Hoàng Quyền

Hoàng Quyền - Chương 14: Nốt ruồi son




Trans: Lạc vô tình



Beta: Fei



Đoạn hắn quay gót, lạnh lùng giẫm lên chiếc khăn lụa người đẹp đã thao thức bao đêm thêu tặng, giày nát chiếc khăn dưới lớp đất nhơ, không chút lưu tâm áy náy.



Ánh mắt rét lạnh, tự tiếu phi tiếu.



Thấy vậy, Tri Vi bèn nhoẻn miệng cười, lấp liếm: “Không đi đâu cả, tiểu nhân chỉ đang đợi chỉ huy sứ tìm ra hung thủ thực sự thôi.”



“Vừa hay. Ta cũng có ý này.” Đáp lại vẻ mặt bối rối của cô là ý cười hết sức thân thiện hòa nhã.



Tri Vi giật giật khóe môi, thầm nghĩ: dù gì người cũng chưa chết, chút việc cỏn con này có cần đích thân vương tử điện hạ nán lại nhọc lòng hay không?



Bèn đưa mắt nhìn sang con ngựa của hắn, thầm tặc lưỡi tán dương vẻ mỹ mạo vô song của con hắc tuấn mã. Liền lân la gợi chuyện: “Vương gia, đây là ngựa ô thượng đẳng do nước Đại Việt cống tiến có phải không? Quả là độc nhất vô nhị. Nghe thiên hạ đồn, giống ngựa này rất quý, mỗi năm Đại Việt có chưa đầy bốn con!”



Lời dứt, thập hoàng tử Ninh Tế vốn đang chễm chệ ngồi trên lưng ngựa bỗng đảo mắt thấp thỏm lo âu nhìn Ninh Dịch.



Mặt hắn vẫn điềm nhiên như thường, chỉ hơi cúi đầu nhìn vẻ thản nhiên quá đỗi nơi cô.



Tri Vi ngẩng lên quan sát thái độ của hắn; vẫn là dung mạo thanh tao thoát tục, vẫn là ánh mắt trầm ngâm lặng lẽ, không lăn tăn lấy một gợn sóng, cô nhìn không hiểu ngẫm không ra.





Ánh nhìn thoáng đanh lại, hắn chỉ ‘ừ’ một tiếng gọn lỏn, quay mặt đi tiếp tục trầm tư.



Tri Vi chẳng mảy may lưu tâm tới thái độ biến đổi bất thường của hắn, chỉ hứng chí cực độ vươn tay định vuốt lông con tuấn mã.



Ninh Tế chợt biến sắc, quát lớn: “Đừng tự ý sờ vào Nhiếp Điện, con ngựa đó dữ___ Ý?”



Hắc chiến mã thường ngày hung hãn là thế, hôm nay lại tự dưng đổi tính, hết sức ngoan ngoãn để mặc Tri Vi sờ mó ve vuốt, thậm chí còn tự động sáp lại gần cô, dụi dụi.



Ninh Dịch cũng kinh ngạc quay qua nom sự lạ. Tri Vi bèn rụt tay về, ra chiều ái ngại: “Xin lỗi. Chú ngựa này quả thực rất đẹp, tiểu nhân không nhịn được nên mới…”



Cô cười khan hai tiếng rồi bày ra vẻ vô tội, cũng vô tội nghĩ: mấy bữa trước gã mặc áo choàng có nói bâng quơ, rằng nhị hoàng tử và lục hoàng tử chỉ vì ngựa quý của Đại Việt mà nảy sinh xung đột, cuối cùng suýt chút bị lão hoàng đế lôi gia pháp ra trừng trị, lục hoàng tử cũng vì thế mà bị cấm túc nguyên ba tháng, xem ra chuyện này là có thật.



“ẦM!”



Chuyện vẫn chưa dứt, bỗng ầm một tiếng kinh thiên động địa, tên nha dịch phụng mệnh xông vào phá cửa mới co chân định đạp đã bị bắn ra xa.



Bức tường vỡ vụn, chỉ thấy một cái lò sắc thuốc hồng rực vun vút phi ra ngoài, đập thẳng vào người mấy tên sai nha đi trước mở đường, khiến chúng bỏng rộp la lên oai oái, co cẳng chạy toán loạn; những tên còn lại vô phước hứng trọn lực công phá của tiếng nổ, người bị thổi bạt sang một bên.



Trong đống đổ nát điêu tàn khói tro mù mịt bỗng phi ra hai bóng người. Một kẻ vận áo choàng đen đeo mặt nạ gỗ, chẳng phải ai xa lạ chính là gã đàn ông thần bí đã hành hạ bạc đãi Tri Vi suốt cả tháng nay; kẻ kia thì hoàn toàn không rõ chân tướng. Chỉ thấy dáng y cao ráo, dùng nón mạng che phủ kín khuôn mặt, tà áo xanh ngọc phần phật trước gió, thủ pháp rất đỗi quỷ dị, thân thể nhẹ hẫng vút thẳng lên trời, đột nhiên bất chợt như đất bằng dậy sóng. Nắng chiều mờ ảo vương trên bờ vai, ánh lên sắc lung linh mộng ảo điểm tô viền áo sóng sánh như nước, tựa bức tượng Phật thanh sắc ngọc bích bay ra từ vầng hào quang sáng chói. (Thanh sắc ngọc bích: xanh màu ngọc bích)




Đám người lố nhố bên dưới đều ngẩng lên sững sờ; Tri Vi phải nheo mắt lại vì quá chói, thầm nhủ, việc chi phải biết dung mạo, độc cái phong thái cũng đủ nhát người rồi.



Song, khoảnh khắc sáng chói chỉ diễn ra giây lát, rất mau, hai kẻ nọ đã lao vào công kích. Kiểu này chắc đang đấu dở trong nhà, chẳng may lại bị Tri Vi dẫn người đến quấy rối nên mới phá nhà bay ra đấu tiếp đây mà.



Gã mặc áo choàng nhác thấy Tri Vi thì “Ế” lên một tiếng rồi mau lẹ phi người về hướng cô. Gã mặc áo xanh thấy thế cũng lướt nhanh như gió đuổi sát theo sau, tay vươn ra hòng tóm lấy vai gã áo choàng, nhanh như cắt gã áo choàng đã né qua bên, ma trảo vồ hụt vẫn giữ nguyên tốc độ bổ về phía Tri Vi.



Móng tay hắt nắng ánh lên sắc ngọc trơn loáng, ngón tay hồng rực đỏ như than nung.



Móng vuốt của y bổ thẳng vào mặt Tri Vi với tốc độ xé gió kinh hồn bạt vía, đang thầm ai oán giã biệt dung nhan như hoa như ngọc thì Ninh Dịch ở bên bỗng hừ một tiếng.



Tiếng hừ chưa dứt, bóng hắn đã loang loáng lao ra, ngọc quang cũng lóe theo sau.



Đất trời bỗng ngợp trong luồng sáng chói lòa.




Khiến tất cả những kẻ có mặt tại đương trường phải vội nhắm nghiền mắt, Tri Vi cũng không ngoại lệ, song cô lại cố ti hí hiếu kỳ ngước lên. Loáng thấy vải lụa lướt qua trước mặt, xanh màu ngọc bích, giống đất trời thanh mát sau cơn mưa, ánh nắng lưa thưa xuyên qua mạng che, dát vàng lấp lánh, cảm giác lụa lướt qua mặt vừa mềm vừa nhẹ, như giấc mộng vinh hoa bỗng vỡ tan tành.



Bóng trắng lập tức lao ra, sắc xanh như mộng liền vụt mất, thế thành sắc vàng nhạt nhẽo của bông cà độc dược, giữa mi tâm bỗng vương một giọt dịch thể. (Mi tâm: giữa hai chân mày)



Dịch thể đỏ tươi giọt giữa mi tâm, như nốt ruồi son đỏ chót vô tình được vận mệnh chấm lên.




Mọi biến cố chỉ diễn ra trong nháy mắt, Tri Vi thấy khá mơ hồ, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lòng hoang mang khó tả, thốt nhiên cả người nhẹ bẫng, bất chợt bị ai đó ôm eo phóng vút đi.



Ba bóng người liền biến mất vào không trung.



Lát sau, có tiếng hự khe khẽ, kế đó là tiếng Ninh Tế hét lên thất thanh: “Lục ca! Huynh bị thương rồi!”



Chỉ huy sứ của cửu thành cũng thất kinh, hớt hải chạy qua xem xét, Ninh Dịch vẫn vô cảm dõi theo hướng Tri Vi vừa biến mất, bấy giờ hắn đã nhảy xuống ngựa, còn bộ yên dát vàng lại lật ngược lên.



Ban nãy, hắn chưa kịp suy nghĩ đã lao ra cứu cô nàng lén giở trò với cái yên của mình trước đó.



Rất rõ ràng, ban đầu cô lân la gợi chuyện, buột miệng nhắc đến giống ngựa quý hiếm chỉ có ở Đại Việt hòng dụ hắn phân tâm, lơ là cảnh giác, rồi nhanh tay móc một lưỡi câu hai đầu vào yên ngựa, lúc hắn phi người lao ra chắn đường công kích của gã áo xanh, vô hình trung lại mắc vạt áo vào lưỡi câu, theo đà bay lưỡi câu quạc mạnh vào lưng ngựa, ngựa thấy đau liền lánh qua bên khiến động tác của hắn bị chững lại, không thể cản hết đòn tấn công của đối phương, tay bị rách một đường khá sâu.



Cô ta và gã đó biết nhau? Hai kẻ đó đã ngầm câu kết đả thương hắn?



Tuy mặt vô biểu cảm nhưng đường chân mày lại khẽ nhíu, thoáng lộ ra vẻ âm lãnh ghê rợn, chẳng hề đáp lại lời hỏi thăm dồn dập của chỉ huy sứ, Ninh Dịch chậm rãi rút khăn lụa lau sạch vết máu rồi tiện tay ném đi, khăn lụa chao liệng theo gió vài vòng, nhẹ đáp xuống đất, sống động như thực.



Đoạn hắn quay gót, lạnh lùng giẫm lên chiếc khăn lụa người đẹp đã thao thức bao đêm thêu tặng, giày nát chiếc khăn dưới lớp đất nhơ, không chút lưu tâm áy náy.



Dưới ánh tà dương cô tịch quạnh quẽ, khóe miệng hắn thoáng nhếch lên ý cười lạnh thấu tâm can.