Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 84





Cửu Châu nhanh chóng phát hiện ra Lữ Chiêu nghi đang cố lấy lòng mình, nhưng thái độ của bà lại không làm người ta thấy phản cảm.
Cảm giác này rất giống cảm giác mà An Vương phi mang đến, nhiệt tình nhưng vừa đủ, khiến người ta vui vẻ và thoải mái.
Nhưng không ngờ, lúc gần đến Minh Nguyệt cung nàng lại gặp mẹ đẻ của Hoài Vương là Từ phi.
Sắc mặt Từ Phi hơi tái, vì bệnh nên cơ thể suy yếu, lúc đi đường cần phải có hai cung nữ đi theo dìu.
"Sao nương nương không ngồi kiệu?" Lữ Chiêu nghi tính tình thoải mái nên nói chuyện cũng thẳng thắn, "Tỷ đi như thế này thì thân thể nào chịu nổi?"
"Đến thỉnh an nương nương mà ngồi kiệu thì chẳng có chút thành ý nào." Từ Phi lấy khăn che miệng khẽ ho vài tiếng, nhún gối hành lễ với Cửu Châu.
Cửu Châu đáp lễ, "Từ Phi nương nương, mẫu hậu là người bao dung rộng lượng, sức khỏe người không tốt thì dù có ngồi kiệu đến mẫu hậu cũng sẽ không trách tội người.

Nhưng nếu người đi nửa đường mà té xỉu, thế thì không chỉ khiến phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng, người ngoài không biết còn tưởng mẫu hậu khắt khe với phi tần nữa đấy."
Tiếng ho khan bất chợt im bặt, bầu không khí trở nên gượng gạo, Từ Phi đáp, "Vương phi nói đúng, là tần thiếp suy nghĩ không thấu đáo."
Lữ Chiêu nghi và Vi Chiêu nghi im lặng không nói gì, vì bọn họ đang nhớ đến ký ức đáng sợ khi Minh Cửu Châu dạy bọn họ dâng hương lúc sao chép kinh văn.
Thần Vương phi là lưỡi dao sắc bên người Hoàng hậu nương nương, lúc đâm người thì vừa chuẩn vừa đau.
Hồi nàng còn chưa gả cho Thần Vương, bọn họ đã sợ nàng rồi.
Chỉ trách trước đây khi bọn họ chép kinh, Hoàng hậu thương Từ phi bệnh tật quấn thân nên không để bà chép kinh, thế nên bà ta mới không hiểu phong cách nói chuyện của vị Vương phi này.
Nhìn nụ cười sượng sùng trên mặt Từ Phi, Lữ Chiêu nghi yên lặng nhìn sang chỗ khác, thời gian ở trong cung vẫn còn dài, rồi Từ Phi sẽ hiểu ra thôi.
"Xuân Phân tỷ tỷ, tỷ đến cung mẫu hậu nhờ Hương Quyên cô cô cho kiệu sang đây đưa Từ phi nương nương đến Minh Nguyệt cung." Cửu Châu thật lòng thương xót cho mỹ nhân mảnh mai trước mắt.
"Không, không cần đâu..."
"Cần chứ." Cửu Châu đỡ Từ Phi, "Nương nương đang bệnh, không thể mệt thêm.

Người cũng đừng lo mẫu hậu trách tội, mẫu hậu là người dịu dàng tốt bụng, chắc chắn sẽ không vì những chuyện thế này mà bất mãn với người."

Từ Phi, "..."
Bà ta đương nhiên biết Tô Mi Đại sẽ không để ý mấy chuyện này, nhưng bà ta vất vả lắm mới đi từ Triệu Tường cung đến đây, giờ bên Minh Nguyệt cung lại cho kiệu đến đón, thế chẳng phải quãng đường trước đó đã phí công rồi sao?
"Nương nương không cần cảm động quá, mẫu hậu là người tốt mà." Cửu Châu thấy Từ phi cảm động đến không nói thành lời, nàng cười nói, "Đừng lo, lát nữa mẫu hậu cũng sẽ sắp xếp kiệu đưa nương nương trở về."
"Đúng vậy đó Từ Phi nương nương." Lữ Chiêu nghi biết đã đến lúc lấy lòng Thần Vương phi, vội lên tiếng nói giúp Cửu Châu và Hoàng hậu nương nương, "Xưa nay Hoàng hậu nương nương luôn dịu dàng tốt bụng, nếu tỷ quyết chí đi bộ đến Minh Nguyệt cung sẽ khiến nương nương đau lòng biết bao."
Từ Phi nhìn mấy thái giám lực lưỡng nâng kiệu chạy như bay đến đây, trong lòng biết rõ bây giờ đã không thể từ chối được nữa, gương mặt tái nhợt gắng nở một nụ cười, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương và Thần Vương phi đã thương xót."
Cửu Châu chăm chú ngắm nhìn nụ cười của Từ Phi, lòng thầm than, mỹ nhân yếu ớt cười lên trông xinh thật.
Giúp đỡ được mỹ nhân, hôm nay nàng lại làm thêm được một việc thiện, tích được một công đức, đúng là một ngày vui vẻ.
"Ha ha ha ha." Tô hậu ngồi trên phượng tọa ôm bụng cười ngặt nghẽo, "Ngươi nói xem, kiểu mỹ nhân ốm yếu lại kiên cường như Từ Phi kia mà gặp Cửu Châu không biết có bị con bé chọc giận đến khỏi bệnh luôn không?"
"Nương nương." Hương Quyên giúp bả chỉnh lại trang dung, "Vương phi nói rằng nương nương thương Từ Phi nên mới cho kiệu đến đón."
"Đúng đúng đúng.

Là bổn cung thương xót nàng ta." Tô hậu suýt nữa là cười ra nước mắt, "Đợi lát nữa Từ Phi đến đây, ta phải ngắm kỹ gương mặt của nàng ta, xem xem có phải hồng hào hơn mọi ngày hay không."
Sắc mặt của Từ Phi quả thật hồng hào lên không ít, nhưng là do tức đến đỏ mặt.
Vì chờ kiệu của Minh Nguyệt cung nên khi bọn họ đến nơi thì mấy vị phi tần khác đã có mặt đông đủ.

Chúng phi tần nhìn thấy chỉ có mỗi bà ta được ngồi kiệu, ánh mắt còn cay hơn cả ớt.
Từ Phi còn có thể nói gì được, chẳng lẽ lại ở trước mặt mọi người nói rằng, là Thần Vương phi ép bà ta ngồi kiệu?
Đúng là không ngờ, tuy Minh Cửu Châu còn nhỏ nhưng lại rất am hiểu thế nào gọi là "mật ngọt chết ruồi".
Cửu Châu phát hiện Từ Phi đang nhìn lén mình, nàng quay sang mỉm cười với bà ta.
Nàng biết đối phương đang rất biết ơn mình, nhưng đây chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
...

Chính điện Thái Ương cung, vài vị quan viên lục bộ vì chuyện đặc xá mà cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Có người nghĩ nên miễn giảm thuế, cũng có người nghĩ nên đại xá thiên hạ.

Tuy bên ngoài cãi nhau rùm beng, nhưng trong lòng vẫn muốn để triều đình mở ân khoa.
Đám người ngồi đây ai mà không có mấy đứa cháu đang độ tuổi đọc sách, mở thêm một ân khoa thì con cháu nhà bọn họ cũng có thêm cơ hội đỗ đạt.
Nhưng càng chính vì như thế, bọn họ lại càng không thể tùy tiện lên tiếng.
Không chỉ có nhóm người đang cãi nhau mà ngay cả những người đang giữ im lặng đều hiểu rõ trong lòng, mọi người ai nấy đều đang chờ có người lên tiếng mở đường, nhưng lại không mong người đó là mình.
"Bẩm Bệ hạ, vi thần cảm thấy chư vị đại nhân đều nói có lý." Minh Kính Châu đứng ra khỏi hàng, "Nhưng vi thần nghĩ, còn một cách ân xá khác."
Tới rồi, tới rồi.
Đám quan viên đang tranh cãi ầm ĩ cũng vội vàng im lặng, bọn họ nhìn Minh Kính Châu với ánh mắt khích lệ, nói đi, bác nói nhanh đi nào.
"Ồ?" Long Phong đế ngẩng đầu nhìn Minh Kính Châu, "Minh ái khanh có cao kiến gì?"
Trong đại điện yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Vi thần cả gan xin Bệ hạ mở ân khoa, chiêu mộ thêm hiền sĩ ở khắp nơi." Minh Kính Châu chắp tay hành lễ, "Có càng nhiều lương thần là một chuyện tốt đối với Đại Thành của chúng ta."
Long Phong đế nhíu mày, dường như không mấy hài lòng với đề nghị này, ông quay đầu nhìn nhóm quan viên còn lại, "Chư vị ái khanh thấy thế nào?"
Ông hỏi mấy quan viên vừa mới cãi nhau xong.
"Bẩm Bệ hạ, vi thần nghĩ...!Minh đại nhân nói rất có lý."
"Vi thần tán thành."
"Chẳng phải vừa nãy các ngươi còn muốn giảm thuế hoặc ân xá tù nhân hay sao?" Long Phong đế lắc đầu, "Tuy Minh ái khanh có ý tốt, nhưng bây giờ đã qua tháng Hai, để sĩ tử ở khắp nơi vội vội vàng vàng chạy đến kinh thành tham gia ân khoa quá mệt nhọc, trẫm thấy đề nghị này không ổn."
Chúng thần, "..."
Chỗ nào không ổn chứ?

Nếu triều đình có thể mở ân khoa, sĩ tử trong thiên hạ dù có bò cũng sẽ cố mà bò đến kinh thành.
Đèn sách gian khổ hơn mười năm chẳng phải chỉ muốn được dốc sức cho Đế vương sao?
Mệt một chút thì tính là gì, học hành nhiều năm như thế, có sĩ tử nào lại chê có nhiều kỳ ân khoa.
"Bẩm Bệ hạ, vi thần nghĩ..."
"Không cần nói nữa." Long Phong đế ngắt lời Minh Kính Châu, "Minh ái khanh hãy nghĩ cách khác đi."
Các quan viên lục bộ đang có mặt tại đây đã lạnh lòng một nửa, xem ra chuyện mở ân khoa không có hi vọng gì rồi.
"Bẩm Bệ hạ, Thần Vương điện hạ cầu kiến."
Long Phong đế nhìn mấy vị đại thần, "Cho truyền."
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Thần Vương mặc vương bào bước vào, hắn nhìn nhóm người trong điện, "Các vị đại nhân cũng ở đây à?"
Quan viên lục bộ nhớ đến nét chữ được cho là của Thần Vương trong đống tấu chương kia, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.
"Hạ quan bái kiến vương gia."
"Chư vị đại nhân khách sáo quá." Thần Vương thấy bầu không khí nơi đây có hơi gượng gạo, "Phụ hoàng và chư vị đại nhân đang bàn chuyện gì thế?"
"Con đến đúng lúc lắm, trẫm và mấy vị đại nhân đang thảo luận về chuyện ân xá.

Là huyết mạch của trẫm và Hoàng hậu, con nghĩ nên làm gì để ân xá?" Long Phong đế nhấp một ngụm trà, đảo mắt quan sát vẻ mặt của chúng thần, cuối cùng mỉm cười nhìn sang con trai mình.
"Nếu là ân xá thì nhất định phải chọn chuyện có lợi nhất đối với Đại Thành của chúng ta." Thần Vương ngẫm nghĩ, "Phụ hoàng cảm thấy mở ân khoa thế nào?"
Chúng thần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm khen ngợi Thần Vương.
Thần Vương điện hạ, ngươi hãy dồn hết tính ngang bướng thường ngày của mình ra để duy trì đề nghị này đến cùng, niềm hy vọng của mọi sĩ tử trong thiên hạ đều nhờ cậy vào ngươi cả.
"Mở ân khoa?" Long Phong đế nhíu mày, "Sao con lại chọn cách này? Trẫm nhớ hồi bé con đâu thích đọc sách."
"Thưa phụ hoàng, chính vì nhi thần biết đọc sách khó khăn thế nào nên mới hiểu đươc chư vị đại nhân đậu khoa cử cũng không dễ dàng gì." Thần Vương chắp tay hành lễ, "Những năm qua, khi công bố kết quả khoa cử, nhi thần đã tận mắt chứng kiến biết bao sĩ tử thẳng thắng cương trực hoặc buồn bã rơi lệ, hoặc là vui đến vỡ òa nước mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp."
Chúng văn thần: Hóa ra Thần Vương điện hạ cảm thấy sĩ tử thẳng thắng cương trực?
Tuy Thần Vương có hơi ngang ngược càn rỡ, nhưng ánh mắt cũng được đó chứ.
"Nếu mở ân khoa thì tương đương với việc cho bọn họ thêm một cơ hội để thể hiện." Thần Vương nói, "Nếu để nhi thần học tập khắc khổ như bọn họ, thú thật nhi thần không thể làm được."
Chúng văn thần bỗng dưng cảm thấy Thần Vương thành thật cũng thuận mắt ghê.

"Trẫm nghĩ con không thích đọc sách là vì ghét người trí thức, hóa ra là do con thấy đọc sách quá khổ cực." Long Phong đế cả giận, "Con nhìn mấy vị đại nhân bên cạnh con đi, bọn họ không phải là những người cực khổ đọc sách, đầy bụng thi thư sao? Con còn có mặt mũi nào dám đứng trước mặt bọn họ than đọc sách khổ, đọc sách mệt?!"
"Bệ hạ bớt giận!" Một vị đại thần đứng ra nói, "Điện hạ còn trẻ nên không hiểu chuyện, nhưng tâm tính chính trực, dám nói dám làm, tuy có vài khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng không vì thế mà bị lu mờ."
Cách đây nửa năm, vị đại nhân này còn vạch tội Thần Vương tiêu trăm lượng vàng để mua dế, gà chọi, bây giờ lại biến thành khuyết điểm không làm lu mờ ưu điểm rồi.
"Bẩm Bệ hạ, tuy điện hạ không thích đọc sách, nhưng vi thần thấy cách nói chuyện và hành xử của điện hạ hơn hẳn những người khác, xin Bệ hạ chớ trách điện hạ."
"Bệ hạ, điện hạ đã quyên góp cho học viện Hoằng Văn mấy ngàn lượng bạc, tấm lòng lương thiện như thế khiến chúng thần phải cảm động."
"Thôi." Dưới sự thuyết phúc của đông đảo đại thần, Long Phong đế gắng gượng nén cơn giận xuống, "Nể mặt chư vị đại nhân, hôm nay trẫm tha cho con một lần."
"Ý của phụ hoàng là đã đồng ý mở ân khoa sao?"
"Mở ân khoa thì có liên quan gì đến việc trẫm tha cho con?" Long Phong đế bị hắn chọc giận đến bật cười, "Cái đứa đọc sách cũng không chăm chỉ như con mà không thấy ngại nói tới ân khoa sao?"
"Muốn để trẫm đồng ý cũng được." Long Phong đế cũng thương con trai, không đành lòng từ chối hắn thẳng thừng, nhưng ông lại đưa ra một yêu cầu vô cùng khắt khe, "Muốn trẫm đồng ý mở ân khoa cũng được, chỉ cần con học thuộc Nông tang ký trong vòng năm ngày, trẫm sẽ làm theo lời con."
Đây là sách liên quan đến nông nghiệp, có độ dày bằng một viên gạch.
Chúng văn thần tuyệt vọng ngay lập tức, rõ ràng là Bệ hạ không đồng ý chuyện này nên mới ra điều kiện hà khắc như thế với Thần Vương.
"Được." Thần Vương chắp tay lại, "Xin các vị đại thần làm chứng, năm ngày sau nhi thần nhất định sẽ học thuộc Nông tang ký."
Nhóm văn thần sờ sờ tay áo, bắt đầu suy nghĩ xem có cách tốc ký nào hiệu quả để chỉ cho Thần Vương không.
"Thôi, lui ra cả đi." Long Phong đế cười nhạt, "Năm ngày sau trẫm sẽ gọi các vị đại nhân đến, để con đọc ngay trước mặt bọn họ."
Mấy vị quan viên lục bộ và Thần Vương cùng bước ra khỏi Thái Ương cung, hiện giờ ánh mắt của chúng quan viên nhìn Thần Vương đã không phải là ánh mắt nhìn một vị Vương gia, mà là niềm hy vọng của toàn bộ sĩ tử của Đại Thành.
"Hương Quyên cô cô." Từ xa Cửu Châu đã nhìn thấy nhóm quan viên vây quanh điện hạ, ánh mắt của bọn họ nóng rực, nàng lại thấy lo trong lòng, "Mấy đại nhân này muốn làm gì điện hạ thế?"
Nàng xách váy lên, vội vàng chạy đến chỗ Thần Vương.
Khi đến gần, nàng nghe thấy có một vị đại nhân nói, "Điện hạ, chỗ lão thần có một đơn thuốc tổ truyền bổ não tỉnh thần, dùng rất tốt, điện hạ có muốn thử không?
***
Tác giả
Trước đây: Thần Vương là một thằng khốn.
Bây giờ: Không tin lời đồn, không tin tin nhảm, Thần Vương là hy vọng của tất cả sĩ tử..