Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta

Chương 10: Dù có nói mơ đều không phải sự thật,...?




Edit: Diệp.

Không biết có phải do ban ngày suy nghĩ quá nhiều hay không, đêm đó ta đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ Bùi Dụ vẫn đẹp y nguyên như cũ, nhưng lại lạnh như băng nhìn ta nói: "Ta không thích ngươi. Chia tay đi!" Quay đầu liền nắm lấy tay một nữ tử khác, nhìn nàng ta giống như bình thường nhìn ta vậy, còn nói, "Ta muốn gả cho nàng, sinh hài tử cho nàng."

Nữ tử kia cao hơn ta, cường tráng hơn ta, cũng thông minh hơn ta. Là loại hình nữ tử rất được hoan nghênh vào thời kỳ đó.

Ta chỉ có thể đứng từ xa xa, trông mong nhìn bọn họ. Vô cùng đau lòng.

Khuyên chàng ấy là sinh hài tử không tốt với cơ thể, cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng. Nhưng Bùi Dụ không nghe, trước khi xoay đầu rời đi còn trừng mắt nhìn ta một cái, dữ dằn rống ta: "Ai cần ngươi lo."

Trong mộng ta liền trơ mắt nhìn hai người bọn họ tay cầm tay đi bái đường, Bùi Dụ mặc hỉ phục màu đỏ, vui vẻ đến mức ta có chút muốn khóc.

Nhưng ta đã là một người lớn, cho nên ta nhịn được.

Ả nữ tử không biết tên kia đoạt chàng vợ của ta, chiếm nhà của ta, còn muốn đuổi ta đi, Bùi Dụ cũng mặc kệ.

Thời điểm ta thu thập tay nải, hai người bọn họ còn nhìn chằm chằm một tấc cũng không rời, sợ ta lấy vàng bạc châu báu gì đó. Lại trừng đôi mắt lạnh lẽo, vô cùng không kiên nhẫn đẩy ta từ phủ hoàng nữ ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lớn lại.

Ta cõng bao quần áo này hì hục miệt mài rời đi, cuối cùng tìm được một ngôi nhà tranh nát để ở.

Nhà tranh lạnh cũng thôi đi, gió còn thổi qua, cỏ tranh trên nóc nhà cũng bị thổi bay. Ta vội vàng vắt chân lên cổ đuổi theo, nhưng đuổi kiểu gì cũng không kịp, lúc đi ngang qua phủ hoàng nữ còn nghe nói bên trong đang làm hỉ sự, Bùi Dụ đang sinh thai thứ ba.

Thê chủ mới của chàng ấy một bên ôm một đứa bé, hất cằm hừ lạnh với ta: "Nhìn cái gì mà nhìn. Đi đuổi theo cỏ tranh của ngươi đi!"

Ta oa một tiếng liền khóc.

Cho dù là người trưởng thành, cũng không chịu nổi loại ấm ức này đâu!

Khi tỉnh lại từ trong mơ phát hiện mình còn đang thút tha thút thít nức nở, Bùi Dụ ở bên cạnh bị động tĩnh của ta đánh thức, ngồi dậy hỏi ta làm sao vậy, sờ đến gò má lạnh băng ướt át của ta thì lạnh giọng gọi người hầu gác đêm vào đốt đèn, sau tấm bình phong rất nhanh đã sáng lên ánh nến vàng ấm áp.

Ta theo bản năng che đôi mắt lại, lung tung dùng tay áo lau mặt. Đau lòng khổ sở trong mơ giảm đi rất nhiều, bây giờ chỉ cảm thấy ngượng ngùng, Bùi Dụ lại còn muốn nâng mặt ta lên nhìn kỹ, một bên dùng động tác mềm nhẹ lau nước mắt cho ta, một bên nhíu mày hỏi: "Thê chủ sao vậy ạ? Gặp ác mộng ư?"

Phải nói là mỹ nhân thì lúc nào cũng là mỹ nhân mà, rõ ràng cũng đang ngủ mà áo ngủ trắng như tuyết của Bùi Dụ vẫn chỉnh chỉnh tề tề mặc trên người, mái tóc xõa tung giống như nước chảy, mỗi một sợi đều ngoan ngoãn. Ta lại quần áo không chỉnh tề, tóc lộn xộn vểnh lên.

Hai tay hai chân của chàng ấy ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như là đang dỗ trẻ con, "Thê chủ không sợ, trong mơ đều không phải sự thật."

Ta chôn mặt ở trong ngực chàng, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người chàng ấy, cảm thấy mình vô cùng không có tiền đồ, kéo vạt áo chàng ấy nhỏ giọng hỏi: "Bùi Dụ, ta không lợi hại giống như những nữ tử khác, còn phải dựa vào chàng nuôi dưỡng, vì sao chàng lại thích ta chứ?"

Hỏi câu đó ra liền hối hận một trận, trên mặt nóng rát, lại không dám ngẩng đầu, ngừng thở không dám lên tiếng.

Bùi Dụ có dừng lại một lát, trong âm thanh mang theo chút ý cười, "Vì sao thê chủ bỗng nhiên hỏi như vậy?"

"Chính là, mơ một giấc mơ......"

Ta ấp a ấp úng nói giấc mộng kia cho chàng ấy, một bên vô ý thức nắm chặt y phục chàng ấy. Y phục tốt đẹp cũng sắp bị ta vặn thành bánh quai chèo.

Bùi Dụ nghe xong, quả nhiên phụt một cái cười lên, nhất là lúc nghe ta nói ta đuổi theo cỏ tranh ở trên đường lớn.

Ta lại không cười nổi chút nào, vẻ mặt đưa đám hỏi chàng ấy: "Dù có nói mơ đều không phải sự thật, nhưng lỡ như trở thành sự thật thì sao?"

"Thê chủ đang nghĩ lung tung gì vậy, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không trở thành sự thật!" Bùi Dụ càng siết ta chặt hơn, cúi đầu dùng trán chạm vào trán ta, "Hơn nữa ta không thích loại nữ tử tính tình cường thế kia, cũng không cần thê chủ của ta có bao nhiêu lợi hại. Thê chủ như bây giờ đã rất tốt rồi."

Được chàng ấy vuốt tóc trấn an liên tục, ta cảm thấy rốt cuộc mình cũng bình tĩnh hơn nhiều, chuyên tâm nghe âm thanh của Bùi Dụ.

Âm thanh của Bùi Dụ là âm thanh thiếu niên rất trong veo, nghe vào trong tai luôn luôn rất hưởng thụ, thời điểm cố tình đè thấp còn rất chọc người, dù sao lần nào ta nghe cũng nghe đến mặt đỏ tim đập.

"Cha và mẫu thân tổng cộng thai nghén sáu đứa bé, ta và năm vị tỷ tỷ mặc dù tướng mạo khác biệt, nhưng tính tình lại đều giống phụ thân."

"Giống Việt phu lang?" Nhà mẹ đẻ của cha Bùi Dụ họ Việt, từng là thư hương thế gia nổi danh lừng lẫy, có thể nói là học trò khắp thiên hạ. Bây giờ hơi có ý vị quy ẩn, có điều vẫn là quái vật khổng lồ không thể khinh thường như cũ.

Ta không biết vì sao chàng ấy bỗng nhiên nói đến cái này, nhưng vẫn vô ý thức muốn phản bác như cũ. Rõ ràng Việt phu lang là người ôn hòa lại nho nhã, thấy thế nào mấy vị tỷ tỷ cũng không giống ông ấy lắm mà? Nói giống Bùi thừa tướng còn tạm chấp nhận được.

"Thê chủ thật là đơn thuần đáng yêu." Bùi Dụ nghe ta nói như vậy, lại dán vào mặt ta cười không ngừng, "Mẫu thân địa vị cực cao, nhưng hậu viện cũng chỉ có một mình cha, hơn nữa tất cả dòng dõi đều là cha đẻ ra...... Đây cũng không phải là mẫu thân yêu một mình cha."

Ngoài phòng một màu đen kịt, phòng trong dưới ánh nến leo lắt, hai chúng ta ở trong không gian nhỏ được rèm che vây lại rúc vào với nhau.

Ta sợ ngồi lâu sẽ khiến chân Bùi Dụ tê liền bò xuống khỏi đầu gối chàng ấy, Bùi Dụ rất tự nhiên giang rộng hai chân ra, nhét ta vào trong ngực chàng ấy. Hai chúng ta liền lấy tư thế này bọc hết chăn trên giường, trán chạm trán nói chuyện phiếm.

"Năm đó cha đối nương là vừa gặp đã thương, nghĩ cách khiến cho mẫu thân chú ý, chủ động cầu hôn. Lại làm bạn với mẫu thân đi đến vị trí này, qua nhiều năm như vậy, không phải không có người có ý đồ leo lên mẫu thân, mỹ nhân càng là như quá giang chi khanh (*), nhưng không có một ai trong bọn họ thành công."

(*) Quá giang chi khanh: Đại khái ẩn dụ cho những người chạy theo xu hướng một cách mù quáng.

???

Cái này có hơi phá vỡ ấn tượng liêm khiết thanh bạch, phong độ nhẹ nhàng của ta đối với vị Việt phu lang kia.

Dù sao ban đầu ta vẫn cho là hai người bọn họ cầm chính là kịch bản thừa tướng bá đạo yêu ta:

Bùi thừa tướng lãnh khốc bá đạo, cùng Việt phu lang đơn thuần thiện lương. Việt phu lang là một ngốc bạch ngọt không có tâm nhãn gì giống như ta, mỗi ngày chỉ phụ trách được chiều chiều chiều.

Thì ra đều là ta nghĩ sai rồi ư?

Bùi thừa tướng đi thật ra là thăng cấp lưu, trong tay Việt phu lang mới là kịch bản cung đấu?

Dáng vẻ mộng bức của ta lấy lòng Bùi Dụ, chàng ấy bẹp bẹp ấn cho ta vài dấu ấn, lại nói: "Mẫu thân giống với những nữ tử khác, cũng sẽ không từ chối nam hầu đưa tới, điểm này làm cha tự thương cảm hồi lâu, mặc dù nghĩ hết biện pháp buộc trái tim mẫu thân lại, nhưng cuối cùng cũng hết sức mỏi mệt."

"Khi còn bé cha đã từng nói với ta, kêu ta không nên tùy tiện yêu người khác. Ông ấy nói ta giống ông ấy, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Tính nết như vậy cuối cùng quá khổ. Từ đầu đến cuối ta nhớ kỹ lời cha nói, không muốn giẫm lên vết xe đổ, càng không thèm ngó tới 'phó thác thật tình'...... Nhưng thê chủ khác biệt, thê chủ có thể nhìn thấy tình nghĩa của ta, lại quý trọng bảo vệ. Cùng nương, cùng những nữ tử khác đều không giống nhau...... Ta sao mà may mắn, gặp được thê chủ."

Bùi Dụ nói ta có hơi tốt quá mức rồi, nhất thời ta còn có chút không bình tĩnh nổi.

"Vị Nhược Tố công tử kia, chắc hẳn cũng là vì thế mới theo đuổi không bỏ thê chủ." Bùi Dụ cười giảo hoạt với ta, giống con mèo con trộm tanh, "Coi như y tinh mắt. Có điều thê chủ đã là của ta!"

Ta dở khóc dở cười, "Quả nhiên Mộc Hoàn đã nói việc này cho chàng."

"Chuyện gì?" Vẻ mặt Bùi Dụ vô tội.

"Chàng lại giả vờ rồi."

Ta bóp mặt chàng ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xúc cảm thật tốt.

Bùi Dụ mặc ta bóp, khoé miệng cong lên trong mắt tỏa sáng, im ắng ra hiệu.

Ta tới gần hôn một cái, chàng ấy liền tươi cười như hoa, "Ta đã biết thê chủ sẽ từ chối y."

Ngồi lâu cái mông có hơi đau, hai chúng ta lại rúc vào trong chăn nằm, ác mộng của ta bị chuyện của cha mẹ Bùi Dụ xáo trộn không còn, hiện tại một lòng nhớ thương nghe bát quái, không nhịn được víu cánh tay của chàng hỏi chàng ấy: "Chàng lại nói cho ta chuyện trước kia của bọn họ một chút đi."

Nhất thời Bùi Dụ cũng không ngủ được, liền nói với ta chút chuyện chàng ấy biết, hô hấp phất quá bên gáy ta.

"Chuyện ta biết thật ra cũng không nhiều lắm,"

"Nói đi nói đi."

"Thê chủ hôn ta cái nữa đi."

"Bẹp bẹp! Được chưa?"

Bùi Dụ liền bắt đầu nhớ lại những ký ức linh tinh vụn vặt kia, chọn một cái "Có người đưa mỹ nhân tới, thừa tướng muốn sủng hạnh, bị Việt phu lang ngăn lại" nói với ta.

Ta nghe đến hứng thú bừng bừng, liên thanh hỏi chàng ấy, "Sau đó thì sao? Bọn họ không tức giận?"

"Tất nhiên là tức." Bùi Dụ nói: "Cha mẹ xảy ra cãi lộn hiếm thấy. Khi đó nương còn chưa phải thừa tướng, chức quan không cao. Cha lại xuất thân danh môn. Nương cần nhà mẹ đẻ của cha nâng đỡ, luôn luôn rất là kính trọng cha. Nhưng cha không cho phép bà ấy chạm vào người khác lặp đi lặp lại nhiều lần, nương cũng là oán hận chất chứa đã lâu. Dưới cơn giận dữ rời khỏi phủ, sau đó cha đi tìm, lúc này hai người mới hòa hảo."

"Như vậy cũng không khỏi quá đơn giản rồi á?" Ta trực giác Bùi Dụ chưa nói rõ ràng, cầu chàng ấy nói cho ta. Chàng ấy giống như bất đắc dĩ nghiêng đầu cắn xuống chóp mũi ta, mới nói: "Sau khi tìm mẫu thân về, cha liền nhốt nương ở trong phòng, không cho phép bà ấy xuất ngoại gặp nam tử bên ngoài. Sau đó mẫu thân dùng dao đâm cha bị thương trốn thoát, nghe nói sau khi cha bị đâm trúng sốt cao không lùi, mạng sống như treo trên sợi tóc, hài tử không biết mang thai lúc nào cũng không giữ được. Lúc này mới trở về lần nữa, đồng ý với cha không nạp người khác. Khi đó ta năm tuổi, thấy trên mặt cha là vui sướng, trong mắt lại có chút mỏi mệt. Nhưng ngay cả như vậy, ông ấy cũng không nguyện ý buông mẫu thân ra."

Vẫn người cổ đại các chàng biết chơi.

Ta nghe đến líu cả lưỡi. Kịch bản nếu em trốn thì tôi nhốt vào trong phòng tối này, cũng có thể viết thành tiểu thuyết Yandere bản sao.

"Khi đó chắc hẳn cha đã quyết tâm muốn chết, bằng không sao nương có thể đoạt được chủy thủ? Ông ấy vì sao lại không phản kháng cũng không cho người ta trị liệu?"

Cái này thì......

"Khi còn bé ta đã cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì trong trí nhớ của ta, cha mẹ mặt ngoài ân ái hòa thuận, nhưng nhìn kỹ vào, giữa hai người luôn thiếu cái gì đó. Trước kia ta nghĩ mãi mà không rõ, bây giờ có người thương mới hiểu."

Bùi Dụ cảm khái nói, ta lại không nghe rõ, ngây thơ mờ mịt nhìn chàng ấy. Chàng ấy cũng không giải thích, chỉ nói:

"Cho nên ta mới nói, Bùi Dụ sao mà may mắn, có thể gặp được thê chủ......Ta miễn phải chịu nỗi khổ cầu mà không được."

Bùi Dụ xích lại gần ta, âm thanh gần như nỉ non.

Mặc dù nghe chàng ấy nói như vậy ta rất cảm động, nhưng là, Bùi Dụ có phải hơi khoa trương quá rồi không? Ta có vĩ đại như thế hở?

Còn tiếp tục như vậy, ta cũng hoài nghi có phải chàng ấy sẽ bày ta ở trên thần đàn, cắm mấy nén hương cúng bái không?

=====

Edit full: 13/9/2021.