10.
Ở thiên điện.
Ánh nến lờ mờ, khi nhìn qua cửa sổ, có thể thấy một dáng người tinh tế yểu điệu ở bên trong.
Nến đỏ lay động, lúc ẩn lúc hiện, ta cảm thấy một tia quỷ dị.
Vãi chưởng, chả nhẽ ta nửa đêm hẹn hò với nữ quỷ.
Chân ta hơi nhũn ra, xong rồi, ta sớm đã cho nhóm nội thị tỳ nữ lui ra, hiện tại, chỉ có một mình ta.
Ngộ nhỡ thật sự là quỷ thì phải làm sao bây giờ, ta còn chưa lưu lại di ngôn, sau khi ta chết đồ lễ hàng năm đều phải có bốn chân giò, hai con vịt quay, một mâm bánh hoa mơ, hai bánh trà, ba......
"Nương nương đứng ở bên ngoài làm gì, bên ngoài gió mát, vẫn là nên mau chóng đi vào, tránh bị nhiễm phong hàn."
Thanh âm này uyển chuyển du dương, nghe như tiếng nữ quỷ dụ dỗ.
Bất kể nàng là gì, ta đã hạ quyết tâm, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!
Ta dứt khoát kiên quyết bước vào.
"Ngươi......"
Vẻ mặt thân thuộc hiện ra trước mắt.
Nàng nhìn ta cười.
Ta há to miệng, không khỏi hô to:
"Tẩu tẩu?"
"Nhan nhi", Lâm đáp ứng, không, tẩu tẩu ta thân thiết kéo tay ta, "Lâu rồi không gặp, muội gầy đi rồi."
Ta hoảng sợ giật giật khóe miệng, "Sao tẩu đã trở lại, còn thành đáp ứng của Hoàng thượng? Ca ca đâu?"
"Chàng đã chết." Nàng bình tĩnh, trong giọng nói không có một chút gợn sóng.
"Tẩu ở nói bậy bạ gì vậy! Ca ca bảo vệ biên cương, huyynh ấy vô cùng tốt, sao tẩu lại có thể vô duyên vô cơ trù ẻo huynh ấy như vậy!"
Ta chỉ vào nàng, cả người run rẩy, ta sợ cực kỳ, ca ca hắn......
"Lạc Khinh Nhan!" Nàng nhìn vào mắt ta, "Một năm trước ca ca muội đã chết."
"Nam tử Lạc gia dũng mãnh thiện chiến, đi làm tướng quân bình định biên cương, Thái tử sợ bị công lao này lấn át, bèn hạ lệnh hnh ấy một mình đánh xuống phía nam, rồi ngầm sai sát thủ giết huynh ấy, rút quân cắt lương thực, khiến huynh ấy phải chết."."
Ánh mắt ta ngây dại nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Nam tử Lạc gia dũng mãnh thiện chiến, đi làm tướng quân bình định biên cương, Thái tử sợ bị công lao này lấn át, bèn hạ lệnh hnh ấy một mình đánh xuống phía nam, rồi ngầm sai sát thủ giết huynh ấy, rút quân cắt lương thực, khiến huynh ấy phải chết.."
"Ca ca đối với ngươi tốt như vậy, ngươi muốn báo thù, đúng không?" Nàng từng bước dẫn dắt ta.
"Đúng, ta muốn báo thù......"
Mắt ta không có một chút sức sống, tựa như một con rối gỗ.
"Trời đã tối, nương nương trở về đi."
"Vâng." Ta gật gật đầu, rời khỏi thiên điện.
Tới khúc ngoặt, trong mắt ta chứa đầy sự bình tĩnh.
Trí nhớ của ta bị người khác động tay động chân, trước đây ta đã nghi ngờ từ lâu.
Hôm nay, Lâm đáp ứng giúp ta thôi miên, đã chứng minh rồi chuyện này thật.
Ta cúi đầu nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, âm thầm nhìn hồi lâu.
Dây chuyền trông cũng không bắt mắt, bên trong rỗng, bên ngoài quấn chỉ bạc và đính ngọc, ở giữa là một chiếc túi hương nhỏ xíu, ngửi kỹ có mùi thơm thoang thoảng.
Đó là cỏ phệ hồn được phù chú, đối với người khác có lẽ không có tác dụng mấy, nhưng đối với ta mà nói, nó sẽ khiến đầu óc minh mẫn, bởi vì trong đó vẫn còn có một tia linh hồn.
Phải.....
Là ai làm?
Ta lắc lắc đầu, nghĩ mãi không ra.
Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng sợ, trí nhớ của ta bị người khác bóp méo như vậy, giờ ta mới biết. Cuối cùng thì cái gì là thật, cái gì là giả?
Từ ngày gặp Lâm đáp ứng, ta lcũng không còn vui vẻ muốn ăn nữa, ngày đêm âu sầu, người cũng gầy đi trông thấy.
Có người đồn là ta sau khi gặp Lâm đáp ứng đã bị dáng vẻ xinh đẹp đó đả kích.
Cũng có người nói, Lâm đáp ứng nói cho ta một bí mật, chính là, giảm béo nhờ không ăn.
Còn có lời đồn kỳ quái hơn nữa, nói ta là bị Lâm đáp ứng hạ cổ, còn Lâm đáp ứng thực tế là người của Yên tần.
Đúng vậy, người nói chính là Thục phi.
"Tiểu Nhan nhi, ta thấy Lâm đáp ứng kia không đúng cho lắm. Người cao một thước bảy, gầy như cái cột, bảo sao nhìn không hợp lý, nếu ở hiện đại mà nói trông nàng như người nghiện, khẳng định là nàng ta đã luyện công pháp gì đó không ai biết!"
Ta chọc chọc vào đầu nàng, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, "Trong đầu người toàn là những thứ gì vậy?"
"Hì hì, trong đầu ta toàn là ngươi nha." Thục phi cợt nhả.
"Trong đầu ta toàn là ngươi......"
"Trong đầu ta toàn là ngươi......"
Giống như trước đây từng có người nói với ta như vậy.
Không ổn rồi, đầu lại bắt đầu đau, thật sự, thật sự gần đây ăn ít không phải do ta muốn thế, mà là ta bị đau đầu, trong đầu toàn hiện lên nhưng đoạn kí ức kỳ lạ.
Ta thật sự là......
Ta bỗng dưng ngẩng đầu, mắt tối lại, sâu không thấy đáy.
Ta nhìn chằm chằm vào mắt Thục phi, thâm trầm hỏi:
"Ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Thục phi giật nảy người: "Tiểu Nhan nhi, ngươi làm sao vậy?"
Ta tránh nàng nửa ngày, trong mắt toàn là lo lắng cùng sợ hãi thật sự, nếu nàng thật sự giả vờ, thì những hành động kia nàng thật sự làm rất tốt.
"Không sao", ta nhìn nàng, trên miệng nở một nụ cười thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, "Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta."
"Ừ...... Nàng sửng sốt một chút, "Ngươi cũng là, ngươi cũng là bằng hữu tốt nhất của ta."