Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 14: Nổi giận




Trong Cần Chính điện, hương thơm từ lư hương tỏa ra trong không khí có tác dụng an thần nhưng lúc này Hoàng đế lại cảm thấy đầu óc mình đau như búa bổ.

Trên bàn là bản báo cáo chi tiết do ám vệ vừa mới trình lên. Sau ngày nghe thấy bốn từ thanh mai trúc mã phát ra từ miệng của Diệp Chi khiến Tiêu Cảnh Lẫm cảm thấy mình giống như bị ma chú quấn lấy. Hắn lập tức sai người đi tìm hiểu quá khứ của Diệp Chi một cách cẩn thận.

Cuối cùng ám vệ đưa về cho hắn một cái tên, Lục Trạch Vũ.

Vị đế vương trẻ tuổi tựa lưng vào thành ghế, cau mày khó chịu. Tâm trạng hắn bây giờ vô cùng bực tức.

Năm xưa phó tướng của Diệp tướng quân tử trận, vợ ở nhà vì quá đau lòng nên vừa sinh con xong đã qua đời. Diệp tướng quân không đành lòng nên đã đưa đứa bé đỏ hỏn còn quấn trong tã lót về nhà nuôi nấng.

Lục Trạch Vũ lớn lên cùng với hai anh em Diệp Phong và Diệp Chi, tình cảm của ba người rất tốt.

Sau này Diệp gia vì tránh sự nghi kỵ của đế vương nên Diệp Phong chọn làm một chức quan văn nhàn tản, Diệp Chi nhập cung làm phi. Chỉ còn lại Lục Trạch Vũ theo chân Diệp tướng quân ra chiến trường.

Thế nhân vẫn thường nói Lục Trạch Vũ còn giống con trai Diệp tướng quân hơn cả Diệp Phong.

Người đời ca tụng Lục Trạch Vũ là thiếu niên thiên tài. Năm mười bốn tuổi lần đầu tiên ra chiến trường đã lập công lớn. Năm mười bảy tuổi dẫn ba trăm binh lính phục kích đánh chặn hơn một ngàn lính tinh nhuệ của man di, thành công chém đầu tướng địch.

Năm đó đích thân Tiêu Cảnh Lẫm hạ chiếu phong thưởng cho Lục Trạch Vũ.

Với địa vị như thế rất nhiều gia tộc lớn muốn kết thân với Lục Trạch Vũ nhưng hắn vẫn từ chối. Lục Trạch Vũ không ở lại kinh thành quá lâu đã trở lại biên quan đến nay chưa quay lại.

Năm nay Lục Trạch Vũ hai mươi lăm tuổi vẫn một thân một mình.

Tiêu Cảnh Lẫm nhớ năm đó cũng là năm Diệp Chi vào cung làm phi tần.

Diệp Chi vẫn thường mong ngóng được xuất cung. Nàng vẫn thường thở ngán than dài rằng nếu không phải nhập cung thì thật tốt quá. Đến lúc đó nàng có thể theo cha đến biên quan cưỡi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi mà không bị trói chân lại ở khoảng trời chật hẹp trong cung cấm.



Tim Tiêu Cảnh Lẫm như thắt lại.

Diệp Chi chưa bao giờ nhắc đến tên của Lục Trạch Vũ nhưng hắn có chắc rằng nếu không nhập cung thì ắt hẳn Diệp Chi sẽ gả cho Lục Trạch Vũ.

Hắn ta trong miệng của Diệp Chi thì luôn là tên cẩu hoàng đế đáng ghét, trước mặt thì cười nói nhún nhường còn sau lưng thì chán ghét đến độ không muốn nhìn thấy.

Còn Lục Trạch Vũ thì nàng lại giữ kín như bưng, che chở không lọt một tiếng gió.

Rắc!

Tiêu Cảnh Lẫm vô cảm ném mảnh gỗ trong tay xuống đât, hắn ta vừa bẻ gãy đầu rồng trên tay vịn ghế.

Cao công công ôm phất trần đứng run rẩy cách đó không xa, ông ta không biết tại sao Hoàng thượng lại đột ngột nổi giận.



Buổi chầu sớm ngày hôm sau, Hoàng đế sắc mặt âm trầm bước vào điện, quần thần bên dưới bất giác nín thở. Ai ai cũng ngầm hiểu, Hoàng đế đang nổi giận.

Vị Hoàng đế trẻ tuổi từ khi lên ngôi đã dùng thủ đoạn sấm sét dẹp loạn triều cương. Thời tiên hoàng còn tại vị triều đình vẫn còn nội các và hai vị tả thừa tướng, hữu thừa tướng. Quyền lực thực tế của Hoàng đế không nhiều, muốn đưa ra chính sách gì cần phải bàn bạc thêm cùng nội các và tả hữu thừa tướng.

Tiêu Cảnh Lẫm lên ngôi việc đầu tiên làm là dẹp bỏ nội các, bãi bỏ chức tả hữu thừa tướng để thành lập nên sáu bộ đứng đầu các bộ là các thượng thư. Nhờ vậy quyền lực tập trung toàn bộ vào tay Hoàng đế. Hoàng đế còn trọng dụng những người xuất thân từ hàn môn. Thế gia đại tộc muốn giữ lại chức tước cho con cái thì phải lập được công cho xã tắc, còn không cứ mỗi đời sẽ bị giáng một bậc.

Kẻ nào dám chống đối lại hoàng mệnh lập tức lôi ra chém đầu.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối tất cả những lời dị nghị đều nuốt ngược vào trong.

Lưng áo quan lại đều đang ướt đẫm mồ hôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Liệu sau buổi chầu này đầu của bọn họ vẫn còn trên cổ hay không?