Hoàng Thượng Có Ý Với Ta

Chương 4: Công việc nguy hiểm




Ngồi chờ nửa nén nhang, Mạnh Hạ Hạ và A Hồ thông qua ánh trăng đã nhìn thấy ký hiệu được viết trên tảng đá.

Lại một đống ký tự hết mì lại giun, rồi lại như xương cá, Mạnh Hạ Hạ nhìn đến quay cuồng đầu óc.

Nghĩ tới chuyện nào đó, đôi mắt Mạnh Hạ Hạ tỏa ra tia sáng rực quay qua nhìn vị tiểu sư đệ của mình, chờ hắn ta nói cho nàng biết những thứ kia có nghĩa là gì.

"Tỷ đừng nhìn đệ như vậy, đệ cũng không hiểu hết được ý nghĩa trong những ký tự này". Gương mặt A Hồ toát lên vẻ căng thẳng, thấy đại sư tỷ nhìn hắn như vậy hắn thấy rất áp lực trong lòng.

Mạnh Hạ Hạ mất hứng nhìn sư đệ nói: "Ta lại cứ nghĩ đệ giỏi lắm cơ, hóa ra cũng chỉ là con giun trong giếng".

"Đại sư tỷ, đại cô nương ơi, lần này người họ muốn thuê là đại cao thủ chứ không phải những người như chúng ta". A Hồ giở khóc giở cười, sư tỷ nghĩ tổ chức của bọn họ mạnh nhất thiên hạ sao? Trên đời này người tài còn có người tài hơn.

Mạnh Hạ Hạ không cho những lời A Hồ vừa nói ra là đúng, tự cao nói: "Hừ đệ thật là không có bản lĩnh, chúng ta thì sao? Tuyệt thế võ lâm, có gì không bằng người khác?"

"Thôi để đệ chép lại về nghiên cứu vậy". A Hồ từ chối tiếp lời.

Nói rồi A Hồ cầm tờ giấy ra lấy bút lông chuẩn bị sẵn nhìn theo ký tự trên đá chép lại.

Mạnh Hạ Hạ thấy sư đệ mang giấy bút ra chép thì vỗ tay vài tiếng, tốt nha còn biết chuẩn bị.



Cẩn thận chép lại từng ký tự, xong xuôi A Hồ đem giấy bút cất vào trong áo: "Đi thôi sư tỷ, nhân lúc trăng chưa rõ lắm chúng ta mau về, đệ nghĩ một lúc nữa rất nhiều người đến đó".

Mạnh Hạ Hạ thấy sư đệ nói vậy, tiện tay nhặt nên viên đá, học theo ký tự kia vẽ thêm vài sợi mì nữa.

Vẽ xong cô hài lòng nhìn tác phẩm của mình rồi rời đi.

A Hồ thật choáng váng, đúng là đê tiện mà, cách đê tiện đó chỉ có đại sư tỷ này của hắn mới dám dùng đấy.

Sau khi hộ Mạnh Hạ Hạ rời đi, một tên sát thủ cũng theo ký hiệu trước mà lần tới, cậu ta dựa theo hướng ánh trăng, di chuyển phiến đá theo hướng sáng đó, chữ trên đá liền hiện ra.

Mạnh Hạ Hạ lấp ở trên cây thấy vậy thật muốn đánh cho A Hồ một chưởng, ngu ngốc mà, thế mà bắt cô đợi lâu vậy muỗi đốt sưng cả chân giờ vẫn ngứa ngáy.

Sau khi chép xong hai người bọn họ định rời đi nhưng vì tính tò mà mà Mạnh Hạ Hạ quyết định trèo lên cây mà quan sát. Đúng là trèo đó, khinh công của Mạnh Hạ Hạ không bằng ai, chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn A Hồ mà dùng hết sức trèo cây thôi.

Tên sát thủ sau khi quan sát ký hiệu, suy ngẫm câu trên hắn ta có thể hiểu được nhưng chỗ này là sao, vừa nghĩ hắn ta vừa lẩm bẩm khó hiểu, đã ở trong cung rồi còn phía tây an là sao, thật là làm hắn ta đau đầu.

"Sư tỷ về được chưa?" A Hồ nhìn tên sát thủ hết đi quanh tảng đá vò đầu bứt tai, rồi lại lê lết dưới đất đủ các tư thế, không mấy hứng thú lôi kéo Mạnh Hạ Hạ ra về.

Mạnh Hạ Hạ cảm thấy xem đã đủ gật đầu: " Đi thôi đưa ta xuống với, lần trước nhảy xuống ta cảm giác như chân bị gãy rôi".

"Thật là bó tay với tỷ, giờ tỷ biết lợi hại của việc chăm chỉ chưa?"



Nói vậy nhưng A Hồ vẫn đưa tay túm lấy nàng, đưa nàng tiếp đất an toàn.

"Sư tỷ à, không biết cái ký tự kia tỷ thêm vào sẽ làm họ khổ sở thế nào đâu". Trên đường về nhà, A Hồ nhìn nữ nhân gian xảo trước mặt tò mò lên tiếng.

Mạnh Hạ Hạ cười đê tiện nói: "Ta muốn chỉ chúng ta mới biết thôi nha, thế mới không phải đánh nhau tranh giết người".

A Hồ suy nghĩ trong lòng: "Thật là lòng dạ nữ nhân quá thâm độc rồi, cái đó không phải khiến đám sát thủ kia ngày đêm nghiên cứu đến tẩu hỏa nhập ma sao?"

"Này đệ có biết dạo này các sư huynh đi đâu không, ta không thấy ai cả". Mạnh Hạ Hạ tự nhiên nhớ đến việc gì đó, xoay người hỏi A Hồ.

A Hồ mờ mịt lắc đầu: "Đệ cũng không biết hai hôm trước tỉnh dậy đã không thấy ai rồi, đệ cũng rất ngạc nhiên bình thường họ ít ra còn dặn dò đệ rồi mới đi".

"Thật là làm ta tò mò." Mạnh Hạ Hạ cau mày, nàng ghét nhất là bị người khác giấu diếm, chuyện gì cũng không biết trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Đệ cũng muốn đi cùng bọn họ, nhưng họ chê đệ chưa lấy được đóng dấu của tổ chức nên không cho đi". A Hồ thở dài, hắn muốn đi theo đám sư huynh làm việc lớn, chứ không thích ngày ngày ở bên sư tỷ làm những chuyện mất mặt thế này.

Mạnh Hạ Hạ ghen ăn tức ở nói: "Hừ cái chữ Mộc ở trên vai ấy ai trông thấy đâu, có cũng như không, muốn khoe lại phải cởi áo, sao không đóng ở mu bàn tay đi thế mới oai chứ?"

Thật là chẳng có cái gì đáng để nàng mong chờ cả, đau chết đi được, nếu nó ở những chỗ vừa nhìn vào đã thấy thì không nói, đây giấu kín thế ai biết đâu mà mong chứ.