Sau một ngày thẩm vấn cuối cùng ti hình bộ cũng đã thu được kết quả mong đợi, quản gia trong phủ Hoằng Đề không chịu được cực hình đã khai ra mọi tội danh của lão gia mình.
Xác nhận những người kia đều do Hoằng Đề sai người giết chết để không bại lộ bí mật đến tai hoàng thượng, một mình ôm trọn số vàng kia.
Vì những việc ông ta đã làm hoàng thượng hạ chỉ tịch thu tài sản, bãi miễn chức vị người nhà họ Hoằng ngũ tộc không được tham gia thi cử làm quan triều đình. Riêng hoằng đề tội trang quá nhiều bãi bỏ mọi công lao trước đây, cái chết của ông ta chưa đủ để xoa dịu vong linh cũng như gia quyến những người đã khuất, nên sẽ bị đưa đến Miền nam chịu lưu đày, sau năm mới xử trảm.
" Lão gia người vào cung cầu xin hoàng thượng thế nào rồi" Buổi sáng nói chuyện xong với Đức phu nhân Đức thừa tướng gấp rút vào cung, phải tối muộn mới trở về.
" Không cứu được rồi" Đức thái sư nhìn phu nhân lắc đầu rồi bỏ vào trong phòng, công việc làm ăn nhà họ Hoằng cũng có ba phần ông tham gia vào giờ họ hoằng bị như vậy ông coi như cũng mất theo.
" Phu nhân.." Người theo hầu Đức thừa tướng kể lại những gì ông ta nghe được cho Hoằng Lệ nghe.
Đức phu nhân nghe xong liền ngất đi, cả gia tộc họ Hoằng cứ thế coi như mất trắng, danh phận công chúa tôn quý của bà cũng bị tướng bỏ. Con trai chịu án trong đại lao, ngoại tộc diệt vong bà còn lại gì đây. Hoàng hậu ở trong cung là niềm hy vọng cuối cùng của Đức phu nhân lúc này, nhưng địa vị của nàng nếu không có gia tộc chống lưng liệu có bị người khác cướp mất hay không.
" Phu nhân, người đâu mau đưa phu nhân vào phòng" Người kia thấy vậy đỡ lấy phu nhân.
.....
" Sư phụ đã tìm ra người sát hại gia gia và sư mẫu rồi". A Ngũ trở về bẩm báo.
" Là người nào". Mạnh Đồ nghe A Ngũ nói không kìm nén được cảm xúc đứng bật dậy.
" Là Hoằng gia, Hoằng Đề".
" Hoằng gia" Ông không liên tưởng được hoằng gia sao lại liên quan đến chuyện này.
" Sự phụ chuyện là thế này....... hoàng thượng đã định tội rồi". A Ngũ kể hết lại mọi chuyện liên quan đến Hoằng Đề cho sư phụ nghe
" Nếu hoàng thượng không đi trước một bước chính tay ta sẽ thay gia gia và sư mẫu con báo thù rồi". Mạnh Đồ nghe xong đập bàn tức giận, kẻ tán tận lương tâm như vậy mười mấy năm qua lại sống cuộc sống an hưởng, còn bọn họ thì chịu sự đau khổ dầy vò.
" Sư phụ chúng con cũng sợ người làm vậy nên mới không dám nói cho người biết, sư phụ xin người hãy lượng thứ cho con". A Ngũ quỳ xuống trước mặt Mạnh Đồ nhận tội.
" Ca ca muội thấy chuyện này hoàng thượng xử lý như vậy là đúng người đúng tội rồi, chỉ không ngờ một lão thần được sự tín niệm của tiên hoàng lại là một kẻ tán tận lương tâm như vậy, oan hồn dưới lưỡi kiếm của ông ta quá nhiều rồi".
" A Ngũ con đứng lên đi, ta không trách con" Mạnh Đồ đỡ lấy A Ngũ đứng lên, ông phải trách ông mới đúng, bao năm qua không có khả năng điều tra ra người đã sát hại bọn họ, hoàng thượng đã giúp ông báo thù rồi ông còn oán trách gì nữa.
" Ta muốn đi thăm mộ nàng ấy" Mạnh Đồ nói xong liền đi ra ngoài, trên đường đến ông ghé vào quán ăn mua một vò rượu cầm theo, khi còn sống lão gia gia thích nhất là loại rượu gạo này.
" A Ngũ Hạ nhi có khỏe không" Mạnh Hiểu Lam nhìn ca ca vội vã ra thăm mộ bọn họ chắc hẳn là tới để báo tin vui.
" Cô cô sư muội vẫn khỏe, người giữ gìn sức khỏe trong cung con còn có việc không thể đi lâu".
" Con đi đi, bảo trọng" tiễn A Ngũ đi, Mạnh Hiểu Lam ngồi lại xuống bàn tiếp tục thêu thùa, bà đang thêu y phục cho hài tử sắp chào đời của Mạnh Hạ Hạ, từng mũi thêu bà đều đặt tình cảm của mình trong đó.
.....
" Tham kiến mẫu hậu". Duật Hy sau khi ban chiếu xử tội nhà họ Hoằng thì đi tới chỗ thái hậu.
" Hoàng thượng miễn lễ". Thái hậu nhìn Hoàng thương, nghĩ hắn tới đây hẳn có chuyện muốn cùng bà bàn bạc.
" Mẫu hậu chuyện của hoằng gia đã xử lý xong, vậy chuyện của hoàng hậu con muốn hỏi ý của người". Duật Hy đi tới ngồi bên cạnh bà, nói ra suy nghĩ trong lòng.
" Con có ý định phế hậu sao". Hoàng hậu là người mưu mô, tâm địa ác độc sớm muộn gì cũng sẽ bị phế, nhà họ Đức giờ đây chỉ là một trút hơi tàn mà thôi.
" Mẫu hậu người cũng biết chuyện nàng ta đã làm, con muốn nhân lúc này đây xử lý một thể, trả lại cho hậu cung một hoàng hậu hiền đức".
" Con định lập nữ nhân nhà họ Phương kia lên làm hoàng hậu". Bà tuy chỉ ở trong Bách Hy Cung ngày ngày hướng phật, nhưng những chuyện hậu cung ngày ngày vẫn có thể nghe được, nữ nhân kia hiện tại rất được hoàng thượng yêu thương, còn đang mang long thai nữa, hoàng thượng giống tiên đế một khi đã nhận định nữ nhân nào đối với người khác đều trở lên vô tình.
" Không có, mẫu hậu con rất ích kỷ không thể dành tình cảm cho tất cả các nữ nhân trong hậu cung, con chỉ muốn nàng ấy mỗi ngày đều sống vui vẻ, làm hoàng hậu lại quá mệt mỏi". Ngôi vị hoàng hậu cao quý, nhưng cũng lắm thị phi hắn không muốn để nàng ấy bị cuốn vào những tranh đấu chốn hậu cung này.
Hắn còn nhớ lúc đầu khi gặp Đức Lan hoàng hậu nàng ấy vẫn là một nữ nhân dịu dàng thiện lương, qua từng ấy năm sống ở hậu cung, ngồi lên địa vị cao quý kia trong mắt nàng hắn dần nhận ra nét hiền nương ban đầu đã không còn thay vào là sự giả tạo, mưu tính.
" Ta chỉ không muốn con quá nặng tình với một nữ nhân, mà gây láo loạn hậu cung nếu con đã suy nghĩ như vậy thì ta cũng không có gì để chê trách hoàng thượng cả, nhưng hoàng hậu hiền tuệ mà con mong muốn chưa chắc bọn họ đã có tố chất như vậy, các nữ nhân trong hậu cung này có mấy ai là mãi giữ được bản chất như thủa ban đầu đây". Bà cũng là nữ nhân bà hiểu nữ nhân có rất nhiều kiểu càng yêu càng hận càng đánh mất bản thân, người không yêu trượng phu của mình thì sẽ yêu lợi ích địa vị.
" Người cảm thấy trong số các phi tần, người nào lập làm hoàng hậu thì tốt".
" Hoàng thượng từ từ đừng nóng vội, để lại hoàng hậu một thời gian nữa đi, giờ chưa phải lúc hay, sau khi nhà họ Hoằng bại nhà họ Đức mất đi vay cánh của mình, thế lực sẽ không còn như xưa đây là thời điểm những vị quan khác sẽ hành động tranh giành quyền hành trong triều, ai lên làm hoàng hậu lúc này gia tộc nàng ta sẽ hùng mạnh hơn, trong triều lại nổ ra một trận cuồng phong".
"Nhi thần hiểu ý của người" Thái hậu có ý duy trì hiện trạng như bây giờ một thần muốn thăm dò các đại thần kia, hai là không muốn thế lực của bọn họ trở lên khó kiểm soát. Trong hậu cung bây giờ quyền lực đều không thực sự thuộc về ai, các lão thần kia cũng không dám hành động, lôi kéo bè đảng được. Vì không muốn lại một cuộc tranh đấu trong hậu cung lặp lại nên dù hoàng hậu bao nhiêu lần ngỏ ý hắn cũng chỉ mập mờ chứ không trả lại quyền quản lý lục cung cho nàng ta, khi quyền hành chưa về tay hắn tin nàng ta sẽ không ngu ngốc làm chuyện bất lợi, còn Trác Phi kia nắm trong tay quyền nhưng lại không có địa vị sẽ ra sức làm tốt để lấy lòng người khác, phong ba này kìm chế bọn họ được bao lâu tốt cho hậu cung bấy lâu.