Hoàng Quyền

Hoàng Quyền - Chương 45: Chặn đường ghẹo gái




Thu phu nhân nom càng tái nhợt, Tri Vi ngó qua, đoạn túm lấy Cố thiếu gia đang toan xông đến đánh người. Cố Nam Y rủ mắt, bất động đứng ngắm ngón tay xinh xẻo đang nắm lấy cổ tay mình.



“Không làm phiền phu nhân nữa, tiểu điệt xin cáo từ.” Tri Vi đứng dậy: “Ngày mai Tri Vi sẽ đợi ngựa xe Thu phủ đến đón tại cổng thành, mong phu nhân chớ quên.”



Thu phu nhân máy móc gật đầu, Tri Vi thấy lúc này bà ta đã rối trí lắm rồi bèn nhắc nhở: “Phu nhân không tính giữ khách nán lại à?”



Lảo đảo đứng dậy, đoạn theo Tri Vi được vài bước, bà ta mới cất giọng khản đặc lên: “Nhà có bày sẵn mâm rượu, Ngụy đại nhân nán lại thêm chút rồi về.”



“Thiện ý của phu nhân, tiểu điệt xin lĩnh.” Tri Vi đượm vẻ tiếc nuối: “Song công vụ còn đương dang dở, để khi khác tiểu điệt lại ghé qua cung lĩnh thịnh tình.”



Bộ tịch khách sáo xong, Tri Vi xoay người thuận thế né được toán hộ vệ đang hùng hổ xông vào bắt thích khách, liếc mắt thấy Yến Hoài Thạch cùng Thuần Vu Mãnh cũng đến góp vui, Thuần Vu Mãnh ung dung khoanh tay, giọng sang sảng cất: “Thị vệ của Thu tướng quân cũng khí thế thật. Hò bắt thích khách từ Đông sang Tây vẫn chưa bắt nổi được một sợi tóc.”



Cùng là danh môn võ tướng, song Thu gia và Thuần Vu gia lại đứng ngược phe, quan hệ lúc thường đã chẳng mấy thuận, nay Thuần Vu Mãnh vin được cái cớ, kháy khỉa mấy câu cũng thấy hả hê.



Thu phu nhân không quen hai người họ, nghe quản sự tiếp đón xong, lòng càng thêm thắc thỏm __Phượng Tri Vi năng lực đã lớn nhường này? Đã kết giao được cả Thuần Vu gia với Yến gia?



Đang đứng trước bậc, lo quá hóa giận, bà ta liền quay ra quở mắng tên chỉ huy: “Đương yên đương lành, thích khách ở đâu?? Hò hét la lối để quan khách đến xem chê cười, còn ra thể thống gì nữa??”



“Phu nhân!” An đại nương vội xấp vội ngửa nhào tới: “Lão nô vừa nãy bị con bé Phượng Tri Vi nó đánh, người xem này….”



Chẳng đoái hoài đến khuôn mặt sưng húp của mụ An đại nương, bà ta chỉ mắng: “Già quá đâm lú rồi? Đây là đâu mà ngươi lại dám xông tới lu loa ăn vạ, để người ta nói Thu gia không có kỷ cương phép tắc gì?! Người đâu, lôi ra, vả miệng!”



Không đợi người tới áp giải mụ An đại nương còn chưa kịp hoàn hồn kia xuống, bà ta liền quay vào đe nẹt tôi tớ trong nhà: “Vi nhi từ Thịnh gia Giang Hoài quay về Đế Kinh, giờ đương ngoài thành, hẵng chưa hồi phủ, sao đã đánh người được? Mai bảo lão Lưu chuẩn bị xe ngựa mang theo mấy a hoàn tới đón tiểu thư về.”



Đám quản sự cùng lũ lâu nhâu vừa chạy tới liềnsửng sốt, Phượng nha đầu biệt vô tăm tích từ lúc bị đuổi khỏi phủ đến giờ, có thấy phu nhân hỏi han lần nào đâu, ai cũng coi con bé đó đã chết rồi, chết thì là hết, như rạ bị nhổ chả ai đoái hoài, sao giờ lại nói là ở Thịnh gia Giang Hoài, lại còn bảo ra đón về phủ?



“Phu nhân!” An đại nương vùng thoát nhào lên trước: “Người nghe lão nói, thật sự là con nha đầu họ Phượng đó…”



“Giải ra ngoài!” Thu phu nhân lạnh giọng quát, đoạn phất tay áo, bước thẳng vào nhà.



Tri Vi cười khẩy bước qua mụ An đại nương nước mắt nước mũi tèm lem khóc lên ngất xuống, vạt áo lướt đất nhẹ nhàng tung bay trong gió.



Hôm sau, điểm mão xong, không còn công vụ, Tri Vi liền quay về dáng vẻ của Phượng Tri Vi, đợi người tới đón ở cổng ngoài thành.



Vừa yên vị, liền thấy một toán man di thúc ngựa rầm rập phi tới, dân chúng đang xếp hàng đợi vội xáo xác tản ra nhường đường, song vẫn hít phải một đống bụi.



Thị vệ coi thành cau mày lẩm bẩm: “Hô Trác Thập Nhị Bộ, ngày càng vô phép!”



Tri Vi cũng nhíu mày nom đám man di kia phóng ngựa phi tới, bộ tộc lớn nhất thảo nguyên Đa Luân chính là Hô Trác Thập Nhị Bộ, chung nguồn huyết mạch với nước Đại Việt, tiên tổ vì tranh vị thất bại nên rút về thảo nguyên ở ẩn, chiếm cứ Tây Nam thảo nguyên Đa Luân, sau giao tranh liên miên với Đại Việt, rồi tự sát nhập vào bản đồ Thiên Thịnh, xưng thần tiến cống, tiến cống là gọi cho có thôi, vì đa phần lãnh thổ Hô Trác Thập Nhị Bộ đều ngáng giữa Đại Việt và Thiên Thịnh, là bức bình phong tự nhiên ngăn cản Đại Việt xâm lấn bờ cõi, thế nên mùa đông hàng năm Thiên Thịnh đều phải viện trợ lượng lớn lương thực thực phẩm cho phía dân họ.



Nay Thiên Thịnh và Đại Việt chuẩn bị giao chiến, lập trường của Hô Trác Thập Nhị Bộ tự nhiên biến thành quan trọng, nghe nói Hô Trác Bộ đã xuất một vạn quân, còn cử Vương thế tử đích thân tới bái kiến hoàng đế để biểu thị lòng tận trung giúp nước, do đó triều đình càng thêm dung túng, xem ra hậu dung túng chính là thói du côn du đồ đã kể bên trên.



Chẳng muốn đa sự, dưới sự nghênh đón của quản sự Thu phủ, Tri Vi liền lên xe, xe vừa chạy, có người chợt tới gõ cửa lưu ly.



Dáng tay thì đúng là gõ, nhưng gõ một cái, lưu ly quý giá liền Choang, vụn vỡ tan tành.




Kẻ đứng ngoài thò vào cửa sổ cười nói: “Thấy bảo tiểu thư phú hộ Đế Kinh mỹ miều yểu điệu, khác hẳn với con gái thảo nguyên, khéo sao gặp một cô, để ta xem cái.”



Nghe rất tùy tiện, chính vì tùy tiện nên mới mọi rợ du côn, cơ hồ lời hắn nói là lệnh, cấm ai dám trái ý.



Sợ khiếp hồn, Trương quản sự Thu gia trước khi đi có được phu nhân dặn kỹ là phải nhất mực thành kính phục dịch tiểu thư, tuy bất mãn lắm nhưng cũng không dám trái lệnh, chẳng ngờ lại gặp ngay sự này trước cổng nghênh đón.



Quý tộc quan viên Thiên Thịnh đều rất phong lưu, nhưng con gái trong nhà lại bị quản rất chặt, cô nương chưa xuất giá đã bị chòng ghẹo ngay giữa phố, hôn sự sau này tất sẽ gặp xui.



Đoạn dẫn ngay hộ vệ đương định ra ngăn, chân mới bước liền “Rập!” vô số kiện mã dàn hàng chắn lối, vó đạp nhất tề, vun vút bảy tám cây roi da đỏ bện tơ vàng như ác xà nện tới, thị vệ Thu phủ bị quất tơi tác như đạn lạc.



Mũ rợp mày mi, động tác mau gọn, hành vi nhất tề, chỉ thấy cái cằm lộ ra dưới hàng râu quắm tựa rễ tre.



Còn tên cưỡi ngựa gõ tay nát cửa chỉ đưa lưng lại, háo hức chờ xem “một cái” tiểu thư phú hộ Đế Kinh.



Cửa lưu ly vỡ, rèm trúc phất lên, nắng xanh lọt vào, Tri Vi liền quay mặt đi.



Thế nhưng dưới đôi mắt cú vọ, chỉ một thoáng ngoảnh mặt cũng đủ cho hắn nhìn rõ hình dung, sững người một lát, đoạn phá lên cười.



“Ôi thần linh ơi!” Gập bụng xuống cười rũ rượi, “Bảo sao con gái trung nguyên cứ gặp người là phải quay mặt tránh né, té ra là vì mặt mũi vàng khé!”



“Bệnh hả?” Vươn tay hứng thú nâng cằm Tri Vi lật qua lật lại xem, “Con gái trung nguyên ai cũng bị bệnh thế này à?”




Chợt tay cứng đờ.



Trong xe tối om, một tia sáng dài rọi xuống cổ tay hắn.



Dưới cổ tay ba phân là đoạn gân chí mạng, miếng thủy tinh sắc lẻm không chút lưu tình kề ngay vị trí yếu hại.



“Con gái trung nguyên quả tình ai cũng bị bệnh.” Tri Vi nheo mắt, giọng cất ôn tồn: “Ngộ nhỡ bị dọa phát hoảng, tay run, vạch khẽ, cổ tay giương cung quất ngựa của con trai thảo nguyên liền sẽ thành bệnh như con gái trung nguyên.”



Kẻ đứng ngoài có vẻ bị bất ngờ, từ góc ngồi của Tri Vi chỉ thấy sống mũi thẳng tắp cùng cái cằm chẻ đôi của hắn.



“Hóa ra con gái trung nguyên không những có bệnh lại còn rất hay đanh đá nữa.” Rồi thích chí phá lên cười, chẳng thèm né, hắn búng nhẹ, tay thoáng lật, Tách, thủy tinh chẻ làm đôi, một phần găm vào thịt, máu nhuốm đỏ lựng, một phần bắn văng đi, ép Tri Vi phải nheo mắt lại.



Tên này thà bị thương chứ quyết không chịu nhường.



“Nam Y!”. Tri Vi khẽ hô một tiếng.



Nha hoàn áo xanh đang mải nhấm nháp hồ đào trong tối liền vung một chưởng, vạt áo phất ra như gió cuốn mây trôi, song uy lực lại bạo vũ kinh người, đánh nhanh rút khẽ. Chỉ thấy, tên kia bắn khỏi ngựa, cả người văng thẳng lên không, chới với một lúc thì đáp thẳng lưng xuống sạp quần áo ngoài cổng.



Quần chúng đứng xem đầu tiên là thấy tên côn đồ kia cười nhạo tiểu thư Thu gia đang ngồi trong xe, rồi thấy hắn thò tay vào sờ, đang hồi hộp lo lắng oán thầm hộ con gái nhà người ta thì thấy tên kia văng như lốc cuốn, dập hết mình mẩy.



Người xem vẫn chưa kịp hoàn hồn, cỗ xe đen hào nhoáng đã lộc cộc chuyển bánh, vọng lại phía sau tiếng tán dương nhàn nhạt của cô gái.




“Hay cho chiêu khinh công vi diệu: trời không có lối, đất đâu còn đường, đầu văng ra trước, chân ngược theo sau, tim đau phát sốt, hoảng hốt khua tay, người bay dân ngó, nhạn ó lao xao, rú gào kinh hãi, phải mãi mới rơi.”



Quần chúng đơ ngay tại trận, đoạn vắt óc nghĩ rốt cuộc môn khinh công bốn mươi chữ kia là loại công phu gì mà hay đến thế, thì cỗ xe ngựa đã hun hút mất dạng.



Trên gian hàng cũ, tên chắn đường ghẹo gái bị một chưởng đánh văng, đầu đội lót hoa, tay xỏ khoác rách, tai gắn nơ chân, được hộ vệ tớn tác nhào tới lôi ra, mắt hẵng đau đáu trông về hướng xe ngựa Thu phủ đang phi.



Dưới nắng, mặt mũi tuy bầm dập sau cú tạt ngang, song lại ánh lên tia quỷ dị trong đôi tuấn mâu hổ phách say sưa tựa mỹ tửu.



“Ha! Con gái trung nguyên!”



Tri Vi chỉ coi vụ chặn xe ghẹo gái hôm nay như kịch vui, tâm trạng cô giờ rất tốt, không thích so đo tính toán với ai.



Đoạn chống cằm, hỉ hả khoái trá ngắm nha hoàn áo xanh __Nhìn Cố thiếu gia nhà chúng ta kìa, giả gái cũng đẹp lắm cơ, eo có eo, mặt có mặt….à, ngực có phẳng tí thôi.



Cố thiếu gia vẫn chăm chú ngồi ăn hồ đào___Tối qua Tri Vi mới tách được một đống, vừa tách vừa tiện tay đưa quần áo cho hắn thay.



Tri Vi biết Cố thiếu gia, ngoài để tâm đến những thứ quanh cô, việc khác sẽ chẳng mảy may đoái hoài, thế nên cũng chẳng nghi kị việc một trang nam tử lại đi vận quần áo nữ giả gái. Trang phục nha hoàn, cô chỉ cần thiết kế sao cho tối giản, màu sắc trang nhã xanh biếc màu trời, chất liệu mỏng nhẹ mềm mại tựa nước như thiếu gia thường ngày vẫn mặc là được.



Mũ trùm mạng che nay đổi thành kim tuyến bịt mặt, lúc thay, Tri Vi nhắm tịt mắt mũi, nếu không Cố thiếu gia sẽ đem hồ đào bóp kêu răng rắc, khiến người ta nghĩ ra đủ điều hoang mang.



Cố thiếu tứ phẩm Ngự Tiền Đới Đao Hành Tẩu nay giáng từng bậc, sa sút xuống thành nha hoàn của tiểu thư Phượng gia.



Xe ngựa dừng tại nội đường, Thu phu nhân mang theo đám nha hoàn tôi tớ đích thân ra đón.



Phượng phu nhân và Phượng Hạo cũng ra cùng, hôm nay quần áo trên người có khá khẩm hơn bữa trước. Vẻ mặt Phượng phu nhân thì phức tạp khó đoán, còn Phượng Hạo thì quạu cọ khó coi.



An đại nương không có trong đội ngũ nghênh kiệu, Tri Vi nheo mắt cười cười, xem ra Thu phu nhân quả là người biết thức thời.



“Tri Vi.” Qua một đêm, thần thái Thu phu nhân đã được chỉnh về mức tự nhiên vốn có, đoạn ân cần bước qua: “Đầu năm để con giải khuây tại nhà cữu công ở Giang Hoài, giờ mãi cũng về. Ở nhà cữu công chơi có vui không? Họ hàng bên ngoại đều khỏe cả chứ? Phong cảnh Giang Hoài so với Đế Kinh có khác nhiều không?”



“Khiến cữu mẫu lo lắng rồi.” Tri Vi nhoẻn cười hành lễ: “Các vị trưởng bối cũng như họ hàng bên đó đều rất khỏe, còn nhờ con gửi lời thăm hỏi tới cữu mẫu.”



Hai người rôm rả hàn huyên bước vào sảnh đường, thản nhiên bỏ qua vụ Tri Vi sau khi bị đuổi thì đi hướng nào, về phần người khác có chịu tin hay không, Tri Vi cũng chẳng để tâm, ai muốn bới bèo ra bọ chui đầu vào rọ thì cứ việc.



Ngồi vào trong phòng, Thu phu nhân bèn cười: “Ta đã sai người thu dọn lại Thái Hà cư, đợi lát thì con dọn qua luôn nhé.”



Liền rộn lên tiếng lao xao bàn tán xung quanh, trên dưới Thu phủ vốn đã vì chuyện Tri Vi đột ngột quay về hoang mang đến giờ hãy còn lờ mờ chưa hiểu, tiếp theo lại bảo Tri Vi dọn đến phòng của đại tiểu thư đã ở trước khi xuất giá, quả thật không làm sao để hết ngỡ ngàng.



Tri Vi dợm cười, vốn đã định sẵn nơi cư ngụ, Tụy Phương trai nơi vị Ngũ cữu mẫu chết chìm dưới hồ năm xưa mới là nơi cô nhắm tới, Thái Hà cư liền ngay chính phòng, đối với một người mang hai thân phận cùng lúc như cô thì sẽ rất phiền.



Chưa kịp cự tuyệt thì đã nghe thấy tiếng hừ lạnh.



“Ngữ gì mà đòi ở phòng đại tỷ của con!”