Hoàng Quyền

Hoàng Quyền - Chương 1-2: Tiền truyện 2 : Tổng chương (Đại Thành diệt vong) (1)




Đại Thành là một địa danh có thật ở Trung Quốc. Nó là huyện thuộc thành phố Lang Phường, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.

Đêm tối mịt mùng, mây đen vần vũ, chớp giật liên hồi, sáng rực cả tầng mây xám xịt tại vùng biên giới, cày thành những đường sét ngang dọc chằng chịt trong khoảng không bao la mịt mù suốt mười vạn dặm.



Mở đầu một đêm giông tố bão bùng, chiến sự nguy cấp.



“ROẸTTTTT”



Một tiếng sét đinh tai nhức óc xé toạc màn đêm tĩnh mịch; mưa trút xối xả, trắng xóa trời đất; bão gió rít gào, cây cối nghiêng ngả, bóng cây như những con mãnh thú nhe nanh múa vuốt trải khắp mặt đất; giữa rừng cây múa loạn như gươm đao giáo mác, bỗng xuất hiện những chiếc bóng đen thẫm bay vút qua, nhanh như chớp nhoáng.



Kẻ cầm đầu có khinh công tuyệt luân, thân ảnh loang loáng lướt qua không trung, để lại sau lưng những chiếc bóng mờ ảo như có phép phân thân. Chỉ hiềm một nỗi, mỗi khi bay xuống nhón chân lấy đà, thân hình kẻ đó có vẻ lảo đảo, phỏng chừng cũng đã cùng sức kiệt lực, thế nhưng, mỗi khi chực ngã, người đó lại thuận thế xoay người, lấy phản xạ mau lẹ để né cú ngã, rồi lại tiếp tục bay lên không trung, chẳng hề mảy may bận tâm đến chút sức còn lại của bản thân hay cho mình một cơ hội dừng chân để nghỉ ngơi.



Lưng kẻ đó hơi gù xuống, đó là tư thế tiết kiệm sức lực nhất trong lúc tháo chạy, hai tay cứ ôm chặt lấy một chiếc bọc nhỏ.



Một chiếc bọc nhỏ gọn được bảo vệ kín kẽ trong lòng gã, mưa gió không thể tát vào vì vừa bay kẻ đó lại vừa dùng tay che chắn, như sợ cả mưa bụi cũng theo đà bay vào trong bọc.



Sau lưng còn có mấy bóng người sát sao bám gót theo gã, trông bộ dạng rất giống hộ vệ đi sau tháp tùng, khinh công tuy thấp nhưng cước bộ lại nhất tề như một, cách thức bảo vệ rất có bài bản, thoạt nhìn đã biết đây là đội ngũ được đặc huấn gắt gao. Kẻ dẫn đầu chỉ chăm chăm lao về phía trước còn những kẻ bám theo bảo vệ chốc chốc lại ngoái đầu lại như muốn xem xét động tĩnh sau lưng thế nào.




Sấm chớp ùng ùng át hết mọi tiếng ồn ã, tiếng vó ngựa phi dồn dập, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh đạp vào nơi trũng nước, tiếng gươm đao truy sát ráo riết va vào nhau leng keng cùng tiếng roi vun vút quất dồn dập vào hông ngựa, tất cả đều như đang nhạt nhòa, hòa cùng mưa gió.



Tuy nhiên, mọi động tĩnh phát ra từ sau lưng đều không thoát khỏi thính giác nhạy bén của đội ngũ có võ công thâm hậu đang mải miết tháo chạy đằng trước, chỉ thấy cước bộ của những kẻ đang mệt mỏi nhếch nhác đó càng mau lẹ, gấp rút hơn.



Rất dễ để nhìn ra, giữa đêm giông tố bão bùng đang diễn ra một cuộc săn lùng rượt đuổi hết sức cam go. Kẻ truy sát và người tháo chạy đang gấp rút tiến hành cuộc so tài về thể lực và sức bền trong chặng đường gian nan hiểm trở, từ những con đường quanh co khúc khuỷu gồ ghề đá núi đến rừng cây rậm rạp âm u heo hút.



“Cũng sắp đến đích rồi!” Một gã đàn ông cao to vạm vỡ trong đội ngũ tháo chạy bỗng dừng lại, vuốt nước mưa trên mặt, chăm chú nhìn vào một hướng nào đó sau lưng trái núi um tùm cây cối, đôi mắt vằn đỏ tơ máu của gã liền ánh lên tia sáng hi vọng.



“Lúc tới đó rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng xử lý vết thương cho tiểu Lục!” Một gã đàn ông cao ráo khôi ngô bèn quay đầu lại, lo âu nhìn cậu thiếu niên đang nắm trong tay hai thanh kiếm đứng sau lưng mình.



Người tên tiểu Lục đó hẵng còn là một đứa trẻ, gầy gò xanh xao, mặt mũi tái nhợt, người bê bết máu, nhưng khi thấy ánh mắt lo lắng của những kẻ còn lại đều dừng trên người mình, cậu ta liền tỏ ra quật cường, lắc đầu cắn răng chịu đựng, biểu thị mình không sao.



“Đã bảo đừng đến, lại cứ khăng khăng làm theo ý mình! Chỉ biết làm vướng chân vướng cẳng người khác là giỏi!” Một gã lùn bỗng hằm mặt lại gắt gỏng, song gã lại móc trong người ra một viên đan dược, ấn vào miệng cậu bé.



Cậu bé bèn nhổ phì một cái, đan dược liền bay thẳng vào đám đất nhão nhoẹt dưới chân gã.



“Ngươi!”



“Tam Hổ!” Gã cầm đầu đang ôm cái bọc bỗng trầm giọng ngăn lại, gã lùn liền ngậm miệng, quay phắt mặt đi. Gã cầm đầu bèn quay sang nhìn cậu bé tỏ vẻ áy náy…Tiểu Lục vẫn còn nhỏ, vốn dĩ không nên đi theo con đường này…nhưng…Gã thở dài, xoa đầu cậu bé, dịu giọng an ủi: “Cũng sắp tới nơi rồi…”



“VÚT!”



“PHẬP”



Hai âm thanh nối tiếp nhau chợt vang lên, đầu tiên là tiếng rít xuyên mưa xé gió, kế đó là tiếng da thịt bị đâm thủng, nước mưa hòa lẫn máu đỏ bắn phụt tung tóe, cắt đứt lời của gã cầm đầu. Chỉ thấy kẻ đứng cảnh giới phía sau cùng đột nhiên lảo đảo rồi ngã rầm xuống đất.



Mũi nhọn màu đen sậm xuyên qua lưng gã khiến cho nét mặt vui mừng hớn hở của toán người tháo chạy chợt đơ cứng lại rồi tắt ngấm.



Địch đã truy sát tới nơi rồi!