Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 22: Quốc sư chỉ điểm




Canh ba Cao công công đang đứng ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng động, Hoàng đế đã tỉnh dậy. Ông ta vội vàng bước lại gần giường, “Hoàng thượng, người tỉnh rồi.”

Tiêu Cảnh Lẫm hình người ngủ cả đêm nhưng linh hồn ở trong thân thể Cục Bông lại vô cùng thấp thỏm. Hắn cứ nghĩ đến việc nữ nhân kia sẽ mang Cục Bông đi thiến là đã ớn lạnh khắp thân thể. Bây giờ vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy chất giọng the thé của Cao công công lại càng cứng còng người.

Tuy không phải là trực tiếp cắt đi trên người hắn nhưng cứ nghĩ đường đường là thiên tử đã phải bị nhốt trong thân thể của một con súc sinh hắn đã mất mặt lắm rồi. Giờ lại còn là một chó bị thiến bảo hắn làm sao chịu đựng được.

Tiêu Cảnh Lẫm khàn giọng, “Quốc sư còn bao nhiêu ngày nữa thì xuất quan?”

Cao công công chẳng hiểu sao vừa tỉnh dậy Hoàng thượng đã hỏi đến chuyện của quốc sư nhưng vẫn cẩn thận trả lời, “Quốc sư bế quan một năm, tính toán thì cũng đến ngày rồi.”

Sau buổi chầu Tiêu Cảnh Lẫm lập tức đến chỗ của quốc sư. Quốc sư của Vạn Lịch là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài nhưng lại có một mái tóc bạc trắng. Đứng yên một chỗ cũng khiến người khác có cảm giác tiên khí phiêu phiêu. (1

“Thần tham kiến hoàng thượng.”

Tiêu Cảnh Lẫm vừa vào liền ngồi xuống ghế, không ban miễn lễ cho quốc sư mà nói:

“Trẫm muốn ngươi gieo cho trẫm một quẻ, ngươi nói xem dạo gần đây trẫm gặp phải chuyện gì?”

Vị trí quốc sư này đã có từ lâu, quanh năm suốt tháng cũng không làm gì ngoại trừ thỉnh thoảng nói về đưa ra những dự báo. Tiêu Cảnh Lẫm một mắt nhắm một mắt mở mặc kệ, miễn là không ảnh hưởng gì đến xã tắc là được.

Nhưng hắn ta cũng cảm thấy vị quốc sư này có chút năng lực, năm ngoái chính quốc sư đã báo trước rằng ở phía nam có động đất. Tiêu Cảnh Lẫm đối với những việc này rất để tâm nên đã phái người chuẩn bị, nhờ thế mà giảm thiểu được thiệt hại.

Tuy vậy Tiêu Cảnh Lẫm cũng không nói rõ sự tình, nếu mà quốc sư không thể nói được hắn ta đang vướng phải chuyện gì thì không xứng ngồi tại vị trí này.

Quốc sư biết là vị đế vương trước mắt này không tin tưởng mình, hắn cũng không vội vàng gieo quẻ.

“Việc hoàng thượng đang vướng phải không thể tránh khỏi. Đây được xem là trong họa được phúc, không phải nhờ việc này thì sao mà hoàng thượng nhận ra được chuyện sao?”

Tiêu Cảnh Lẫm trầm ngâm không phủ nhận, đúng là hắn đã nhận ra được quá nhiều. Từ ngày ở cạnh Diệp Chi hắn ta mới biết là chuyện hậu cung mình lại bị che mắt quá nhiều.



Những phi tần trước mắt hắn đều tỏ ra mềm yếu nhu mì nào có biết được sau lưng lại làm ra những việc ngấm ngầm hại người như thế. Cả hậu cung ngoài Diệp Chi lười biếng thì ai cũng ra sức dẫm đạp lẫn nhau.

Lòng Tiêu Cảnh Lẫm trống rỗng, Diệp Chi là do trong lòng không buồn để ý đến hắn, khinh thường việc phải lấy lòng hắn. Cô chỉ ước có thể cách hắn càng xa càng tốt.

“Ngươi đừng có vòng vo, mau nói cách giải quyết chuyện này.

Dù hắn có muốn đền bù lại cho Diệp Chi thì cũng phải trở lại thành người đã, không thể để tối nào cũng biến thành Cục Bông được.

Quốc sư bình tĩnh trả lời.

“Hoàng thượng chỉ cần ở bên cạnh Diệp quý phi là ổn.

Quốc sư vừa mới xuất quan nên không biết chuyện Diệp Chi bị giáng phân vị xuống thành quý nhân.

Tiêu Cảnh Lẫm nghẹn họng, nhớ lại buổi tối hôm trước. Đúng thật là hắn ở cạnh Diệp Chi thì không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không lẽ sau này chỉ có thể ở cạnh Diệp Chi hay sao?

Cái hắn ta muốn là hoàn toàn chó thể khống chế chính mình.

Quốc sư liếc nhìn sắc mặt không tốt của Hoàng đế, hắn ta hiểu vị ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn đang cảm thấy thế nào.

“Hoàng thượng, việc này chỉ có cách thuận theo tự nhiên. Đợi đến một ngày nào đó Hoàng thượng sẽ tự biết mình nên làm thế nào.”

Tiêu Cảnh Lẫm không nhận được câu trả lời, tức giận quay trở về.

Quốc sư thở dài nhìn theo bóng lưng Hoàng đế.

Vị Hoàng đế này quá đa nghi, có lẽ việc này là ý trời tìm cho nhà Diệp tướng quân một lối thoát. Hy vọng quốc gia không xảy ra việc Hoàng đế nghi kỵ trung thần mà làm mất đi một vị tướng tài.