Hoàng Thượng Có Ý Với Ta

Chương 110: Bầu Trời Trong Xanh




" Hoàng thượng Diệp quý phi nói muốn gặp người". Tô công công đi tới khom người bẩm báo

sau khi ma ma bên cạnh Diệp quý phi khai ra chính chủ tử đã sai khiến bà ta hạ động hại Linh Quý Phi và hoàng tử trong bụng, ti hình bộ đã cho người đến bắt nàng ta về thẩm án.

Diệp quý phi cũng thật có gan làm có gan nhận tội, chỉ cầu xin trước khi chết được gặp mặt hoàng thượng lần cuối.

" Nàng ta còn có mặt mũi gặp trẫm nữa sao" Duật Hy không muốn gặp nàng ta chút nào cả, loại nữ nhân giống như Diệp Hải Tuệ hắn không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.

Mạnh Hạ Hạ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cả người do nằm quá lâu nên cứng đờ rất khó vận động, mắt nhìn xung quanh cảm thấy nơi này không giống Xuân Viên cung của nàng, lục lại trí nhớ nàng đang ở buổi tiệc đêm giao thừa, sau đó khi đưa miếng thịt bê lên miệng nàng phát hiện ra mình bị trúng độc rồi, điều đầu tiên nàng nghĩ tới lúc đó là hài tử của mình, nàng bỗng nhớ tới gì đó vội vàng đưa tay sờ lấy bụng mình, hài nhi của nàng đâu sao không thấy nữa, Mạnh Hạ Hạ sợ hãi " Người đâu...người đâu".

" Nương nương người tỉnh lại rồi" Tiểu Yến vui mừng đi lại gần.

" Hoàng thượng Linh Quý Phi tỉnh rồi" Thái giám nhận được tin từ phía Nguyệt Di Cung vội vã đi vào bẩm báo.

Duật Hy nghe xong vội vã đi tới Nguyệt Di Cung, cuối cùng nàng ấy cũng tỉnh lại rồi.

" Hài tử của ta. hài tử trong bụng ta đâu rồi" Mạnh Hạ Hạ liên tục sờ lên bụng mình, khóc nức nở, có phải hài tử nàng gặp chuyện rồi không, sao bụng nàng đau thế này.

Hắn vừa tới liền nghe trong phòng tiếng khóc của Mạnh Hạ Hạ vang lên, dảo bước đi vào " Hạ nhi nàng tỉnh lại rồi".

" Nương nương...Tham kiến hoàng thượng" Tiểu Yến định trả lời chủ tử thì thấy hoàng thượng đi tới nên dừng lại.

" Hoàng thượng hài tử của chúng ta" Mạnh Hạ Hạ thấy hắn cố nhích người ngồi dậy nhưng không được chỉ có thể cố gắng giơ tay ra với lấy tay hắn, muốn hắn nói cho nàng biết hài tử của nàng đâu rồi.

" Hạ nhi đừng khóc yên tâm hài tử của chúng ta rất khỏe mạnh, là một A Ca rất ngoan".Duật Hy bước tới nắm lấy bàn tay nàng nhẹ nhàng nói.

" Thật sao người không lừa thiếp chứ, thiếp muốn gặp con" Mạnh Hạ Hạ nghe hắn nói con nàng vẫn khỏe mạnh nàng rất vui nhưng nghĩ đến hài tử chưa tròn tháng đã sinh lòng lại đau buồn.



"Được rồi trẫm sai người đưa con đến gặp nàng, nàng đừng xúc động ảnh hưởng tới sức khỏe". Duật Hy đỡ nàng ngồi dậy dùng vài chiếc gối kê ở sau lưng nàng, đưa tay lau nước mắt trên khóe mi cho nàng" Bụng nàng thế nào nếu đau thì bảo trẫm".

" Thiếp không sao, không cảm thấy đau".

" Tham kiến hoàng thượng, Linh Quý Phi". Nhũ mẫu ôm A Ca tới.

" Đưa cho trẫm" Duật Hy đón lấy hài tử từ tay nhũ mẫu ôm đến gần Mạnh Hạ Hạ " Hạ nhi nhìn xem có phải rất giống nàng không".

" Thật đáng yêu, hoàng thượng thiếp muốn bồng con".

Duật Hy đem đứa bé đặt vào trong lòng Mạnh Hạ Hạ, nàng ôm được đứa nhỏ trên tay nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, nhìn hài tử non nớt đang nhắm mắt ngủ say cảm giác thật diệu kỳ.

Hắn đưa tay ôm lấy nàng vào lòng nở nụ cười hạnh phúc.

Mạnh Hạ Hạ tựa vào người hắn, ôm hài tử trong lòng thật vui mừng, nàng chờ khoảnh khắc này đã lâu cuối cùng cũng thành hiện thực rồi " Hoàng thượng chuyện là thế nào".

" Nàng bị trúng huyết độc là Diệp Hải Tuệ hại nàng, sư phụ của Vương thái Y, Bạch tiên sinh đã rạch bụng nàng để đưa hài tử của chúng ta ra ngoài, Hạ nhi trẫm thật có lỗi khi không bảo vệ được nàng và hài tử khiến nàng chịu khổ rồi". Mạnh Hạ Hạ là một người thông minh, một mẫu thân thông minh sẽ có cách bảo vệ hài nhi của mình được an toàn trong chốn hậu cung đầy nguy hiểm này.

" Hoàng thượng người đã đặt tên cho hài tử chư" Mạnh Hạ Hạ đưa ngón tay đặt lên chiếc môi nhỏ của A Ca, đứa bé liền trong vô thức đưa lưỡi ra liếm lấy.

" Duật An nàng thấy thế nào".

" Được, An nhi mẫu thân chỉ mong con cả đời an khang, bình an". Mẫu thân con đã có hài tử của mình rồi, con đã hiểu được cảm giác lúc mẫu thân vô vọng lúc cố gắng bảo vệ con khỏi bọn sát thủ kia rồi, con càng hiểu người càng cảm thấy thương và nhớ người hơn, Mạnh Hạ Hạ đưa tay lau nước mắt của mình, từ hôm nay con càng phải mạnh mẽ hơn mới có thể vượt qua trông gai phía trước giống như mẫu thân hết mực bảo vệ con của mình.

" Nàng mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu cần phải nghỉ ngơi cho tốt mới có sức chăm sóc An nhi".

Mạnh Hạ Hạ nhìn hắn mỉm cười gật đầu.



" Thiếp muốn trở về Xuân Viên cung ở chỗ này không quen".

" Mai trẫm đưa nàng về được không".

" Dạ".

..........

A Ngũ biết tin sư muội đã bình an tỉnh lại, mới dám tới báo cho sư phụ và cô mẫu biết chuyện, hắn sợ làm báo trước sẽ làm bọn họ càng thêm lo lắng, trong cung thì không thể vào được, ở nhà lại không yên tâm, nên hắn cùng A Cửu đã bàn nhau sự việc của sư muội không nên nóng vội cho sư phụ biết.

" Bình an qua khỏi là tốt rồi, mấy hôm nay bảo sao ta cứ cảm thấy cả người không yên tâm" Mạnh Hiểu Lam thở dài một hơi nhẹ nhõm.

" Muội muội nhà họ Diệp kia đúng là quả báo mà, tất cả nghiệp này do một tay bọn họ tạo nên, cuối cùng lại quay về báo trên người bọn họ, thật may vì kế hoạch của ả ta không thành công, nếu không một xác hai mạng chúng ta biết tìm ai báo thù" Mạnh Đồ nghĩ đến cả gia tộc đều bị diệt, nghĩ đến oan ức mà họ phải chịu, nhưng nhà họ Diệp thì đúng người đúng tội.

" Không biết lúc này đây Diệp thái hậu sẽ có cảm nghĩ như thế nào, quả báo bà ta gây ra ứng lên đầu cháu gái ngoại bà ta" Mạnh Hiểu Lam bông nở nụ cười có chút thê nương, hai mươi năm của bà bị giam cầm khổ cực bị chịu án oan do mình không làm ra, giờ có được trả lại trong sạch bà cũng không thể vui mừng được nữa rồi. Đời người có mấy lần 20 năm, 20 năm bà bỏ lỡ rất nhiều thứ mà cái gọi là sự trong sạch kia không thể trả lại cho bà.

" Chỉ tiếc là tội ác bọn họ gây ra chỉ cần trả giá bằng mạng sống là xong, Hoằng gia cũng vậy, Diệp gia cũng thế, sao có thể bằng chúng ta hai mấy năm sống trong đau khổ đây".

" Ca ca oan oan tương báo bao giờ mới hết, dừng ở đời chúng ta thôi, muội không muốn đời sau cứ lặp lại vòng tuần hoàn này nữa".

Trước khi nhắm mắt tâm nguyện báo thù của bọn họ đã được nhìn thấy những kẻ ác nhân kia chịu sự trừng phạt thế là đủ rồi.

Đây là quả báo mà nhà họ Diệp phải chịu, năm xưa nhà họ Mạnh cứ như vậy biến mất, bây giờ nhà họ Diệp cũng như vậy lặp lại.

Chỉ tiếc Diệp Hải Tuệ so với Mạnh Hiểu Lam dễ dàng hơn.

Giờ đây bà chỉ mong đời sau của mình có cuộc sống bình an, mọi sự đau khổ khổ mà bà đã chịu đựng đổi lấy hạnh phúc sau này của con cháu thế là đủ.