Duật Hy lên thượng triều xong rảnh rỗi liền muốn đến tìm Mạnh Hạ Hạ trò chuyện.
" Tham kiến hoàng thượng" Cung nữ ở Xuân Viên cung thấy hoàng thượng đến nhanh chóng quỳ xuống.
" Bình thân đi, Hạ phi ở trong sao" Hắn nhìn xung quanh không thấy nàng liền đoán nàng ở trong phòng.
" Hoàng thượng để nô tùy đi gọi nương nương" Tiểu Yến thấy hắn hỏi định đi lên gọi chủ tử dậy, sáng nàng vào phòng hầu hạ nhưng nương nương vẫn đang ngủ say nên không dám đánh thức nàng.
" Không cần" Hắn tự mình đi vào trong tìm nàng.
Tiểu Yến nghe vậy mặt có chút khó coi, làm gì có vị chủ tử nào còn thức dậy muộn hơn cả hoàng thượng chứ.
Duật Hy đi lên lầu đưa tay đẩy cửa phòng ra, bên trong là một mảnh yên tĩnh phía giường kia rèm hai bên vẫn buông xuống, hắn thấy vậy liền tiến đến gần đưa tay vén lên xem.
Thấy nàng vẫn đang ngủ ngon lành liền cảm thấy có chút buồn cười, ngồi xuống mép gường ngắm nàng.
Nhìn vẻ mặt nàng ngủ say trông rất dịu dàng hắn không nhịn được mà cúi xuống hôn nàng.
" Ư...um" Mạnh Hạ Hạ bị cái hôn này của hắn làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy trước mắt nàng là ánh mắt của hắn cũng đang nhìn lại nàng.
" Làm nàng tỉnh giấc rồi" Duật Hy rời môi nàng ngồi thẳng lên, khóe miệng mỉm cười " Đêm qua nàng thức khuya sao, giờ này còn ngủ thật là lười biếng.
Tuy hắn nói vậy nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng khi nhìn nàng.
" Nói cho người nghe một bí mật đêm qua thiếp đã nhẩy tường ra ngoài" Mạnh Hạ Hạ ngồi dậy nhìn hắn vẻ mặt có chút tinh nghịch nói.
" Lần sau muốn ra ngoài bảo trẫm là được làm như vậy rất nguy hiểm biết chưa" Duật Hy đứng dậy rồi đưa tay đỡ nàng rời giường.
" Hồ sen kia mùa hè đến lại nở rộ rồi, cùng trẫm ra ngoài đi, trẫm cả ngày bị đám đại thần kia làm cho thật đau đầu" Hắn nhìn ra bên ngoài hồ sen những bông sen nở rộng đang tỏa ngát hương thơm.
" Mới mấy ngày không để ý thôi mà" Mạnh Hạ Hạ đứng cạnh hắn nhìn theo rồi đi đến bàn tự mình trải tóc.
" Đi thôi" Mạnh Hạ Hạ đi đến bên cạnh hắn ôm lấy cánh tay Duật Hy cùng hắn đi ra ngoài.
" Các ngươi ở đây đi" Thấy Tô công công định đi theo mình Duật Hy liền trừng mắt khiến Tô công công mặt có chút buồn.
"Tô công công ngài lại đây uống chút trà đi" Triệu mama nhìn theo sau lưng chủ tử cùng hoàng thượng miệng nở nụ cười, bà không ngờ ở trong hoàng cung lạnh lẽo này còn có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nam nữ như vậy.
" Nàng ra ngoài cung là vì chuyện gì" Bàn tay hắn đặt lên bàn tay nàng đang ôm lấy cách tay hắn kia nhẹ nhàng vuốt ve.
"A Tỏa tỉnh rồi" Mạnh Hạ Hạ không giấu giếm nói với hắn.
" nữ nhân đó đã nói ai là người sai cô ta hãm hại nàng".
" Là Mai tần" Mạnh Hạ Hạ nói xong đưa mắt nhìn hắn, dù sao cũng là phi tần cùng hắn chung chăn gối sợ hắn sẽ không tin nàng " hoàng thượng người tin thần thiếp chứ".
" Hạ nhi trẫm chưa bao giờ nghi ngờ nàng cả, lại đây ngồi đi" Hắn đỡ nàng đến bên đình nghỉ mát ngồi xuống, hơn nữa nàng không lý gì phải đổ tội cho phi tần khác cả.
" Thiếp không biết vì sao Mai tần lại hại mình, thiếp nhờ sư huynh giúp điều tra rồi" Mạnh Hạ Hạ dựa đầu vào vai hắn nói.
" Hôm thiếp ở trong ngục đã nghe Đức tần cùng Chu thị trò chuyện, Đức tần nói có gửi thư cho bà ta để hãm hại thiếp nhưng sau khi biết thiếp không tham gia đã viết thư hủy bỏ, nhưng Chu thị lại không nhận được bức thư đó cứ thế làm theo kế hoạch cũ, thiếp nghĩ hẳn người trong phủ Đức thừa tướng có vấn đề". Mạnh Hạ Hạ không nói ra chuyện Mai tần và một người nam nhân khác lén lút chuyện đó nàng cần phải điều tra kỹ.
" Hoàng hậu ra thông cáo trong cung tiết kiệm để ủng hộ nạn đói ở Giang Châu, nếu nàng cảm thấy cơm canh khó ăn thì tới Di hòa cung ăn cơm cùng trẫm đi" Duật Hy nhớ tới chuyện cắt giảm chi tiêu trong cung liền nói với nàng, Mạnh Hạ Hạ đối với đồ ăn ngon ăn rất nhiều nhưng với đồ ăn đạm bạc rất khó ăn hắn sợ nàng vì thế mà gầy đi.
" Cũng không khó ăn lắm, hoàng thượng hóa ra chỉ chúng thần thiếp là phải ăn đạm bạc thôi" Nàng cứ nghĩ cả hoàng cung tiết kiệm chứ.
" Đấy là hoàng hậu muốn lấy lòng bách tính thôi, trẫm cũng không ép chuyện chi tiêu trong hậu cung, chỉ bảo hoàng hậu kêu gọi quên góp thôi". Hậu cung bây giờ bị cắt giảm hắn cảm thấy các phi tần kia thể hiện quá đà.
" Phụ thân thiếp về rồi, không điều tra được gì cả".
" chuyện xẩy ra cũng lâu rồi, không điều tra được cũng không phải chuyện lạ, chuyện lạ nhất là Diệp Thanh kia như mọc cánh vậy hôm qua người trẫm sai đi lại báo tin về không thấy ông ta" Duật Hy thở dài một người đang sống như vậy có thể chạy đi đâu được chứ.
" Có khi nào chạy sang nước khác rồi không" Mạnh Hạ Hạ ngồi dậy thấy mình suy nghĩ thật thông minh, cũng thấy phục bản thân.
" Cũng có khả năng, nhưng ông ta xưa làm tướng quân đã giết chết bao nhiêu binh lính, tướng lĩnh nước khác, bọn họ thì ông ta không hết ấy chứ" Phải hắn mà biết tướng quân nước khác chạy sang nước mình ẩn lấp hắn sẽ thẳng tay giết chết.
" Nhưng hoàng thượng ông ta là đại tướng quân , cơ cấu bày binh bố trận đều nắm rõ nếu ông ta tạo phản đầu quân cho nước khác người sẽ đau đầu đấy".
" Trẫm biết rồi" Duật Hy đưa tay xoa đầu nàng, việc nàng nói hắn cũng sớm nghĩ ra cho người ở khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
" Đêm nay trẫm đến chỗ nàng nhé" Duật Hy tự nhiên nhìn cánh hoa sen trên tay nàng nói nhỏ, hắn nói xong còn nén nhìn biểu hiện của nàng.
Mạnh Hạ Hạ nghe thấy vậy liền im lặng, hai má tự nhiên cảm thấy đỏ ửng hẳn lên, thật là nam nhân đều như vậy sao.
" Hạ nhi thế nào" Duật Hy đưa tay ôm lấy má nàng, để nàng đối mặt với hắn, mắt đầy tình ý chờ mong.
" Hoàng thượng không phải người vẫn đến đó sao, nay lại đi hỏi thần thiếp như vậy" Mạnh Hạ Hạ bị buộc phải nhìn hắn, liền mở to mắt nhìn thẳng vào hắn.
" Hạ nhi trẫm là muốn cái khác cơ" Duật Hy ghé lại gần nàng hôn nhẹ lên môi Mạnh Hạ Hạ, dùng hành động thể hiện tình cảm của hắn.
Mạnh Hạ Hạ không từ chối cùng hắn thân mật, tay ôm lấy hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, nàng cảm thấy bản thân mình đối với hắn rất đặc biệt, đôi lúc sẽ nhớ về hắn, muốn ở bên hắn.