Hoàng Thượng Bỏ Trốn

Chương 4




20

“Hoàng thượng, người nghĩ thế nào về cuốn sổ này?”

Một hoàng hậu học tra hỏi hoàng thượng cũng là một học tra khác.

Thấy ta không trả lời được, người kia cong môi.

"Hoàng hậu, nàng nghĩ thế nào về sự việc trên tấu chương này?"

Vốn định hỏi ngược lại nàng một câu, nhưng Ngụy Băng Hạ lại ném cho ta một cái nhìn như "Ngươi là một kẻ ngốc."

“Hoàng thượng, một số việc trong cung của Hoàng hậu đều phải do hoàng thượng quyết định. Nhưng tấu chương không cần sự phê duyệt của Hoàng hậu."

Lại là giọng điệu không chút tình cảm nào của Lý công công.

Ta thực sự nghi ngờ rằng Lý công công được Thái Thượng Hoàng phái đến bên cạnh để làm ta nhục nhã.

Tức giận mặt phồng như cá nóc!

"Hoàng thượng, ta mệt rồi.” Âm thanh như có như không của tiểu cô nương vang lên, nàng còn dùng tay giật giật ống tay áo của ta dưới gầm bàn.

Ta mới không bị mỹ nhân kế làm cho mê hoặc đâu!

“Thường ma ma, tay ta mỏi quá quá."

!? Thường ma ma là một người lão làng trong cung rồi nên sẽ không mắc bẫy của ngươi đâu.

"Hoàng hậu nương nương, nếu mệt thì xin hãy nghỉ ngơi. Hôm nay cũng đã đọc năm trang sổ cái, nhiều hơn hôm qua hai trang."



Ta nhìn Thường ma ma đang cười tủm tỉm với vẻ mặt kinh ngạc, rồi quay lại nhìn Lý công công với vẻ mặt như cá ch.ết.

Lý công công! Ngươi nên học hỏi từ người ta một ít đi, nhìn xem phương pháp khuyến khích học tập của người ta kìa!

Cuối cùng, dưới sự quyến rũ của Hoàng hậu... không phải, dưới sự uy nghiêm, cuối cùng chúng ta cũng được dùng bữa trước.

21

Làn gió đêm hè thật phơ phất thổi làm cho tinh thần thật thanh thản.

Có một âm thanh “bạch bạch” truyền đến từ cái đình ở bên hồ.

Dừng những suy nghĩ xấu xa ở trong đầu các ngươi lại, chúng ta chỉ đang đánh con muỗi mà thôi.

Việc này phải kể đến sau bữa ăn.

Vì lười biếng, à không, vì tiêu thực.

Hoàng hậu và ta rời khỏi cung điện mà không nói với người trong cung.

Cơn mưa mùa hè đến vội vàng khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Sau đó chúng ta phải trú mưa trong đình và đợi người trong cung đến đón.

Theo lý mà nói, trong màn đêm yên tĩnh, hai người vào trong đình trú mưa.

Quả thực là cơ hội tốt để nói những lời yêu thương mà trời ban tặng.

Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của hoàng hậu, từ từ giơ tay lên.

Hoàng hậu cũng yên lặng nhìn ta chằm chằm, thần sắc khẩn trương, chậm rãi đưa tay ra.

“Bẹp!”

“Bẹp!”

Có một cái tát vang dội vang lên, hoàng hậu và ta mỗi người đều có một con muỗi tươi mới vừa ra lò ở trên tay.

Chắc hẳn là vừa hút máu nên no mây mẩy.

“Hoàng thượng, vì sao chúng ta không chạy vào cung?”

“Không sao đâu. Cơn mưa này chắc sẽ tạnh sớm thôi. Mưa mùa hè luôn đến từng đợt.“ Ta chắc chắn nói.

Nửa canh giờ sau, Hoàng hậu gãi các vết muỗi đốt, bất đắc dĩ nhìn ta một chút.

“Không phải Hoàng thượng đã nói mưa sẽ sớm tạnh sao?”

Ta cố kìm lại cảm giác muốn gãi những nốt muỗi đốt, tiếp tục mạnh miệng nói: “Không sao đâu, Lý công công và Thường ma ma thấy chúng ta lâu như vậy không có trở về sẽ tới tìm chúng ta.”

Trở lại hiện tại, chúng ta đã chiến đấu với muỗi suốt nửa tiếng đồng hồ.

"Hoàng thượng, ta buồn ngủ quá, vừa buồn ngủ vừa ngứa ngáy, tay đập muỗi cũng đau rồi."

Hoàng hậu giơ tay lên, trên tay đầy vết máu và xác muỗi.

“Cẩu nô tài kia, hoàng thượng mất tích lâu như vậy mà cũng không tới tìm, khi trở về ta nhất định sẽ trừng phạt bọn hắn.”

Ta không nhịn được, thế này cũng ngứa quá rồi.

Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn ta, cau mày nói: “Nhưng Hoàng thượng, Lý công công và Thường ma ma không biết chúng ta đã chạy ra ngoài, bọn họ cho rằng chúng ta đang ở trong phòng ngủ.”

Ta...

22

Tại cung Phượng Nghi, Thường ma ma lấy thuốc mỡ, cẩn thận bôi cho Hoàng hậu.

“Hoàng thượng, sau này đừng ra ngoài một mình. Nếu nô tài không đến đón, người và Hoàng hậu còn bị muỗi cắn nhiều hơn đấy.”

“Ồ, trẫm biết."

Nhìn những đốm đỏ nhỏ bị muỗi đốt trên chiếc cổ thon thả trắng trẻo của hoàng hậu, ta chột dạ đồng ý.

Có khi, hậu quả của thỉnh thoảng nổi hứng là tấu chương của ta không có phê xong, nhưng ta không còn cách nào khác, vẫn phải thượng triều với vẻ mặt chột dạ.

Vì tối qua ta ngủ không ngon nên ta đau đầu không dứt khi nghe các quan viên cãi nhau.

Hai người có quan điểm khác nhau về vấn đề này rất khó để đưa ra quyết định.

Đúng lúc bất đắc dĩ, thừa tướng đã đứng lên đề xuất một giải pháp có lợi cho cả hai phía.

Ta liếc nhìn Thừa tướng với ánh mắt cảm kích, kết quả lại thấy vẻ mặt vô cảm của ông.

Sau khi bãi triều, Thừa tướng theo ta trở lại ngự thư phòng với lý do có chuyện quan trọng muốn bàn với ta.

Ta chân chó để Lý công công dâng trà cho Thừa tướng.

Vừa ngồi xuống, đang định uống chút nước để làm dịu cổ họng, Thừa tướng đã lên tiếng.”Hoàng thượng, dù Hoàng hậu giống như tiên nữ nhưng người cũng phải chú ý tiết chế."

Ta vừa mới uống được một ngụm nước liền trực tiếp phun ra.

Thừa tướng làm sao có thể mặt không đổi sắc mà khen ngợi chính con gái của mình thế?

Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen. Thừa tướng gả nữ, thật vô liêm sỉ!

Thế nhưng hoàng hậu và ta là huynh đệ nằm chung một chiếc giường. Nhưng điều này ta không thể nói ra, ta cũng không dám nói.

Ta sợ rằng Phu nhân thừa tướng sẽ trực tiếp đưa canh bổ vào cung.

"Khụ khụ, hôm qua chỉ là trẫm ngủ không ngon thôi.“ Kết quả là Thừa tướng làm ra vẻ mặt "đoán xem ta có tin hay không", trước khi rời đi còn đạp ta một cái, như thể đang nói “cầm thú”.

Còn ta, ta đang cảm thấy cực kỳ tủi thân!!!

23

Thừa tướng chân trước vừa rời đi, hoàng hậu chân sau đã đi tới.

Lập tức lao vào vòng tay ta.

Cái này cái này cái này!!! Chẳng lẽ hoàng hậu đã ngộ ra, chủ động đến ôm ta?

Liệu ta và nàng có thể vượt qua tình huynh đệ để trở thành tình vợ chồng không?

Đang lúc ta đang cảm thấy tự mãn thì người trong lòng hừ một tiếng.

Ta cúi đầu nhìn Ngụy Băng Hạ, thấy nàng đang ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Ta nhanh chóng bế nàng lên và đặt nàng lên giường.

Đang lúc ta định gọi thái y thì Thường ma ma đã tới.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương chỉ là đến tháng."

Không nghĩ tới phụ nữ đến tháng lại đau đớn như vậy, ta đau lòng vén tóc khỏi trán của hoàng hậu, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ lại mềm lòng.

Đau như thế còn muốn chạy đến tìm ta, thật sự dính người.

“Hoàng thượng, bóp tay cho ta!“ hoàng hậu bắt đầu làm nũng.

“Ừm ~ ta ở đây. Thế nào rồi? Có phải là rất đau không? có việc gì, nắm lấy tay của ta, ta sẽ tiếp thêm sức mạnh cho nàng.”

Sau đó cầm lấy tay ta xuyên qua áo khoác ngoài và đặt lên bụng dưới của nàng, chỉ cách bởi một lớp áo trong mỏng manh.

Ta cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên.

Cái này, giữa ban ngày, hoàng hậu đây là đang làm gì thế ~

“Hoàng thượng, giúp ta xoa một chút, bụng ta đau quá.”



“Ồ "

Ta nói sao lại đột nhiên lại tới đây, thì ra là muốn tìm một chiếc máy sưởi có thể massage.

Có lẽ cơn đau đã dịu đi, Ngụy Băng Hạ chớp mắt rồi lại chớp mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Trong lòng ta có chút rung động, giơ tay vuốt ve lông mày của nàng, lần đầu tiên ta thấy nàng yên tĩnh nhu thuận như vậy.

Đợi đến khi lông mày nàng giãn ra, ta vừa chuẩn bị rút tay lại thì đã bị nàng níu lại.

Con mắt vốn đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra, xác nhận là chưa tỉnh ngủ, trong đôi mắt vẫn còn có chút buồn ngủ và mơ hồ.

“Sao vậy? Ta không đi đâu. Nàng có thể ngủ thêm một lát nữa, ta sẽ ở lại với nàng."

"Hoàng thượng.” Nàng nhìn thẳng vào mắt ta, khiến trong lòng ta càng cảm thấy mềm mại hơn.

Ta xoa xoa tóc nàng, cố gắng nghe xem nàng muốn nói gì khi cố gắng tỉnh dậy, có lẽ là lời cảm ơn.

“Hoàng thượng, ta vừa mới để ngự thiện phòng làm bánh ngọt lạnh."

“Cho nên là?”

Còn lời cảm ơn đã nói thì sao?

“Hoàng thượng ăn đi, đừng lãng phí.”



“Ừm", nàng có thể im lặng được rồi, vẫn là thời điểm nàng ngủ thì tương đối yên tĩnh.

“Hoàng thượng, tại sao người lại rời đi? Không phải người đã nói sẽ ở cùng ta sao?”

“Đột nhiên ta nhớ ra rằng tấu chương vẫn chưa được phê xong.”

“Thế nhưng bụng của ta vẫn còn đau, hoàng thượng …”

Bah, bah, bah, cái miệng này của nàng thật là.

Ta lại quay trở lại.

“Nhanh ngủ đi!”

“Hoàng thượng, thế còn tấu chương của người thì sao? Nếu không thì..."

“Ngậm miệng!”

“Ừm"

“Lý công công, mang tấu chương của trẫm tới đây... và bánh ngọt của Hoàng hậu nữa.”