Hoàng Kim Đồng

Chương 595: Báo Án Giả




- Bảo vệ đâu, lôi hắn ra ngoài, hắn không phải là đại biểu của nhà đấu giá chúng ta.

Đan Ni Nhĩ không đợi George nói hết lời, lập tức quát một tên bảo vệ bên cạnh, kéo hắn ra ngoài. Mà thanh âm của George vẫn quanh quẩn bên tai mọi người.

- Hai người là ?

Trang Duệ có chút nghi hoặc nhìn hai người trung niên trước mặt, một màn vừa rồi trong mắt Trang Duệ, chẳng qua là một hồi hài kịch chó cắn chó mà thôi.

- Ta là chủ tịch của nhà đấu giá này tên là Lý Tra Đức, vị này chính là Đan Ni Nhĩ. Ta nghĩ chỉ có chúng ta mới có thể đại biểu cho suy nghĩ của nhà đấu giá. Trang tiên sinh, chư vị bằng hữu, xin mời mọi người tới phòng họp của ta, chúng ta có thể cho mọi người câu trả lời thuyết phục nhất.

Lý Tra Đức đón lấy cái microphone công nhân vừa mới đưa qua, lớn tiếng hô lớn đối với đám người trước mặt.

Hết sức xin lỗi, bởi vì một ít chuyện hiểu lầm, đấu giá hội của chúng ta hôm nay sẽ lùi lại đến xế chiều sẽ tiếp tục tiến hành, chúng ta vạn phần xin lỗi cho sự bất tiện này, bữa trưa hôm nay đều do nhà đấu giá chúng ta phụ trách, thực sự xin lỗi mọi người.

Trong lúc Lý Đức Tra mời đám người Trang Duệ tới phòng họp để giải thích, Đan Ni Nhi cũng bước lên bàn đấu giá, dùng microphone tuyên bố quyết định của nhà đấu giá, tạm dừng buổi đấu giá sáng nay lại.

Đám người mua đến từ Trung Quốc sau khi nghe được quyết định như thế tuy rằng không thích đồ ăn của nhà đấu giá, nhưng lại không làm thế nào được. Dù sao để tham dự đấu giá hội thì đều phải thuê nhà. Đám người bọn hắn tới đây để xem thú vị, huống chi còn có hơn mười vị ở trong đây đều là nhờ nhà đấu giá an bài giùm.

- Anh Hoàng Phủ, có nên đi không?

Thừa dịp sự chú ý của mọi người trong tràng đều bị lời nói của Đan Ni Nhĩ chứ ý, cả tràng biến thành một mảnh ầm ĩ, Trang Duệ nhỏ giọng hỏi ý kiến Hoàng Phủ Vân, dù sao đây cũng là luật sư chuyên nghiệp.

- Đương nhiên là muốn đi, nhà đấu giá hội này cũng là hạng nhất hạng nhì trên thế giới, có thể khiến cho bọn họ nhận sai, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nói không chừng sau khi trở về còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn nữa.

Hoàng Phủ Vân cười có chút gian xảo, trước khi đấu giá hội bắt đầu, hắn đã tính toán nhiều mặt, nhưng vẫn không thể ngăn cản đấu giá hội tiến hành. Quả thật không nghĩ tới lại được hoàn thành bởi hành động vô ý của Trang Duệ. Nếu Hoàng Phủ Vân không thể lấy được lợi ích lớn nhất trong chuyện này, vậy thì hắn không cần làm luật sư nữa.

- Đi, em nghe anh, anh là luật sư của em mà, chuyện này để cho anh nói chuyện.

Trang Duệ gật đầu đáp ứng, tuy rằng hắn quen biết với Hoàng Phủ Vân chưa lâu, nhưng mà hai người vừa gặp đã như quen biết từ lâu, chuyển nhượng đồ quý cũng tin tưởng hắn, vậy nên rõ ràng là đem việc này ủy thác cho Hoàng Phủ Vân.

- Phí tổn làm đại diện cho người khác của anh rất cao.

Hoàng Phủ Vân cười hì hì quay lại nói một câu, xoay mặt nhìn về phía Lý Tra Đức đang có bộ dáng cấp bách nói.

- Tôi là luật sư của Trang Duệ tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc.

- Đương nhiên, nhưng mà những người này.

Lý Tra Đức lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, chỉ vào đám người phía sau Trang Duệ, nhìn về phía Hoàng Phủ Vân.

- Ồ, Lý Tra Đức tiên sinh, chẳng lẽ ngài cho rằng những người này là do thân chủ của tôi kích động hay sao? Không...Không, sự việc không phải như vậy, những người này không có bất cứ quan hệ nào với chúng tôi.

Lý Tra Đức nghe Hoàng Phủ Vân nói xong thì thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu. Không có quan hệ gì với các ngươi mới là gặp quỷ, nếu không phải tên họ Trang kia đi lên nói chuyện, thì hoàn toàn cũng sẽ không có sự việc này phát sinh. Lý Tra Đức dường như đã quên, sự tình này là do chính bọn hắn làm ra.

- Đương nhiên…Đương nhiên là không có quan hệ gì với Trang tiên sinh, nhưng mà không biết là có thể nhờ Trang tiên sinh nói giùm một chút, mời tất cả mọi người đến phòng hội nghị bàn chuyện được không?

Lý Tra Đức dối lòng nói ra một câu, hiện tại quả thực hắn cũng sắp phát điên. Một buổi đấu giá hội tốt như vậy, vì sao lại biến thành như thế này. Những kẻ có tiền đáng chết kia, vì sao lại dễ dàng bị Trang Duệ kích động như thế?

- Này, tôi thực sự là không biết bọn họ…

Trang Duệ vô tội buông tay nói, ca nói là lời nói thật, nếu bọn hắn nghe ca, thì dù thế nào cũng sẽ không để cho bọn họ tới tham gia buổi đấu giá hội này.

Lý Tra Đức nghe thấy Trang Duệ nói như vậy, khuôn mặt già nua trở nên đỏ bừng, mình đã nhượng bộ ba phần, tại sao đối phương còn không biết điều mà buông tha?

- Các vị, hành vi của nhà đấu giá, tôi nghĩ chúng ta cần phải nhận được một lời giải thích rõ ràng, nhưng mà đều đứng ở trong này cũng không phải là biện pháp, hay là chúng ta tới phòng họp đi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Ngay lúc Lý Tra Đức hận không thể lấy đầu đập nát trở ngại, thì một thanh âm nữ tử vang lên, đám người Hoa cũng trở nên an tĩnh lại, người nói chuyện đúng là Trương Nữ Sĩ.

- Tốt, chúng ta đợi nghe bọn hắn giải thích.

- Đi, tất cả đều đến phòng họp, nếu nhà đấu giá không giải thích được, ta sẽ không rời khỏi buổi đấu giá lần này.

- Đúng, bắt bọn hắn bồi thường, tâm linh nhỏ yếu của anh bạn ta cũng bị tổn thương.

Trang Duệ nghe được thanh âm đối thoại từ trong đám người thì có cảm giác dở khóc dở cười, anh bạn nói câu cuối cùng kia nhất định là nhà buôn ở Bắc Kinh, anh bạn này nếu làm công tác ngoại giao thì nhất định sẽ là một nhân tài.

Trương Vĩnh Trân cũng đứng ở trong đám người Hoa, vẫn là người rất có địa vị và uy vọng, sau khi nàng mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đoàn người rời khỏi đấu giá sảnh đi đến phòng họp ở tầng trệt.

- Trương phu nhân, cảm ơn cô.

Trang Duệ đi chậm vài bước, đi đến bên cạnh Trương Vĩnh Trân biểu đạt lòng biết ơn, việc hôm nay tuy rằng khiến hắn vui sướng, nhưng mà nếu như toàn bộ những người này đều đi thì sự kiện này sẽ đi quá đà, chỉ sợ cả quốc gia cũng sẽ phải can thiệp vào.

Nếu tình thế phát triển đến nông nỗi kia, sau này ở trong các buổi đấu giá hội quốc tế, cái tên Trang Duệ nhất định sẽ bị xếp vào sổ đen. Tuy rằng Trang Duệ không sợ, nhưng mà không được tham gia đấu giá hội quốc tế cũng không phù hợp với lợi ích của chính hắn, cho nên coi như Trương Vĩnh Trần đã giải vây cho song phương vậy.

- Ha ha, tôi có làm gì đâu, người trẻ tuổi, việc cậu nói, sự tình cậu làm, thật ra cũng chính là những việc người trong nước muốn nói, muốn làm. Không tồi….

Trương Vĩnh Trân cười rộ lên, lúc này thoạt nhìn nàng không giống như một nữ nhân thét ra lửa trong giới kinh doanh, có chút giống như một bà mẹ hiền lành hơn.

- Chàng trai, cậu làm rất tốt, những lời nói lúc trước thực khiến cho mẹ cậu vui mừng.

- Người trẻ tuổi, lưu lại danh thiếp đi, khi nào trở về trong nước chúng ta sẽ liên hệ…

- Ngài là Trang tiên sinh ? Tiết mục giám bảo hôm tết âm lịch của Trang tiên sinh, có phải là ngài không ?

- Ồ thảo nào, tiểu tử này thật là có bản lĩnh, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là chuyên gia giám định Ngọc Thạch…

Đám người mua Trung Hoa vây quanh Trang Duệ, lúc này cũng vây Trang Duệ vào giữa, sôi nổi trao đổi với hắn, những người chú ý tới hắn cũng lộ ra mục đích của mình.

Thành thật mà nói, hành động thẳng thắn của Trang Duệ ngày hôm nay, đúng là rất nhiều người muốn nói mà không dám nói, muốn làm nhưng mà không có cơ hội làm. Có thể nói, từ hôm nay trở đi, giới sưu tầm quốc tế, đều sẽ biết đến tên của Trang Duệ.

- Cho chúng tôi đi vào, ngôn luận tự do, chúng ta có quyền lợi được biết tiến triển của chuyện này.

- Đúng, ta là người của báo Pháp Lan Tây, các ngươi không hề toàn lực công khai thông tin cho chúng ta đưa tin.

- Trời ạ! Cái gì vậy, các ngươi lại không cho phóng viên vào.

Vị đang nói này là một vị phong viên nhật báo Newyork, luôn mồm rêu rao tự do ngôn luận.

Sau khi đám người mùa tiến vào phòng họp, bảo vệ của nhà đấu giá đều ngăn cản hết đám phóng viên ở bên ngoài. Chỉ có Lý Tra Đực và Đan Ni Nhĩ được đi vào, khiến cho các phóng viên bên ngoài đầy bụng bực tức. Nhưng mà khu nhà này là do nhà đấu giá mua, bọn hắn có quyền lợi cấm không cho phóng viên vào phỏng vấn.

Sau khi mọi người ngồi xuống, rất nhanh liền có người bưng nước hoa quả và nước trà lên. Những chuyện này là do Đan Ni Nhĩ an bài, nếu đám người Hoa trong giới sưu tầm này quyết định ra về, thì đối với nhà đấu giá bọn họ mà nói, chính là một hồi tai nạn.

Sở dĩ lần này Lý Trà Đức và Đan Ni Nhĩ cúi đầu, cũng bởi vì hiện tại Trung Quốc càng ngày càng có nhiều người giàu. Nhiều lần trên thế giới xuất hiện những đại thủ bút, tất cả đều là người Trung Quốc, có thể nói thị trường tác phẩm nghệ thuật hiện tại, nguồn kinh phí đến từ Trung Quốc gần như được cho là nguồn kinh phí chủ lực.

Có điều kiện tiên quyết này, khiến cho mặc dù Lý Tra Đức và Đan Ni Nhĩ không thích trong lòng, cũng không dám đắc tội với đất nước thần tài này. Ai lại gây sự với tiền cơ chứ?

Nếu lúc trước bọn hắn giải thích với Trang Duệ, chỉ sợ cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Người khác thích nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm như hiện tại, như vậy không thể cứu vãn.

- Trang tiên sinh và chư vị bằng hữu, đối với chuyện phát sinh ở nơi này hôm nay, tôi chân thành xin lỗi, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm.

- Tôi nghĩ, chúng ta cần phải nhìn thẳng vào đoạn lịch sử hơn một trăm năm trước kia. Nhưng mà đó đều là những chuyện đã qua, không nên vì nó mà làm ảnh hưởng tới tình hữu nghị giữa hai quốc gia chúng ta.

Càng không nên ảnh hưởng đến việc trao đổi nghệ thuật của chúng ta. Nghệ thuật không phân biệt biên giới, cũng chẳng phân biệt được quốc tịch. Các vị bằng hữu, mọi người xem có đúng hay không?

Không thể không nói, tài ăn nói của Đan Ni Nhĩ thập phần tốt, tuy rằng ngay từ đầu liền thừa nhận đoạn lịch sử hơn một trăm năm trước, nhưng lại tránh nặng tìm nhẹ, dẫn dắt lời nói đến chủ đề nghệ thuật, khiến cho mọi người cảm giác chính mình níu lấy gót chân của người Pháp không buông, dường như có điểm quá mức hẹp hòi.

- Đan Ni Nhĩ tiên sinh, chúng ta cần phải nói chuyện với luật sư của các ngài, vừa rồi hắn còn muốn tạo thành thương tổn cho thân chủ của tôi, lời nói của hắn, tôi có thể hiểu được là nhà đấu giá muốn uy hiếp Trang tiên sinh?

Hoàng Phủ Vân đúng là người kiếm sống bằng nước bọt, vừa mở miệng ra đã dẫn chủ đề câu chuyện về việc phát sinh ngày hôm nay.

Sau khi Đan Ni Nhĩ nghe Hoàng Phủ Vân nói, liên tục khoát tay.

- Đối với chuyện lần này, tôi cam đoan tuyệt đối không phải là nhà đấu giá chúng tôi bày mưu tính kế, chúng ta tuyệt đối không có ý tứ uy hiếp Trang Tiên Sinh..

- Đan Ni Nhĩ tiên sinh, tôi nghĩ, quý luật sư chẳng những uy hiếp và cảnh cáo đối với tôi. Hơn nữa còn giải thích vặn vẹo với đoạn lịch sử của hai nước hơn một trăm năm trước.

Loại hành vi này, không chỉ là tổn thương cảm tình của chúng ta, chỉ là sợ là toàn bộ người Trung Quốc cũng đều không thể chấp nhận. Tôi cần quý vị có lời giải thích rõ ràng, hơn nữa là giải thích trên văn bản!

Nếu không tôi sẽ không chấp nhận, tôi vẫn sẽ rời khỏi lần đấu giá này!

Trang Duệ vốn tính toán giao toàn bộ sự tình cho Hoàng Phủ Vân xử lý, nhưng mà sau khi nghe thấy Đan Ni Nhĩ tránh nặng tìm nhẹ, không nhịn được lại đứng lên.

Tục ngư nói: Bán nhi đồng mua lồng hấp, không chưng bánh mì tranh cãi. Tuy rằng lúc này Trang Duệ không có được thiên thời địa lợi, nhưng lại có nhân hòa. Hiện tại Trang Duệ chính là muốn xả cơn tức này.

Đương nhiên nếu có thể dưới tình huống trút được giận mà vẫn tranh thủ được một ít lợi ích, như vậy là rất tốt.

Tiếng của Trang Duệ vừa phát ra, nhất thời trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đám đại gia người Hoa này, có người nào mà chưa từng tham gia năm ba buổi đấu giá hội rồi? Nhưng mà lúc này đây cũng khiến cho bọn họ cảm giác một trận sáng khoái.

- Giải thích, bắt bọn hắn phải giải thích…

- Đúng, nhất định phải trên văn bản, nếu không chúng ta sẽ rời khỏi buổi đấu giá này.

- Cần khiến bọn họ thừa nhận sai lầm của chính mình, phải nhìn thẳng vào lịch sử, phải bồi thường…

Đã nghe kể về những người có tài bỏ đá xuống giếng, những người ở đây tuyệt đối là hạng nhất hạng nhì. Sau khi Trang Duệ nói xong, lập tức có người bắt đầu ồn áo, đó là những người bốn mươi đến năm mươi tuổi. Giờ phút này cũng bị Trang Duệ gợi lên lòng nhiệt huyết, dùng tiếng anh sôi nổi biểu đạt ý kiến của chính mình.

Lý Tra Đức và Đan Ni Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn cũng không nghĩ tới, Trang Duệ lại tiếp tục kích động mọi người. Lúc này trong lòng bọn hắn, hận không thể tiến lên bóp chết tên tai họa Trang Duệ này. Nhưng việc gấp gáp hiện tại là làm thể nào xoa dịu tinh thần xúc động và phẫn nộ của đám người Trung Quốc này.

Đan Ni Nhĩ không thể bàn bạc với Lý Tra Đức ở trước mặt bao nhiêu người được. Hai người liếc mắt trao đổi một chút, Đan Ni Nhĩ lớn tiếng nói.

- Trang tiên sinh, các vị tiên sinh, thưa quý ông quý bà, các vị bằng hữu, yêu cầu của quý vị là vô cùng hợp lý, trước tiên tôi muốn bàn bạc một chút với chủ tịch, xin mời các vị ngồi xuống trước. Lát nữa chúng tôi sẽ cấp cho mọi người câu trả lời thuyết phục nhất.