Hoàng Thượng Đã Chết

Chương 2




2. Thật lòng ta xin thề, giây phút hoàng thượng chết, ta thật sự vô cùng lo lắng, thật sự chỉ có một chút hạnh tai lạc họa thôi*.

Sau đó thái tử ca ca xông vào, ôm ta an ủi: "Nhan nhi, đừng sợ, ta ở đây."

Ta thật sự không có sợ, tuy rằng hoàng thượng trước khi chết mắt trợn trắng trông hơi quỷ dị, nhưng ta thật sự không có sợ.

Ta chỉ là có điểm lo lắng, dù sao vẫn là do dung mạo của ta kinh vi thiên nhân**, nên mới khiến cho hắn tâm tình kích động, nhất thời không kìm hãm được......

Ta lo lắng, liệu rằng người khác có đem cái chết của hắn đổ lên đầu ra hay không? Có gán cho ta cái danh hồng nhan họa thủy, họa quốc yêu phi hay không?

Thanh danh gì gì đó ta cũng không ngại.

Chẳng qua là yêu phi sẽ bị đưa lên chùa làm ni cô, cạo đầu làm ni cô!

Về sau ta chỉ có thể ăn chay!

Nhưng rõ ràng là ta đã suy nghĩ quá nhiều.

Cái ta cần phải lo chính là đứa con trai thái tử khó giải quyết này này.

Vận mệnh như gió lốc, xoay vòng nhanh như vậy.

Nháy mắt, ta đã thành thái hậu dưới một người trên vạn người.

Ha ha, cảm giác này quả thực cũng không thích cho lắm.

Ngay cả con ta, hoàng thượng hiện tại, cũng luôn nhìn ta với ánh mắt có chút không đúng, có vẻ như có gì đó muốn nói với ta.

Chẳng lẽ hắn khó chịu khi phải gọi ta là mẫu hậu nên khinh thường ta?

Quên đi, mặc kệ có khó chịu hay không, dù sao ta nghe cũng thấy thú vị.

Thật sự, cho dù ta là một người ngốc bạch ngọt***, nhưng ta cũng có thể cảm nhận được, hắn nhất định là vẫn còn thích ta.

Nhưng mà...... Ta đã nhầm.

Ta ở trong cung đích mấy ngày nay, cũng không thấy hoàng thượng tới làm phiền ta.

Mỗi ngày ta chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ, nhàn rỗi thảnh thơi.

Ta tuy là nữ nhi của trưởng công chúa, từ nhỏ đã thưởng qua cẩm y ngọc thực, được nuông chiều từ bé, nhưng đồ ăn trong cung này quả thật là cũng phong phú hơn.

Khi mẫu thân gặp ta đích thời điểm, đầu tiên là khóc lóc, thương cho ca ca của người cứ thế mà ra đi, rồi lại thương tiếc ta, "Nhan nhi của ta như vậy mà lại bị nhốt trong thâm cung", sau đó lại sờ sờ hai má của ta, "Nhìn xem, thật là gầy, thật tiều tụy".

Ta không hiểu sao mẫu thân lại có thể nhìn ra ta tiều tụy, ta rõ ràng chính là đã béo tròn, gần nhất bụng còn to ra một chút.

Khi trước ở trong phủ, mẫu thân luôn cho ma ma trông coi ta, cũng không cho ta ăn nhiều lắm, ở đây không có ai quản, ta đương nhiên cũng ham ăn không ít.

Nhưng khi rời đi, mẫu thân vẫn nhắc nhở ma ma tổng quản không cho ta tiếp tục ăn nhiều nữa.

Ta có chút không phục, ngày thường là vì tương lai lập gia đình nên phải gìn giữ vóc dáng lấy lòng phu quân, giờ phu quân cũng đã chết, mẫu thân còn làm như vậy, có phải rất không có nhân đạo hay không.

Ta cơ bản có thể lấy thân phận thái hậu hiện tại để đè lại mẫu thân.

Nhưng mà...... Ta sợ.

Vì thế ta rầu rĩ không vui mất mấy ngày.

Hoàng thượng nghe chuyện, cười ha ha, đưa nho bạch ngọc Tây Vực tiến cống sang cho ta.

Ta cầm một quả cắn thử, rất ngọt.

Ta nhìn hoàng thượng cũng thuận mắt, liền cùng hắn than thở, "Ngươi nói xem, ta về sau cũng sẽ không xuất giá nữa, còn giữ dáng cho ai xem?"

Hoàng thượng mỉm cười nhìn ta một hồi lâu.

"Ai nói muội sẽ không xuất giá nữa?"

Lời hoàng thượng nói quả thật quá đáng sợ.

Đáng sợ tới nỗi 3 ngày liền ta không ăn uống được gì.

Hắn không phải là muốn cùng ta loạn luân chứ!

Nhưng rõ ràng lại là ta suy nghĩ nhiều.