân nàng mới thưởng thức được thôi, hắn không miễn cưỡng. Nhưng nàng nói là ở trong Kinh Thi…vậy nó ở chỗ nào? Hắn không nhớ rõ trong Kinh Thi lại có nhạc thiếu nhi.



– “Muội muội, muội nói những lời vừa rồi muội học ở trong “Kinh Thi”? Có phảilà nói giỡn hay không?“



– “Đâu có! Không tin hyunh đi hỏi Di nương, là Di nương dạy muội! Hôm kia muội cứu được con chim điểu này lúc nó bị con cú mèo làm bị thương rớt xuống, Di nương liền kể cho muội một câu chuyện xưa là “Âu Hào” có ở trong Kinh Thi lý nói là chuyện này có liên quan đến một câu chuyện ngày xưa, còn dạy muội ca hát. Muội rất thích liền theo Di nương học ca!”. Phi thường kiêu ngạo mà nói.



Tam hoàng tử trừng mắt nhìn, cảm thấy đầu có điểm mơ hồ. Thực muốn xác định liền quay đầu hỏi một thị đọc bên cạnh hắn, lớn hơn bốn tuổi so với hắn:



– “Lâm Đài, trước kia ở Vô Dật Trai ta có nghe qua Thái Phó giải thích qua “Âu Hào”. Tựa hồ là mắng con chim cú mèo mà? Bởi vì nó khi dễ một con chim điểu đáng thương, hủy khoa, đoạt sồ cho nên nó hẳn là một chuyện xưa? Hơn nữa âu hào ở bên trong là chỉ việc phá hư chim điểu? Không phải có ý nghĩa rằng đó là chính sách tàn bạo đối với nhân dân tạo thành việc hãm hại bóc lột đó sao? Hay là ta nhớ lầm?“



– “Điện hạ, người nhớ không lầm đâu ạ !”. Thư đồng không chút do dự trả lời.



– “Ta cũng nghĩ như vậy”. Hắn thực sự tin tưởng trí nhớ của thư đồng, tam hoàng tử nghi hoặc hỏi muội muội:



– “Nếu là những từ ngữ bi phẫn, vì sao muội lại có thể xướng lên một cách vui vẻ như vậy?“



Dư Đồng công chúa không ai bì nổi nói:



– “Là bi phẫn mà, muội không phải xướng ra rất đáng thương hay sao? Hôm kia dưới tàng cây muội cứu được con chim điểu này, Di nương cùng muội bôi thuốc cho nó, nhìn nó có bộ dạng thật thê thảm rất giống những câu thơ kia cho nên đã dạy muội niệm, hơn nữa sợ muội không nhớ được, còn biên thành khẩu ngữ ca dao dạy muội xướng nữa đó !“



Tam hoàng tử cho thư đồng tới giá sách mang “Kinh Thi” tới, rất nhanh giở đến “Âu Hào’’, nhìn một chút, bật cười, nói:



– “Ta đoán muội nhất định đã không chỉnh lại cho cẩn thận rồi“



– “Nào có không chỉnh lại? Rõ ràng đầy đủ mà!”. Dư Đồng công chúa rất tức giận, cảm thấy lão ca ca yêu quý của bé thật phiền toái.



– “Vậy muội xem đi”. Tam hoàng tử cố gắng nín cười.



– “Hừ, Tam ca hynh hãy nghe cho kỹ !” Thanh thanh yết hầu, cao giọng xướng: “Dư vũ tiếu tiếu, dưvĩ tả tơi, dưthất kiều kiều, mưa gió sở phiêu diêu, dư duy âm nhao nha. Muội đọc xong rồi đó“




– “Phốc xích!”. Đây là tam hoàng tử đáp lại.



Mà tại cửa thư phòng thái giám cũng truyền đến một tiếng cười khẽ, mọi người sợ hãi, hoàng đế bệ hạ đại giá quang lâm, làm cho mọi người một phen hoảng loạn.



Tử Quang Đế tùy ý vẫy tay cho vú già cùng thị nữ lui ra,giữ lại hai hài tử cùng hai thư đồng.



– “Phụ hoàng, ngài sao lại rảnh mà tới đây?”. Dư Đồng công chúa bị Tử Quang Đế ôm ngồi trên ghế, nhịn không được tò mò hỏi. Từ hạ tuần tháng năm tới nay, phụ hoàng không hề có thời gian đi xem bọn hắn đọc sách. Ngay cả việc vào buổi tối mỗi ngày ở thượng điện triệu kiến bốn đứa nhỏ hỏi việc học tập, cũng đổi thành một tuần một lần.



– “Dư Đồng, Di nương con dạy con hát ca dao trong kinh thư phải không?“



– “Vâng, còn có nói chuyện xưa nữa. Trong Thi lý đều có chuyện xưa, Di nương kể chuyện xưa cho con xong, con sẽ nhớ kỹ những chỗ đã chỉnh trong thủ thi, sẽ không quên điệu”. Dư Đồng dùng sức gật đầu.



Tử Quang Đế nhìn về phía tam hoàng tử: “Dư Dương, Minh phi có phải lấy một loại phương pháp nào khác thi giáo cho con không?“



– “Đúng vậy”. Tam hoàng tử gật đầu.



– “Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy phải không? Cho nên phương thức học tập của con cùng DưĐồng có chút khác nhau.“



“Việc này… Là do nhóm Thái Phó đề nghị, mẫu phi đã đồng ý “. Tam hoàng tử trả lời có điểm chần chờ. Nghĩ tới hai tháng nay, mẫu thân vì muốn cho hắn có thể tiếp thu bài học một cách tốt nhất, cơ hồ mỗi ngày đều đến Hàn Lâm Viện tìm các đại học sĩ, những vị có học vấn uyên bác uy danh, cùng Minh Hạ Cung biện luận, yêu cầu Minh Hạ Cung mẫu phi chiếu cố mẫu thân hy vọng phương thức tốt nhất để giáo dục hắn. Sau đó mẫu phi không nề hà, không làm phiền hắn cùng với Dư Đồng khi đang học tập, hiện tại tiến độ học tập, đọc sách, tất cả đều là do nhóm Thái Phó định ra.



Tử Quang Đế nghe xong, không nói gì thêm, chỉ hỏi:



– “Sao không thấy mẫu phi các con?“



– “Minh phi hai canh giờ trước đó phải đi Nội Vụ phủ để giải quyết công việc, rồi sẽ đi thăm Kim phi. Kim phi lại phát bệnh, vẫn chưa khỏe lên, cho nên Di nương cho triệu kiến Thái y viện để thảo luận về bệnh tình của Kim phi, phải sau giờ Mùi mới trở về ạ !”. Tam hoàng tử báo cáo chi tiết.




– “Là như vậy sao? Nàng như vậy, chẳng phải sẽ chậm trễ việc học tập của các con sao?“. Tử Quang Đế nói



– “Không đâu, phụ hoàng.Di nương dạy rất tốt, chúng con không có bị chậm trễ đâu”. Dư Dương vội vàng nói.



Tử Quang Đế mỉm cười, đối với cá tính của đứa nhỏ này đại khái cũng có chút hiểu biết.



Giữa trưa, ở trong cung nữ tham vệ hướng hắn báo cáo về việc Minh Hạ Cung sáng đã ở trong Nội Vụ phủ vội vàng xử lý sự vụ, hơn nữa ngay cả Minh Tĩnh cũng triệu kiến, tựa hồ có chút giáo huấn, hy vọng hắn tự giải quyết cho tốt. Đối với việc nàng triệu kiến Minh Tĩnh tuyệt đối không ngoài ý muốn của hắn, không yên tâm một gia tộc họ Minh sẽ ứng phó như thế nào, nói thực ra, hắn luôn luôn ngồi chờ xem kịch vui.



Gần đây vì Minh Hạ Cung được sủng ái nên các giai tần khác đều bị lảng tránh. Tam cung cùng hợp lại làm quyết sách, nghe Nội Vụ phủ báo cáo, chỉ còn nàng một mình xử lý, hai cung kia đều lấy việc bị bệnh cáo ốm để cự tuyệt cộng sự.



Thời gian này sự tình lại đặc biệt nhiều,các quốc gia đến tấn kiến đặc biệt nhiều, do vậy phải tổ chức yến hội cùng với đó là an bài cho các quan lại ngoại giao của các nước, đồng thời trong cung đang tiến hành tuyển chọn cùng huấn luyện cung nữ, tháng tám lại tổ chức đại hôn, đủ loại công việc còn phải cùng lễ bộ phối hợp các loại lễ rườm rà làm cho Minh Hạ Cung bận đến sứt đầu mẻ trán.



Nếu công tác nặng nề còn không đủ để làm cho nàng mệt mỏi, như vậy nếu có thuộc hạ nào làm việc không cẩn thận chắc chắn làm cho nàng hỏng mất.



Cho tới nay, đều là Vịnh Đông Cung độc tài các sự vụ ở hậu cung, từ trước ở Đông Cung khi tức là như thế, đề bạt đều là tâm phúc của mình.Nói là uỷ quyền không để ý tới sự vụ, nhưng lưu lại những người đó chỉ cần bày ra không hợp ý liền tỏ thái độ cũng đủ làm cho sự tình thêm phức tạp. Kết quả không phải là chạy tới hắn khóc lóc kể khổ,làm cho người ta chế giễu mà là ở phía sau cung dấy lên ngọn lửa tẩy trừ, biến thành tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất, tựa như những điều có trong lịch sử, lại năng lực thấp quốc quân, luôn chỉ có thể đi hướng theo con đường chính sách tàn bạo, còn tự nhận là này hết thảy tàn bạo, đã kêu lên mạnh mẽ vang dội.



Không biết nàng xử lý như thế nào? Mạnh mẽ vang dội khiến cho hậu cung tiếng oán than dậy đất trời chăng? Hay vẫn chỉ là yếu thế làm cho hết thảy vẫn như cũ, làm cho người ta dắt mũi?



Hắn biết nàng vốn định ở trong cung giấu tài mà sống. Nhưng mà đó chỉ là ý tưởng mộng ảo, đừng tưởng rằng có thể thực hiện. Hoàng cung không phải là nơi ăn chay niệm phật, khi đã tiến vào hưởng thụ phú quý thì tốt nhất phải thanh tỉnh mà nhận thức.



Làm thê tử của một người bình thường, có lẽ chỉ cần để ý cùng tận trách các công việc trong nhà cho tốt; nhưng làm một thê tử của hoàng đế, lại còn có một thân phận khác, nô tì nô tì, cũng là thê tử, cũng thần chúc, hơn nữa phần lớn thời điểm “Thần” trước cho “Thiếp”. Này thân phận cho quốc cho gia, đều phải tận trách nhiệm.



Tựa như hắn, Thiên Triệt. Ra các quyết sách, lo lắng sự tình, hoàn toàn đứng trên lập trường của một quân vương, vì củng cố vương quyền, lo lắng cho lợi ích của nhân dân, vì thế đủ loại tư tình cũng không thể làm cho hắn bận tâm.



Cho nên mấy ngày nay tới giờ, cho dù biết nàng kỳ thật cũng chỉ là nữ tử, cũng có thể là một hiền thê, nàng đối với hắn cơ hồ không hề sở cầu thậm chí cũng không cần có đứa nhỏ để bảo đảm nửa đời sau của nàng, luôn dịu ngoan nhìn lên hắn… Thân là một người nam nhân, đối với nữ nhân của mình còn có chút thương tiếc nên đem nàng thủ hộ không để nàng phải chịu mưa gió bẻ gãy.




Nhưng không được, hắn không thể làm như vậy.



Hắn không rảnh đối một nữ nhân như vậy để mà phong hoa tuyết nguyệt; thứ hai, thân phận của nàng đại diện cho một thế lực cực lớn,sau hai năm đăng cơ làm hoàng đế đã bị hắn liệt vào danh sách phải diệt trừ. Nếu hắn muốn làm, nhất định phải hoàn toàn cầm quyền, nhanh chóng thoát khỏi sự khắc chế của các đại thần. Trong lịch sử đó là tất nhiên, mỗi một vị tân hoàng đế đăng cơ đều phải trải qua quá trình giống nhau, thẳng đến chân chính chấp chính.



Hơn nữa, giai đoạn này hắn cần nàng vì hắn mà thống trị hậu cung, thành lập thể chế thành một bộ, hắn vẫn cảm thấy hậu cung quản lý sơ tán, không hề kết cấu làm cho người ta dễ dàng có thể gây sóng gió. Hậu cung cần chỉnh đốn, trước mắt nàng là người thích hợp nhất. Cho nên hắn phải đối với nàng như vậy.



Hắn gần đây luôn luôn nghĩ tới nàng cho nên khi rảnh rỗi muốn tới đây, nhưng Minh Hạ Cung còn phải xử lý công việc ở bên ngoài nên nhất thời không được nhìn thấy nàng. Tuy rằng không thấy được nàng có chút thất vọng, nhưng đã đến đây tự nhiên đối với hai đứa nhỏ sẽ khảo thí một phen, hắn muốn xem phương pháp dạy học này có hiệu quả như thế nào.



Dư Đồng mới bốn tuổi, hắn chậm rãi dỗ nàng mở miệng, nghe nàng nói chuyện xưa. Mỗi một đoạn chuyện xưa đều có thể làm cho bé nhất thủ thành thơ. Oa nhi này trí nhớ thập phần kinh người, Minh Ân Hoa giảng qua chuyện xưa cho bé, thậm chí khi Minh Ân Hoa đọc sách có khi cũng thuận miệng ngâm nga ra câu thơ, tiểu nữ oa đều có thể lưu loát sướng niệm. Đương nhiên muốn bé tự học là không thể được mà phải dùng phương thức nói chuyện phiếm, làm cho tiểu nữ oa không có áp lực, như vậy có thể phát huy chỉ sau mấy ngày liền học được không ít.



Tử Quang Đế thỉnh thoảng gật đầu nghe nữ nhi thanh thúy mà sinh động thanh âm, từ bé thao thao bất tuyệt hiện bảo. Sau đó lại phát hiện Dư Dương ở bên cạnh cũng thập phần chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò cùng tán thưởng.



Minh Ân Hoa dạy học bằng phương thức này có lẽ không được các đại học sĩ tán thành nhưng thành quả cũng rất khó cam đoan so với giáo pháp chính thống càng tốt hơn. Nhưng mà phương thức như vậy cũng là một chuyện mà người ta chờ mong để có phương thức học tập tốt hơn, làm cho tiểu hài tử nguyện ý siêng năng học tập… Tử Quang Đế thầm nghĩ.



Rốt cục sau khi Dư Đồng phát biểu xong, Tử Quang Đế thấy bé dụi mắt liền gọi người hầu đưa bé đi nghỉ ngơi. Tiếp theo mới tiếp tục khảo thí tam hoàng tử, không ngoài ý muốn tuổi còn nhỏ, nhưng hắn đã có thể sướng và ngâm rất nhiều danh thiên kinh điển, hơn nữa bộ dáng khi viết thư pháp cũng thật sự có khí chất, có thể thấy được công khóa nặng, càng nhìn thì sẽ nhận ra Trương phi vọng tưởng cho hắn có tâm tinh giống long vương là có bao nhiêu bức thiết.



Có lẽ Dư Dương đã bị một áp lực rất lớn, nhưng tất yếu phải như vậy sao? Tuy rằng hai huynh tỷ cũng là như thế này, nhưng hiện tại nếu tính giao hắn cho Minh Hạ Cung khai phá bước phát triển bằng phương thức học vỡ lòng mới,có thể làm cho đứa nhỏ càng thích thú học tập hơn, làm cho hắn không phải giống như người xưa, nặng nề trong việc học tập mà trở thành như vậy?



Đương nhiên, hiện tại nếu như đứa nhỏ đã hình thành ý thức muốn cạnh tranh, cho rằng khắc khổ học tập mới đảm bảo được tương lai, vậy hắn cũng không thể nói gì hơn. Cho nên hắn nói:



– “Dư Dương, hiện tại việc học của con đều do Thái Phó an bài, như vậy con ở chỗ này cũng không học được cái gì, Minh phi cũng không dạy cho con được cái gì. Con có muốn về Vô Dật Trai cùng ca ca, tỷ tỷ cùng đọc sách không?“



Tam hoàng tử nghe vậy ngẩn ra, tuy rằng phía sau thư đồng lặng lẽ lay ống tay áo của hắn, muốn hắn nhân cơ hội mà trở lại Vô Dật Trai cho đại học sĩ giảng bài – là người mà Trương phi rất tín nghiệm.



Nhưng Tam hoàng tử phát hiện mình cũng không muốn rời đi, cho nên hắn không mở miệng được. Mấy ngày nay, nghe mẫu thân cùng nhiều đại học sĩ khinh bỉ cùng phê phán phương pháp dạy học của Minh Hạ Cung, quả thật cảm thấy phương pháp đó như trò đùa, không ra thể thống gì, đây là câu nói mà mẫu thân không ngừng nói. Nói nhiều, nghe nhiều, tựa hồ như thành chân lý, vì thế hắn liền tin. Mới có quyết định nếu có cơ hội nhìn thấy phụ hoàng, vậy thì nhất định sẽ xin phụ hoàng cho mình rời khỏi Minh Hạ Cung.



Nhưng mà… phương pháp của Minh phi thật sự là sai sao ?



Có lẽ hắn không biết cái gì là đúng. Nhưng hắn hâm mộ muội muội có thể học tập nhanh như vậy bằng cách học nhạc, mỗi ngày nghe chuyện xưa bằng cách xướng,ca các khúc ca của thiếu nhi, cư nhiên cũng là một loại học tập, muội muội nói mỗi một cái chuyện xưa, hắn đều rất thích nghe, cảm thấy rất thú vị.



Hắn… Cũng không thể được học giống như muội muội?



– “Sao không có trả lời? Dư Dương“. Tử Quang Đế thúc giục.



Tam hoàng tử trong lòng quyết định, nhìn về phía phụ thân:



– “Phụ hoàng, con không muốn đi Vô Dật Trai. Con khẩn cầu phụ hoàng cho con ở lại Minh Hạ Cung cùng muội muội học tập.“



– “Vì sao? Hay con cho rằng Thái Phó dạy học không được tốt?“



– “Không phải. Thái Phó định ra việc học, con nguyện ý tiếp tục học tập. Nhưng hy vọng sau thời gian học tập, có thể cùng muội muội theo Minh phi cùng nhau học tập.“



– “Trẫm sẽ không đáp ứng với con yêu cầu này“. Tử Quang Đế thản nhiên nói: “Hai loại phương thức này mâu thuẫn nhau, trẫm làm sao có thể cho phép con đồng thời cùng học? Làm người không thểtham như vậy, nếu con tham lam như vậy sẽ chỉ dẫn tới kết cục thất bại.“



– “Sẽ không đâu, con có thể chịu được…”. Dư Dương ý trí kiên định.



Nhưng Tử Quang Đế không cho hắn nói thêm gì nữa. Ý vị thâm trường nhìn con trai, nói:



“Đối với học tập, con không có khả năng đồng thời tiếp nhận cả hai phương pháp; đối với việc xửthế, con không có khả năng đồng thời lấy lòng mọi người mà không phải đắc tội ai. Lựa chọn chỉ có một, con hãy cẩn thận suy nghĩ đi”.



Nói xong, Tử Quang Đế bãi giá rời đến Kim Thu Cung.