Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 34: Tú cầu của mỹ nhân




Hai chiếc kiệu tám người khiêng dừng lại ở giữa đường lớn. Trên mỗi chiếc kiệu là một cô nương xinh đẹp như hoa đang ngồi. Tuyết Lạc cô nương và Quỳnh Dao cô nương đến từ kỹ viện thành tây và thành đông.

Diệp Chi háo hức ngắm nhìn, nhìn rồi mới thấy quả không hổ danh là người đứng đầu bảng, sắc đẹp này so ra với nương nương ở trong cung thì cũng chẳng kém gì. Không chừng lại còn hơn vì cô nương ở đây ngoài tư sắc còn thêm vẻ phong tình quyến rũ mà các thiên kim tiểu thư được dạy dỗ cẩn thận không thể nào có được.

Chậc, chậc, nhìn đôi mắt đào hoa ngấn nước long lanh đó đi, thêm thân hình mềm mại khiến người ta hận không thể lập tức đào tim móc phổi ra che chở.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Tiếng trống hội vang lên, còn có tiếng la hét ồn ào của những người cổ vũ tạo nên khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Người chủ trì mặc một tấm áo chẽn đứng ở giữa hai chiếc kiệu hoa phải hô to để mọi người im lặng.

Ông ta hằng giọng.

“Theo như thông lệ hằng năm, hôm nay là ngày tổ chức ra cuộc thi để tìm ra đệ nhất mỹ nhân giữa hai cô nương Tuyết Lạc và Quỳnh Dao. Cuộc thi sẽ lần lượt chia làm năm phần, lần lượt sẽ là thêu, múa, hát, đánh đàn và đối chữ. Ai thắng ba trên năm phần sẽ là người thắng cuộc.”

“Tất cả mọi người đã rõ ràng chưa?” Ông ta còn cố ý nhấn mạnh câu cuối.

Bên cạnh lập tức có những tiếng gào vang lên bất mãn.

“Rõ rồi, mau mau tiến hành luôn đi.”



Năm nào bọn họ cũng xem, sớm đã thuộc lòng quy tắc rồi, không cần ông ta nói cũng đã sớm biết rõ trong lòng bàn tay.

Bốn phần thi đầu chủ yếu là thi tài nghệ của hai cô nương, ai ai cũng dốc sức trổ hết tài nghệ ra thi đấu. Họ đều có chung một suy nghĩ là nếu có thể sớm phân định thắng thua tại bốn ván đầu thì không cần đến ván thứ năm.

Dù sao thì bọn họ cũng ở tại thanh lâu, tài học có hạn về việc đối chữ này quả là không nắm chắc. Tiếc là hai cô nương đều hòa nhau, cuộc thi đã bước vào ván thứ năm.

Tuyết Lạc cắn môi, sắc mặt có chút không tốt lắm. Cô ta nhất định phải đoạt được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này vào trong tay. Nếu có nó thì địa vị của cô ta sẽ khác hẳn bây giờ, không chừng còn có thể gả vào nhà vương công quý tộc làm thiếp.

Nhưng mà về phần văn thơ chữ nghĩa của cô ta không tốt lắm, ma ma đã nói rằng bên phía Quỳnh Dao đã sớm mời người về dạy bảo. Đối với ván thứ năm này cô ta không chắc lắm, vậy thì chỉ còn cách nhờ người giúp đỡ.

Ván thứ năm này có quy tắc, nếu cô nương nào không đáp được thì có thể tung tú cầu giúp đỡ. Nếu quả tú cầu rơi vào người nào thì người đấy có quyền trả lời thay cô nương.

Tuyết Lạc siết quả tú cầu trong tay, liếc nhìn xuống đám đông bên dưới. Có người đang hô vang tên của Tuyết Lạc, cô ta mỉm cười đáp lại. Trong đám người dưới này vốn đã có người của ma ma sắp xếp trước, lúc đó cô ta chỉ cần ném tú cầu vào người đó là ổn thỏa.

Lúc này cô ta đang tìm kiếm thì bỗng va phải một bóng người cao lớn, tim Tuyết Lạc như đập mạnh một cái. Dáng vóc cao lớn, gương mặt anh tuấn, nhìn cách ăn mặc trên người cũng đã biết là hàng phú quý.

Gò má Tuyết Lạc ửng hồng, nếu như cô ta được người ấy giúp đỡ thì không chừng đây là mở đầu của một mối nhân duyên tốt đẹp.

Tiêu Cảnh Lẫm nào biết mình đã được người khác nhớ thương, hắn còn đang bận giữ chặt cô gái đang phấn khích nhìn đông nhìn tây. Đến lúc đột nhiên có một quả tú cầu rơi vào trong lòng hắn thì hắn mới cau mày, cái thứ gì thế này?

Diệp Chi tròn mắt, ấy thế mà tú cầu lại rơi vào lòng cẩu Hoàng đế. Cô níu ống tay áo của hắn vui vẻ nói, “Lão gia, người mau giúp Tuyết Lạc cô nương ứng đối đi.”



Tiêu Cảnh Lẫm ngẩng đầu, Tuyết Lạc e thẹn nói với hắn, “Xin nhờ vị công tử đây giúp đỡ, thiếp thân chắc chắn sẽ báo đáp ân tình này.”

Xung quanh ồ lên, Tuyết Lạc cô nương nói như thế này là có nghĩa rằng chỉ cần hắn ta giúp thì cô ấy sẽ lấy thân báo đáp. Đứng trước lời cầu xin của mỹ nhân sẽ có mấy ai mà cưỡng lại được.

Ai cũng cảm thấy đây thật là một kẻ may mắn. Có tiếng thúc giục vang lên, có kẻ còn to gan cười ha hả.

“Vị huynh đài này còn không mau nhân cơ hội này mà giúp Tuyết Lạc cô nương, chúng tôi cầu còn không có.”

“Mau giúp đi.”

“Mau lên, đừng để Tuyết Lạc cô nương trông chờ...

Diệp Chi đang đứng hóng hớt chuyện vui, thì đã bị Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt bàn tay. Đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng như hồ nước sâu đang chăm chú nhìn nàng.

“Nàng cũng muốn ta giúp hay sao?”

Diệp Chi: “..."

Cô có cảm giác nếu giờ mình mà trả lời sai thì cẩu Hoàng đế sẽ lập tức nổi cơn thịnh nộ. Là sao chứ? Không lẽ hắn chê cô đứng đây thì cản trở việc anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?