Hoàng Kim Đài

Chương 51




Dùng cơm trưa xong, Phó Thâm thấy tinh thần Nghiêm Tiêu Hàn không tốt, bèn dỗ hắn đi ngủ trưa. Sau khi ngủ dậy hai người mới cùng nhau ra ngoài, đi tìm lão đại phu hôm qua khám cho hắn.

Huyện Quảng Phong không thể nào sánh với huyện thành ở ngoại ô được, trong huyện chỉ có một hai y quán nổi tiếng. Mặt nạ da người của Phó Thâm là do Đỗ Lãnh dán lên cho y, bóc ra rồi là không đeo lên được nữa, lúc sáng tìm tới thì đại phu không nhận ra y, còn tò mò hỏi: “Tiểu ca tối qua sao không tới? Y giao bệnh nhân cho ngươi à?”

Gương mặt bình thường của “Nhâm Miểu” thực sự khác mặt y quá nhiều, Phó Thâm đành phải nói dối: “Đúng vậy, y có việc phải đi trước, có gì ngài cứ bảo với ta là được.”

Bọn họ đi vào y quán, tuy Phó Thâm mang nón rộng vành, nhưng bên cạnh còn có một Nghiêm Tiêu Hàn, đi tới đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm tới đó. Ánh mắt của lão đại phu lại càng tinh tường, thấy hai người cùng đi vào cửa, bèn nói thẳng ra luôn: “Hai vị là người một nhà đúng không?”

Ngay cả Nghiêm Tiêu Hàn cũng thoáng kinh ngạc, Phó Thâm nói: “Sao ngài biết?”

Câu này là câu hỏi, song kỳ thực đã thừa nhận. Lão đại phu bảo Nghiêm Tiêu Hàn ngồi xuống, vừa bắt mạch vừa nói: “Ngoại trừ y lý thì lão phu còn học qua một ít thuật xem tướng, hai vị có tướng phu thê, mệnh cách cao quý, song tinh tương chiếu, trước đây gian nan trắc trở, tương lai ắt có hậu phúc.”

Nghe ông nói thế, ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn cũng lộ chút ý cười, nói: “Cám ơn lời chúc lành của ngài.”

Lão đại phu ngưng thần xem mạch, một lát sau thu hồi mạch chẩm, bảo với Nghiêm Tiêu Hàn: “Sáng nay ta đã nói với vị công tử này, bị nghiện Thu Dạ Bạch, dùng thuốc sẽ không trị hết, chỉ có thể tự mình cai nghiện. Ngươi còn trẻ, đang là lúc khỏe mạnh cường tráng, thuốc này mặc dù hơi hao tổn tinh thần, nhưng an dưỡng một thời gian là sẽ tốt thôi. Huống hồ ta nghe bảo rằng ngươi chỉ bất cẩn trúng phải, đã có quyết tâm muốn cai thuốc, chỉ cần nhịn được cám dỗ, chịu được khổ sở, tầm nửa năm hoặc một năm sau là có thể bỏ được.”

Phó Thâm cau mày hỏi: “Cai thuốc rất thống khổ sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn thấy y lo lắng, bèn đè tay y dịu dàng khuyên nhủ: “Không sao đâu, chỉ cần có thể bỏ được, chịu chút khổ sở có là gì.”

Lão đại phu lắc đầu: “Thu Dạ Bạch giống như một món nợ vậy, ngươi vay tiền thỏa thích tiêu pha, nhưng sau này sẽ phải rút gân lột dạ mà trả. Lão phu khuyên ngươi chuẩn bị sẵn sàng, cơn nghiện phát tác không phải thứ người thường có thể chịu nổi đâu. Nếu thật sự dễ cai như vậy thì sao lại đến mức quỷ bệnh táng gia bại sản đi đầy ngoài đường thế kia?”

Với Nghiêm Tiêu Hàn mà nói, chịu khổ chẳng phải chuyện gì to tát, từ khi vào cung hắn vẫn luôn phải băng qua núi đao biển lửa, tâm tính kiên nhẫn đương nhiên khỏi cần nói. Song Phó Thâm không nỡ nhìn hắn chịu giày vò, lại hỏi: “Có cách nào giảm nhẹ một chút được không?”

Lão đại phú nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, chậm rãi nói: “…..Cũng không phải hoàn toàn không có cách, chỉ là……”

Phó Thâm: “Chỉ là cái gì?”

Lão đại phu: “Chỉ là ngươi sẽ phải khổ cực một chút.”

Phó Thâm: “Nghĩa là sao?”

“Theo lão phu thấy, đêm qua sau khi trúng thuốc, vị công tử này tình động không dứt, khó tự kiềm chế,” Lão đại phu nói, “Dược hiệu của Thu Dạ Bạch chính là ở chỗ đó, một là khiến người ta tinh thần phơi phới, như lạc vào tiên cảnh, hơn nữa còn khiến người ta khí huyết dâng trào, tình dục bộc phát. Cho nên ta nghĩ, hai các ngươi đã là quyến lữ, lúc cơn nghiện của hắn phát tác, có thể thử phương pháp này để làm dịu đi phần nào.”

Phó Thâm ngập ngừng: “……Sẽ hữu hiệu chứ?”

“Công hiệu của Thu Dạ Bạch, đơn giản là khiến người ta sinh ra cảm giác thỏa mãn sung sướng,” Ông giải thích cụ thể cho Phó Thâm, “Lạc thú trên thế gian có thể chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là lạc thú ăn uống, lúc đói bụng được ăn no, tức là thỏa mãn; tầng thứ hai là lạc thú giường chiếu, đôi bên tình nguyện, nước sữa giao hòa, tức là sung sướng; tầng thứ ba là công hiệu của thuốc, uống vào khiến người ta thần hồn điên đảo, tức là cực lạc.” [1]

“Sung sướng mà Thu Dạ Bạch có khả năng mang đến, còn hơn xa lạc thú ăn uống và giao hoan, song có thể dùng những thứ này để bù đắp phần nào. Ví dụ người nào đó nghiện đường mà muốn cai đường, cai đường ngay lập tức đương nhiên khó chịu đựng nổi, cần phải giảm từ từ, lâu dần mới có thể như người bình thường được.”

“Ta hiểu rồi.” Phó Thâm gật đầu, “Khi cơn nghiện phát tác, cho hắn nếm chút ngon ngọt, hắn sẽ không quá khó chịu nữa, đúng không?”

“Chính là như thế,” Lão đại phu vuốt râu nói, “Tuy nhiên có một điều ngươi cần nhớ kỹ. Tuyệt đối không thể vì thấy hắn khó chịu mà để hắn lại dính vào Thu Dạ Bạch, mềm lòng chính là tối kỵ.”

Bấy giờ Phó Thâm không trả lời ngay, mà quay đầu liếc Nghiêm Tiêu Hàn một cái.

Nghiêm Tiêu Hàn nở nụ cười động viên y, gương mặt tiều tuỵ, song lại đặc biệt trìu mến: “Nhìn ta làm gì, sợ mình không nhẫn tâm được sao?”

“Đúng thế,” Phó Thâm nắm tay hắn đứng dậy, thở dài nói, “Đây là trị cho ngươi hay trị cho ta vậy?”

Cả hai mỗi người mang theo một bịch dược liệu tráng dương bổ thận đi ra khỏi y quán. Nghiêm Tiêu Hàn dùng tiền trang liên lạc gửi cho Tề vương một bức thư, báo rằng thôn Khê Sơn xuất hiện manh mối về Bạch Lộ Tán, bảo bọn họ cứ đến Kinh Châu trước, mình phải nán lại mấy ngày để kiểm chứng.

(Tiền trang là một kiểu tổ chức tài chính ở thời phong kiến Trung Quốc, nhận việc đổi tiền, cho vay, cho gửi tiền.)

Nhân dịp rảnh rỗi, hai người bèn dạo một vòng quanh huyện thành. Tháng tư đang là lúc xuân về hoa nở, phía Nam càng ẩm thấp ấm áp, huyện Quảng Phong có rất nhiều loại cá tươi và ngó sen, mang một phong vị khác hẳn kinh thành. Mặc dù Nghiêm Tiêu Hàn vẫn đang nghiện thuốc chưa giải, song khi không phát tác thì cũng chẳng khác người bình thường là bao, hắn rất giỏi che giấu sự tiều tụy sa sút của mình, cùng Phó Thâm nắm tay dạo chơi, chẳng hề cảm thấy tháng ngày gian nan.

Sau nhiều lần nghe ngóng, hai người bọn họ mới biết rõ cái gọi là “Thu Dạ Bạch” rốt cuộc là thứ gì.

Nguồn gốc của vật này là một loại cây khai hoa kết quả, tương truyền hoàng đế tiền triều nằm mơ lên cung trăng, được Hằng Nga tặng cho cây này, nó thường nở rộ vào đêm trung thu, nên có tên là “Thu Dạ Bạch”. Đóa hoa trắng tinh như tuyết, trái cây sau khi nghiền nát thì tựa như sữa bò, ăn vào khiến thân thể ấm áp, như si như say. Nước quả của Thu Dạ Bạch sau khi thô chế sẽ chuyển dạng dạng tơ màu nâu nhạt, có thể dùng tẩu để hút, Thu Dạ Bạch tinh chế thì lại chuyển sang dạng khối màu nâu nửa trong suốt, trông giống hổ phách, độ tinh khiết càng cao thì dược hiệu càng mạnh, sau khi nghiền nát thành phấn, chỉ cần lấy một ít hơ trên lửa, sẽ tỏa ra một thứ mùi lạ mê hoặc —— Loại này chính là “Bạch Lộ Tán” mà đám người Nghiêm Tiêu Hàn phát hiện ở kinh thành.

Vùng này có rất nhiều nhà trồng Thu Dạ Bạch, Thu Dạ Bạch thô chế thì nhan nhản đầy đường, vì thuốc này có hiệu quả kích tình nên được bán nhiều ở mấy phố đèn đỏ. Những kỹ viện bán Thu Dạ Bạch sẽ treo một chiếc đèn hình hoa màu trắng ở trước cửa làm dấu hiệu. Mà Thu Dạ Bạch tinh chế thì là thứ cực kỳ hiếm, dân gian gọi là “Một lạng Thu Bạch một lạng vàng.”

Vạn hạnh trong bất hạnh, ở thôn Khê Sơn Nghiêm Tiêu Hàn chỉ trúng phải Thu Dạ Bạch mà thôn dân thô chế, lúc đốt lên có rất nhiều tạp chất, lượng thuốc không lớn; nếu thật sự gặp phải Bạch Lộ Tán tinh chế, hắn bị nhốt trong phòng lâu như vậy, đừng nói là bò dậy khám bệnh, có khi bây giờ người đã biến dạng rồi.

Càng đi sâu vào trong thành, cảnh hai người chứng kiến lại càng kinh hãi. Vụ án Kim Ngô vệ ở kinh thành ngày ấy khiến lòng người bàng hoàng, Phi Long vệ lùng sục điều tra về “Bạch Lộ Tán”, hận không thể dốc ngược cả Thanh Hư quan lên trời. Nhưng mới chỉ ở thành Quảng Phong này, Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn cùng nhau đi tới, đã thấy không dưới mười tần lâu sở quán treo đèn hoa ở trước cửa, người dân lén buôn bán Thu Dạ Bạch thô chế thì càng nhiều không đếm xuể.

Trên con phố cách oanh đề yến ngữ, kim phấn hồng tụ chỉ một bức tường, thậm chí có cả ăn mày tóc tai rối bù, thân thể lở loét, mà tay vẫn nâng tẩu hút thuốc không chịu buông.

Khung cảnh này vừa xa hoa mỹ lệ, lại vừa quỷ dị khó nói nên lời, Phó Thâm nhìn mà phát sợ, buồn bực nói: “Đúng là tà môn, chỉ vì thứ thuốc ghê tởm này mà đáng để giày xéo mình thành như vậy sao?”

Nhờ tay áo che khuất, Nghiêm Tiêu Hàn nắm tay y, bảo: “Ngươi chưa từng trúng thuốc thôi, hiện tại ta lại có thể hiểu được đôi chút. Cuộc đời nhiều khổ sở, một khi trải nghiệm cực lạc rồi, thì sẽ không chịu đựng nổi nhân gian này nữa.”

Phó Thâm nói chẳng mấy vui vẻ: “Thế còn ngươi, cũng định phi thăng ngay tại chỗ à?”

Nghiêm Tiêu Hàn quay mặt sang nhìn y, ánh mắt ôn nhu bình tĩnh, mỉm cười nói: “Thời khắc cực lạc trong đời ta, chính là khi hầu gia và ta lưỡng tâm tương duyệt.”

Phó Thâm: “……Có đàng hoàng một chút được không hả, đi thôi!”

Y hất tay bỏ đi như thể ác bá bị phụ nữ nhà lành đùa giỡn, sau một chốc, liền dừng lại ở đằng trước, chờ Nghiêm Tiêu hàn chậm chạp theo kịp, lại lần nữa kéo tay hắn.

Đêm đó hai người dùng cơm, tắm rửa, tất cả như thường, tình trạng của Nghiêm Tiêu Hàn vẫn ổn định, không thấy bất cứ dấu hiệu phát tác cơn nghiện nào. Phó Thâm không yên tâm hỏi hắn mấy bận, lần đầu tiên y đối mặt với chuyện thế này, ngoài mặt có vẻ trấn định, nhưng trong lòng vẫn lo sợ. Nghiêm Tiêu Hàn nhìn y đứng ngồi không yên, dưới mông như thể mọc đinh, bèn dứt khoát tiến đến ôm chầm lấy y: “Chẳng phải ngươi bảo ta đừng sợ à, sao bản thân lại rối loạn trận tuyến trước rồi?”

Phó Thâm: “Nói thừa, ta cũng sợ chứ.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Sợ cái gì?”

Phó Thâm nói móc: “Sợ bản hầu không thỏa mãn được ngươi.”

Nghiêm Tiêu Hàn chôn đầu bên gáy y, bất chợt buồn cười.

Cười một hồi, hắn bỗng kêu “A” một tiếng rất khẽ.

Phó Thâm lập tức nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, đừng lo lắng,” Nghiêm Tiêu Hàn kéo tay y đặt lên ngực mình, để y cảm nhận nhịp tim dần dần tăng nhanh của mình, “Phát tác rồi…… A, vẫn miễn cưỡng nhịn được.”

Nhưng chẳng mấy chốc hắn liền không nhịn nổi nữa.

Kèm theo nhịp đập dữ dội, buồng tim dâng lên cơn đau như bị hàng vạn con kiến cắn xé, tức khắc lan tràn ra toàn thân, tay chân hắn bắt đầu phát run, cơ bắp co giật, thân thể không tự chủ đổ về trước, được Phó Thâm nhanh tay đỡ lấy.

Y cảm nhận thấy người trong ngực đang không ngừng run rẩy, bèn thấp giọng hỏi: “Hiện tại cảm giác thế nào?’

Nghiêm Tiêu Hàn ôm chặt y như đang ôm lấy cọng cỏ cứu mạng, hàm răng run lập cập, mê man nói: “……Lạnh.”

Một tay Phó Thâm vòng quanh hắn, một tay khiêu khích vuốt ve khắp người hắn, đầu ngón tay xẹt qua sau gáy giống như chuồn chuồn lướt nước, đến vùng mẫn cảm bên hông, rồi luồn vào dưới vạt áo, lưu luyến trên da thịt ấm áp khô ráo, mùi mẫn hôn lên sườn cổ và mang tai Nghiêm Tiêu Hàn, y dùng thanh âm khàn khàn động tình nói ở bên tai hắn, tựa như an ủi, cũng như thể đang dỗ dành: “Không sao, lập tức cho ngươi nóng lên đây.”

Nghiêm Tiêu Hàn nói không sai, di chứng mà Thu Dạ Bạch lưu lại trên người hắn, quả thực không sáng bằng chấp niệm mà Phó Thâm khắc vào tận xương tủy hắn trong bảy năm qua.

Người kia dấy lên một ngọn lửa tại vùng đan điền của hắn, càng cháy càng mạnh, song hiện giờ không thể cúi người được, bàn tay mang theo chai sạn, không mềm mại nhưng lại linh hoạt vô cùng kia lướt qua từng huyệt vị trên người hắn, xoa bóp với cường độ vừa phải, giúp hắn thả lỏng cơ bắp cứng ngắc, tựa như đang mát xa.

Cảm giác thoải mái thư giãn giống như bỗng đổ xuống những hạt mưa lành trong cái nóng như thiêu như đốt, mặc dù không thể dập tắt thống khổ, song lại giúp hắn kéo dài hơi tàn trong chốc lát.

Đến khi hắn không còn căng người, hơi thả lỏng một chút, Phó Thâm lấy một cái gối lót ở sau lưng hắn, vốn muốn để Nghiêm Tiêu Hàn dựa vào đầu giường, nhưng không ngờ hắn lại nhất quyết ôm mình không chịu buông tay, y đành nở nụ cười bất đắc dĩ, vừa mở vạt áo bên hông hắn ra, vừa cười trêu: “Dính người quá vậy, nhất định phải ôm à?”

Đi cùng với những cái hôn và lời thì thầm triền miên say đắm, đôi tay từng nắm đao kiếm cương ngựa, từng dính máu tươi và cũng từng nhuốm phương sương đất Bắc ấy, dễ dàng đưa hắn lên tận mây xanh.

Sự nôn nóng khó nhịn nhờ đó mà tạm thời dịu đi, tiếng thở dốc của Nghiêm Tiêu Hàn dần ổn định lại, miễn cưỡng tìm về được chút thanh tỉnh, nhớ tới lời giải thích của lão đại phu về “Cai đường”, cảm thấy quả thực khá có lý, tuy nhiên cũng tùy từng người. Nếu như để tự hắn làm, nhất định sẽ không có hiệu quả rõ rệt như Phó Thâm.

Phó Thâm chợt buông hắn ra, nghiêng người ló ra ngoài giường, cắm một cây hương vào lư hương ở đầu giường.

Nghiêm Tiêu Hàn nhìn theo động tác của y, chậm chạp hỏi: “Ngươi bỏ cái gì vào vậy?”

“Một chút hương thúc tình vô hại thôi.” Khóe môi Phó Thâm cong lên, sự tuấn mỹ quá mức lạnh lẽo được nụ cười kia làm dịu đi, biến thành thứ cám dỗ còn hấp dẫn hơn cả mùi hương vương vất kia. Y thong thả cởi y phục của mình ra, đến gần hôn lên hàng mi rũ xuống của Nghiêm Tiêu Hàn: “Nào, giờ sẽ cho ngươi nếm thử thứ còn ngọt hơn.”

Hương khói lượn lờ.

Cháy tới tận nửa đêm, lư hương kia mới tắt.

Nghiêm Tiêu Hàn nghiêng người ôm lấy Phó Thâm đã mệt mỏi ngủ say, in một nụ hôn lên mi tâm cau lại của y, trong lòng muôn phần cảm khái. Hắn cứ tưởng biện pháp của lão đại phu chỉ là an ủi tâm lý thôi chứ, không ngờ vì cai nghiện cho hắn, mà hầu gia nhà bọn họ quả thực phải dùng đủ mọi thủ đoạn.

✿Tác giả có lời muốn nói:

[1] Đoạn này là tham khảo một biểu đồ trên Internet liên quan đến ảnh hưởng của ẩm thực, tình yêu và ma túy đối với dopamine, truyện này có thêm thắt chút nghệ thuật cho nó. Biểu đồ này không tìm được nguồn, cho nên ghi nguồn là Internet nhé. Tôi không đăng biểu đồ lên đây đâu, độc giả nào cảm thấy hứng thú thì có thể search keyword “Cấp độ khoái cảm” là sẽ tìm được biểu đồ đó thôi.

Ngoài ra: Mặc dù tôi biết IQ của các độc giả đều online, nhưng để ngừa vạn nhất, tôi vẫn phải trịnh trọng nói rõ rằng: “Thu Dạ Bạch” mà truyện này đề cập tới có nguyên mẫu là cây anh túc, một loại dược vật hư cấu giống với ma túy, dược hiệu, cơ chế gây nghiện và cách cai nghiện đều là hư cấu, không có bất kỳ tính tham khảo nào. Thuốc phiện thật một khi phát tác thì còn đáng sợ hơn tiểu thuyết miêu tả nhiều, tuyệt đối không nên thử. Quý trọng sinh mạng, tránh xa ma túy.