Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 369: Chân tướng năm đó




Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lâm Vương, Tiết Tịnh Kỳ lười biếng dựa vào cột, khóe miệng khẽ cong lên.

Cô đã sớm chứng kiến hành động phô trương này của Lâm Vương rồi, hoàn toàn không đáng được nhắc tới.

Cô chỉ nói dăm ba câu đã dọa hắn sợ hãi bỏ đi, nếu cô không lấy nhược điểm hắn lén lút xông vào Lục Nguyên Cư để nhìn trộm cô lúc đó, e rằng Lâm Vương thật sự sẽ nói chuyện này cho Ôn Vương biết.

“Lâm Vương rất dễ đối phó, nếu lần sau gặp lại, nàng đừng khách sáo với hắn, cứ bảo Hàn Nguyệt dạy dỗ hắn một trận là được.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói.

Hạng người như Lâm Vương đã mất đi của quý rồi, mà vẫn không chịu an phận.

Hình như việc Doãn hoàng hậu bị đày vào lãnh cung, và Địch quý phi bị trúng độc, vẫn chưa làm hắn tỉnh ngộ, mà vẫn làm càn gây sự khắp nơi như thế.

“Sau này nếu gặp lại, hắn sẽ phải đi đường vòng.” Tiết Tịnh Kỳ khinh thường bĩu môi.

Thích Mặc Thanh cười, định sờ mặt cô, nhưng không dám tới gần cô, cuối cùng chỉ vươn tay ra được một nửa rồi ngừng lại.

“Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta về phủ Minh Vương đã rồi hẵng nói, nàng đi trước đi, rồi ta theo sau.” Thích Mặc Thanh nhìn xung quanh, rồi nói nhỏ với cô.

Quả thật đây không phải là nơi để nói chuyện, Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với chàng.

Hai người một trước một sau rời khỏi Ngự hoa viên, đi tới phủ Minh Vương.

Phủ Minh Vương vẫn như trước, cảnh vật quen thuộc làm Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy rất thoải mái.

Tiết Tịnh Kỳ đi vào viện, giẫm lên hoa tuyết dưới đất, lúc này mới cảm thấy cuộc sống chân thật, yên ổn.

Thích Mặc Thanh đi phía sau nhìn bước chân nhẹ nhàng của cô, mặc dù mặt không cảm xúc, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười như gió xuân.

Ở viện bên cạnh, có hai bóng dáng đang ẩn nấp, một người mặt không cảm xúc, cực kỳ bình tĩnh, còn người kia thì kích động hưng phấn, vội xông ra ngoài.

Nhưng vừa đi được nửa đường, thì nhận ra cổ áo mình bị người khác túm lấy.

“Minh Khê, chàng thả ta ra, ta muốn đi tìm Tiểu Hoa.”

A Lạc Lan không ngừng vùng vẫy.

Minh Khê không hề buông tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng đừng đi, hình như Minh Vương và Tiểu Hoa đang không vui.”

“Sao lại không vui? Rõ ràng ta thấy trên mặt Minh Vương đang nở nụ cười.” A Lạc Lan tiếp tục vùng vẫy.

“Nàng nhìn lầm rồi, mặt Minh Vương đang rất không vui, nếu giờ nàng đi tới quấy rầy bọn họ, thì lần sau có lẽ bên cạnh nàng không chỉ có mười mấy nha hoàn đơn giản thế này đâu.” Minh Khê lạnh lùng nói.

A Lạc Lan bị hắn ta dọa dẫm, thì không tiếp tục vùng vẫy nữa, lúc này mới nhận ra mình đang được Minh Khê ôm vào lòng, hai tay hắn ta đang ôm chặt eo nàng.

Mặt nàng nhất thời đỏ bừng như máu.

Nhưng trong lòng lại vui vẻ, thậm chí đã gạt Tiểu Hoa qua một bên, trong đầu đều là hình ảnh mình tiếp xúc với Minh Khê.

Hai người Thích Mặc Thanh lần lượt đi vào phòng, bên trong vẫn bài trí như trước, không hề có sự thay đổi.

Hai người đã từng ôm ấp trên chiếc giường này, trên đó có vết tích vui vẻ của hai người, tiếng nói thầm cực kỳ cưng chiều của chàng, và tiếng khẽ cười mềm mại e thẹn của cô...

Như thể những chuyện lúc trước đang hiện ngay trước mắt, vươn tay là có thể chạm tới, nhưng lại rất xa xôi.

Thích Mặc Thanh thấy cô nhìn chằm chằm chiếc giường đó đến thất thần, thì từ tốn đi tới ôm eo cô, cảm nhận sự ấm áp của cô.

“Có phải nàng nhớ nó rồi đúng không? Có muốn nằm lên đó cảm nhận một lát không? Ở đây chẳng có thứ gì thay đổi cả.” Thích Mặc Thanh nói nhỏ vào tai cô.

Tiết Tịnh Kỳ nắm tay chàng, khẽ cười đáp: “Được, ta cũng muốn xem thử ở đây có dấu vết người phụ nữ khác không, hơn một năm không gặp, nên ta phải kiểm tra thật kỹ lưỡng.”

Chàng càng ôm chặt cô, nhíu mày bất mãn kháng nghị: “Ở đây ngoài ta và nàng ra thì chẳng còn ai nữa, hay là nàng cũng kiểm tra ta đi, xem thử có phải trên người ta chỉ có mỗi mùi của nàng không?”

Nếu cô chỉ kiểm giường có vẻ hơi bất công, Thích Mặc Thanh tức giận bất bình, như thể đang giận thật.

Tiết Tịnh Kỳ hơi xấu hổ huých vào ngực chàng, rồi mím môi cười vui vẻ.

“Ta nói thật, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai ngày nữa, ta sẽ thiết kế một trận hỏa hoạn, rồi đưa nàng ra khỏi phủ Ôn Vương một cách hoàn hảo.” Lúc nói, trên mặt Thích Mặc Thanh vẫn nở nụ cười như gió xuân.

Tiết Tịnh Kỳ sửng sốt, không ngờ chàng lại sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện nhanh đến thế.

Mặc dù cô cũng rất muốn mau chóng rời khỏi phủ Ôn Vương, nhưng cô không thể xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.

Rõ ràng Địch quý phi đã có hậu chiêu, tính toán mọi chuyện vô cùng hoàn hảo, lấy mạng Thái tử, để dẫn dắt Ôn Vương, diễn vở kịch mà thần không biết quỷ không hay.

Cuối cùng số mệnh của họ sẽ rơi vào tay bọn họ.

Như cá nằm trên thớt, mặc người khác xâu xé.

“Giờ chúng ta vẫn chưa thể...” Tiết Tịnh Kỳ nói nhỏ.

Cô chỉ cảm thấy Thích Mặc Thanh dần buông eo cô ra, bàn tay ấm áp không còn ôm cô vào lòng nữa, nên hơi ngạc nhiên và bất đắc dĩ.

Thích Mặc Thanh xoay người cô lại, lạnh mặt nghiến răng chất vấn: “Nàng! Không! Muốn?”

Thấy chàng lạnh mặt, Tiết Tịnh Kỳ liền nắm tay chàng lắc đầu “Tất nhiên là ta muốn, nhưng không phải lúc này, chúng ta vẫn còn một chuyện chưa hoàn thành...”

“Nếu nàng muốn thì tại sao lại không thể rời đi? Hơn nữa chúng ta còn chuyện nào chưa hoàn thành?” Thích Mặc Thanh đầy nghi vấn, như muốn nhìn xuyên qua người cô.

Tiết Tịnh Kỳ thấy vẻ mặt giận dữ của chàng, thì hơi do dự cắn môi, không biết có nên nói ra chuyện mình đã nghe hay không.

Thấy dáng vẻ do dự của cô, tim Thích Mặc Thanh hơi chùng xuống, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.

“Chẳng lẽ nàng thích Ôn Vương?” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Nghe chàng nói thế, Tiết Tịnh Kỳ bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt đầy kinh ngạc, như thể không ngờ câu nói đó lại thốt ra từ miệng chàng.

Cô lườm Thích Mặc Thanh, vì tức giận mà sắc mặt hơi ửng đỏ: “Chàng nghĩ đi đâu vậy? Sao ta có thể thích Ôn Vương được? Chàng biết rõ điều này mà.”

Nhưng Thích Mặc Thanh lại nắm chặt cổ tay cô, rồi kéo cô vào lòng mình, thở hổn hển.

“Nếu không phải thế thì tốt nhất nàng phải cho ta một lý do, bằng không nàng đừng hòng trở về.” Giờ Thích Mặc Thanh đang rất tức giận, nên đánh mất lý trí.

Thấy chàng tức giận, Tiết Tịnh Kỳ cũng không muốn giấu chàng nữa, giờ việc quan trọng nhất là phải an ủi tâm trạng chàng.

Cô biết rõ cô là người chàng để tâm nhất, chỉ cần cô hơi trái lời chàng, sẽ làm chàng suy nghĩ lung tung, để tâm đến chuyện vặt vãnh.

Lúc nãy cô không nên giấu giếm, để chàng khỏi ngờ vực về cô.

“Chàng hãy nghe kỹ lời ta nói, hôm nay lúc ta tiến cung đã dùng thuật thôi miên với Địch quý phi, nên biết được một số chuyện lúc trước, trong đó có liên quan đến Thường phi từ miệng bà ta.”

Tiết Tịnh Kỳ nói xong, thì liếc nhìn sắc mặt chàng, thấy chàng đang nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm cô.

“Nàng nói tiếp đi.”

Cô kể lại chuyện năm đó theo lời Địch quý phi, bao gồm những chuyện liên quan đến Thường phi, tâm trạng Thích Mặc Thanh hơi bất ổn, nhưng vẫn yên tĩnh lắng nghe.

Tiết Tịnh Kỳ kể lại những chuyện mình nghe thấy hồi sáng cho Thích Mặc Thanh nghe, chuyện năm đó không phải do Thường phi làm, mà là Địch quý phi.

Nếu không phải Địch quý phi sinh lòng đố kỵ, muốn lợi dụng vụ tàn sát giữa Doãn hoàng hậu và Thường phi, thì sẽ không gây ra bi kịch cho nhiều người như thế.

Thái tử bị bệnh nặng, Thường phi chết trong cơn hỏa hoạn, mặc dù Thích Mặc Thanh đã được cứu ra ngoài, nhưng phải ngồi xe lăn mười mấy năm, đã đến lúc tên đầu sỏ phải trả giá cho nỗi bi kịch của ba người.

Nghe cô kể xong, Thích Mặc Thanh chợt biến sắc, gân xanh trên trán nổi lên, hai tay nắm chặt góc bàn, sắc mặt u ám như rơi xuống địa ngục, đôi mắt vô cùng sắc bén và tối tăm.

Chàng bỗng đập mạnh xuống góc bàn bên cạnh, làm mặt bàn nứt toác.

Tiết Tịnh Kỳ giật mình trước hành động của chàng, cô chưa từng nhìn thấy chàng như vậy.

Cả người chàng toát ra hơi thở tàn bạo, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại tới gần chàng, nắm chặt bàn tay đang chảy máu của chàng.

“Chân tướng đã bị bại lộ, ta tin rằng Gia Thành Đế sẽ giải quyết công bằng, nên chàng đừng kích động.” Tiết Tịnh Kỳ rất sợ chàng sẽ làm chuyện dại dột, nên vội xoa dịu cảm xúc của chàng.

Cả người chàng đang run lẩy bẩy, vội nắm chặt tay Tiết Tịnh Kỳ, chàng vẫn nhớ cô đang ở bên cạnh mình.

“Không ngờ lại là bà ta, bà ta đã gián tiếp hại chết mẫu phi, bà ta còn ác độc hơn hung thủ nữa.” Thích Mặc Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu giờ Địch quý phi đang đứng trước mặt chàng, chàng đã sớm lột da róc thịt bà ta rồi.

“Đúng vậy, ban đầu mọi người đều cho rằng Thường phi đã hạ độc Thái tử, ai ngờ lại là Địch quý phi giá họa cho Thường phi, làm Doãn hoàng hậu tin tưởng, nên mới gây ra...”

Tiết Tịnh Kỳ không nói tiếp, cũng may giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, bọn họ cũng có thể nghĩ cách để đối phó với Địch quý phi.

“Giờ chúng ta chỉ cần vạch trần bộ mặt giả tạo của Địch quý phi trước mặt Hoàng thượng, để chính miệng bà ta nói ra chuyện năm đó là được, ta tin rằng Gia Thành Đế sẽ xử lý bà ta.” Tiết Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói.

Nhưng Thích Mặc Thanh lại lắc đầu: “Không, ta muốn tự tay đòi nợ bà ta.”

“Lần này chàng hãy nghe ta, được không? Ta sẽ nghĩ ra cách.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ nói.

Thích Mặc Thanh không thể để cho kẻ sát hại mẫu phi mình nhởn nhơ ngoài vòng vương pháp, chàng phải tự tay báo thù, tận mắt chứng kiến Địch quý phi sống không bằng chết.

Nhưng chàng không thể từ chối khi đối mặt với nỗi lo lắng và lời cầu xin của Tiết Tịnh Kỳ.

Cuối cùng, chàng đành phải thỏa hiệp, sờ mặt Tiết Tịnh Kỳ, rồi khẽ thở dài: “Dù nàng dùng cách gì thì cuối cùng cũng phải để ta kết liễu bà ta.”

Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của chàng.

Tiết Tịnh Kỳ hiểu rõ nỗi lòng của chàng, nếu không để chàng làm thế, thì trong lòng chàng sẽ luôn mang theo nỗi vướng mắc.

Cô gật đầu, rồi vùi vào lòng chàng, hơi bất mãn lên án: “Mới nãy vì chuyện này mà chàng hung dữ với ta, làm ta đến giờ vẫn thấy đau lòng.”

Thích Mặc Thanh chưa từng nghe thấy giọng điệu hờn dỗi từ miệng Tiết Tịnh Kỳ, nên nhất thời sửng sốt, nửa ngày không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.

Tiết Tịnh Kỳ thấy chàng không đáp lại, thì đấm vào ngực chàng, nhưng bàn tay hung hăng của cô nhanh chóng bị chàng nắm chặt, không thể thoát ra được.

“Ta xin lỗi.” Giọng chàng trầm thấp khàn khàn lại thành khẩn.

Lần này đổi thành Tiết Tịnh Kỳ sửng sốt, cô bỗng ngẩng đầu khỏi ngực chàng, thấy mặt chàng rất nghiêm túc.

“Ta nói thật đó, không có ta ở bên cạnh, nên nàng mới chịu nhiều khổ sở như vậy, vì ta không thể làm cho nàng mau chóng quay về bên ta, có lúc ta muốn làm chút gì đó cho nàng, nhưng lại cảm thấy lực bất tòng tâm.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh tràn đầy cảm giác bất lực.

Trước giờ chàng chưa từng cảm thấy bất lực như thế.

Hóa ra là chàng nghĩ thế, nhưng cô lại chưa từng cảm thấy tủi thân, mà ngược lại còn rất vui vẻ.

Chỉ cần làm vì chàng, cô đều cảm thấy rất vui.

“Ngốc ạ... chàng đã làm rất nhiều chuyện vì ta rồi...” Mắt Tiết Tịnh Kỳ đã ngấn nước.

Thích Mặc Thanh mỉm cười, ôm chặt cơ thể gầy gò của cô, để sưởi ấm cho cô, cũng như bản thân mình.