Trong cung thật sự quá nhiều quy tắc rồi, đi đứng phải thẳng lưng, ăn nhẹ, uống ngụm nhỏ, cười khẽ, làm nàng nhớ những ngày tháng bị cha bắt học này học kia. Giờ nghĩ lại mới thấy không nơi nào tốt bằng nhà mình cả, người cha mà nàng luôn nghĩ là nghiêm khắc thực ra cũng rất hiền từ.
Mà học nhiều vậy để làm gì? Qua mấy ngày quan sát nàng thấy được các nữ nhân ở đây chủ yếu tìm cách gần gũi vua tranh sủng, vậy thì dạy cách hầu hạ là được rồi.
Nàng nghe dân gian nói cái gì mà một đêm thành phượng hoàng, không phải ám chỉ cái đó sao, tập trung một cái là được rồi, bầy vẽ làm khó người khác làm gì?
"Phương đáp ứng, người đã hiểu chưa?" Ma ma nói luyến thoắng một hồi cuối cùng cũng chịu dừng lại, bà ta mang theo mong đợi quay qua hỏi.
Mạnh Hạ Hạ sợ bà ta vẫn bắt nàng học tiếp, đành gật đầu nói hiểu hết rồi để bà ta mau mau rời đi.
Sau khi ma ma rời đi, cả người Mạnh Hạ Hạ như không còn chút sức lực nào nằm bẹp trên giường.
Mệt chết nàng rồi, bao giờ huynh đệ của nàng mới tới tìm nàng đây chứ? Họ định để nàng chết mục trong cung sao?
Thực ra không phải bọn họ không đến mà là đến nhưng không biết tìm nàng ở đâu, đã để lại ký hiệu tại nàng không để ý mà thôi.
Ở nơi khác, Hoàng Đế đang ngồi phê duyệt tấu chương nghĩ đến gì đó liền hỏi Tô công công: "Nàng ta học xong cung quy chưa?"
Tô công công thấy Duật Hy hỏi liền cúi đầu trả lời: " Bẩm thiên tuế, Phương đáp ứng đã học xong rồi ạ, vị ma ma kia đã báo trở lại rồi".
"Phương đại nhân nuôi dạy khuê nữ thật khác lạ". Duật Hy nghĩ tới Phương đáp ứng ngày hôm nay thật khiến hắn mở rộng tầm mắt, nào có nữ nhân nào như nàng ta chứ khuôn mặt xinh đẹp như cả người thật như khúc gỗ, hắn không nhìn ra nét uyển chuyển của nữ nhi trong cơ thể nàng cả.
"Ngày mai mang nàng ta tới đây, nể mặt Phương đại nhân cũng nên cho nàng ta thăng chức rồi".
Ý này chính là Duật Hy muốn thị tẩm lại Mạnh Hạ Hạ, Tô Công Công trong lòng thầm nghĩ Phương đáp ứng này quá may mắn rồi, nhiều phi tần mới được thị tẩm một lần đã bị hoàng thượng quên mặt mũi rồi, đừng nói đến người được lật thẻ bài nhưng lại cáo bệnh như nàng ta.
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chung quy lại ông ta vẫn chỉ là nô tài sao dám ý kiến với chuyện của chủ nhân, Tô Công Công kính cẩn cúi người: "Vâng, nô tài sẽ thông báo".
Duật Hy nói xong lại tiếp tục tập trung phê duyệt tấu chương.
Sự yên tĩnh của Duật Hy kéo dài chưa quá năm giây, lại có tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào bẩm báo:
"Khởi bẩn thánh thượng Mai phi đang đợi ngoài điện, nói hầm chút canh muốn đem cho hoàng thượng bồi bổ."
"Cho nàng vào đi". Ánh mắt Duật Hy tỏ ra tia khó chịu, đối phó với đám quan lại, việc nước, rồi cả đám nữ nhân thi nhanh tranh sủng này thời gian đâu cho hắn nghỉ ngơi đây?
"Hoàng thượng thần thiếp thỉnh an người". Nữ nhân y phục phấn hồng lộng lẫy uyển chuyển đứng trước mặt Duật Hy, Mai Phi cố gắng hạ thấp âm lượng để cho ngữ điệu trở nên mềm mại mê hoặc nhất có thể cất lời.
"Ái phi đêm hôm gió lạnh nàng lại đang bị phong hàn, bảo nô tài đem qua là được rồi". Duật Hy hơi rời mắt khỏi bản tấu chương, nhìn về phía Mai phi nói vài lời.
" Thiếp không sao, người ngày đêm vất vả, thiếp chỉ muốn góp chút tấm lòng nhỏ này thôi".
Mai Phi vừa nói vừa đi đến bên cạnh Duật Hy bỏ bát cháo ra khỏi khay, sau khi kiểm tra nhiệt độ thì đưa qua chỗ hắn.
Duật Hy không hề nhìn nàng ta chỉ đưa nhận lấy chén cháo, sau đó giống như muốn đuổi người ăn vài ngụm đã hết cả bát, rồi trả lại cho nàng, giờ hắn rất mệt mỏi không muốn tiếp nữ nhân, cố gắng ăn nhất để đuổi người.
Mai Phi thấy hoàng đế đã ăn xong, vẻ mặt không hiện lên tia mất mát, muốn nán lại thêm chút nữa lại không tìm được lý do đành thỉnh an rồi ra về.
"Ngươi làm chút việc đi, ta không muốn các nàng đến làm phiền nữa." Nhìn bóng lưng Mai Phi đi khuất Duật Hy nói với Tô công công, ý của hắn chính là đồn việc này đến tai hoàng hậu, hoàng hậu nàng ta sẽ có cách khiến bọn họ không đến làm phiền hắn nữa, xưa nay nàng ta thích nhất là thêm cung quy không muốn nữ nhân dùng thủ đoạn tranh sủng.
...
Hôm sau cả hoàng cung truyền tai nhau Mai Phi đêm hôm bất chấp gió lạnh đến mang cháo khuya cho hoàng thượng, sáng sớm hoàng hậu đã truyền Mai Phi đến tẩm cung hỏi chuyện rồi.
" Mai phi ta biết muộn muốn quan tâm hoàng thượng, nhưng cung quy đã ghi hậu cung không được làm phiền hoàng thượng duyệt tấu chương, đây là lần đầu ta bỏ qua nhưng để răn đe người khác muội vẫn lên chép phạt cung quy đi."
Mai Phi bất mãn nhưng lại không dám làm trái ý, cố tỏ ra cảm kích ơn hoàng hậu.
"Được rồi lần sau phải chú ý, muội chưa khỏe về nghỉ ngơi đi." Hoàng hậu là con gái của thừa tướng đương triều, Đức thừa tướng là người có thể nói là hô mưa gọi gió trong chiều đình này, ngôi vị hoàng hậu của nàng ta vững càng vững thêm. Đến thái hậu còn vì gia tộc nàng ta mà nể vài phần, còn Mai Phi chỉ là con gái viên quan tam phẩm mà thôi, người trong cung này dám đấu duy nhất với hoàng hậu chỉ có Diệp quý phi mà thôi.
Cô ta là con gái của Diệp tướng quân, Duật Hy là người rất thông minh nạp cả hai gia tộc lớn vào hậu cung, để hai gia tộc tự kiềm chế sự bành trướng của đối phương, còn mình cũng bớt đi được vài chuyện, việc hậu cung đấu đá hắn không quan tâm,cũng không muốn biết, ai sống ai chết ai đi lên được cũng mặc kệ.