Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 131




Theo yêu cầu của Bạch Nguyệt Diệu, ngoại trừ những thứ cần thiết cho cuộc chiến còn để lại bên trong trại lính, toàn bộ những thứ có thể đốt đều đốt hết, thứ nào có thể đập đều đập đi, mỗi người đều phải quyết tâm chiến đấu đến cùng.

Một chút lương thực cũng không mang theo, mục đích của Bạch Nguyệt Diệu chính là khơi dậy sự hăng hái nơi quân lính, nhưng mà không sớm thì muộn cũng sẽ kiệt sức, cho nên trận đánh hôm nay bất kể thế nào cũng phải dành được chiến thắng.

Ta cầm chiếc dùi trống lên dùng sức gõ một lúc trống xuất chinh, theo từng tiếng trống vang lên, khí thế của ba quân cũng có phần vực dậy.

Bạch Nguyệt Diệu nhảy lên ngựa đầu tiên, tiếp theo lần lượt đến quân lính, ta đang định lên ngựa của mình thì Hắc Mạc Dực tiến tới: “Lam giám quân, Nhị hoàng tử bảo ngài ở lại trong thành chờ tin tốt!”

“Không cần!” lần đầu tiên ta tỏ ra cố chấp với Hắc Mạc Dực, kiên quyết từ chối ý định đó, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, dù ta không mặc giáp, nhưng trong tay ta đã có thanh kiếm hỗ trợ, ta muốn cho Huyễn Ngâm Phong nhìn thấy thành quá bấy lâu nay huấn luyện cho ta!

Đoàn quân hừng hực khí thế đi ra khỏi cổng huyện Bạch Thủy, Hắc Mạc Dực thúc ngựa chạy đến bên Bạch Nguyệt Diệu nói nhỏ gì đó, sau đó lại thấy Bạch Nguyệt Diệu tức giận nhìn về phía ta, may sao hắn không ngăn cản ta nữa.

Là một giám quân, ta chỉ cần phụ trách trông chừng binh lính thao luyện là được, nhưng hiện giờ ta muốn tận mắt chứng kiến Bạch Nguyệt Diệu so với Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ không hề thua kém!!!

Ta muốn tận mắt chứng kiến trận đấu không cân bằng thế lực này, Bạch Nguyệt Diệu sẽ làm thế nào đi tới thắng lợi!

Cờ quân ta đã lên cao rồi, chỉ còn cách doanh trại quân địch chừng trăm mét nữa thôi, ta tận mắt thấy cờ của Lôi Nguyệt Quốc, xem ra bọn họ cũng đã tính toán để nghênh chiến rồi.

Từ xa truyền đến tiếng trống trận giòn giã, vậy là cuộc chiến đã bắt đầu!

Quân địch mấy vạn người ào ào tiến gần tới quân ta, nhưng quân ta không hề có ý định thoái lui, trong mắt mọi người đều rừng rực ý chí quyết tâm.

“Giết!!!!”

Theo tiếng hô của quân tiên phong, mọi người giơ cao vũ khí xông tới phe địch, ta cũng nhanh chóng rút kiếm ra, chỉ cần không phải là quân ta, ta không hề niệm tình mà chém chết! Có lẽ bọn họ cũng có gia đình, có lẽ bọn họ cũng không phải muốn đánh nhau, nhưng nếu ba nước không thống nhất, ngày sau cứ mãi phân tranh thế này thì không thể nào sống yên ổn được, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người hi sinh nữa, có thể vài chục vạn, có thể là mấy triệu, cũng có thể là mấy chục triệu.

Cát vàng thi nhau nổi lên, tiếng kêu gào càng lúc càng lớn, ta quay đầu nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu ở cách ta không xa đang chiến đấu cùng tên thủ lĩnh của phe địch, đúng là bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng chiến trường đang loạn thế này, e rằng dù thủ lĩnh của bọn họ có chết cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào chú ý tới!

Ta thúc ngựa chạy về phía doanh trại của Lôi Nguyệt quốc, ta hiểu như vầy có lẽ rất nguy hiểm, nhưng ta nhất định phải loại bỏ lá cờ của bọn chúng! Làm suy giảm khí thế quân địch.

Lúc ta tới gần, có chừng mười tên đang núp sau cổng trại, toàn bộ mũi tên đều nhắm vào ta, sau khi một người trong đó ra dấu, mười mấy mũi tên đồng loạt bắn về phía ta.

“Lam giám quân!”

“Điệp Nhi...”

Ta nghe thấy có tiếng người đang gọi ta, nhưng xin đừng vì ta mà phân tâm, cũng xin đừng gọi khiến ta phân tâm, xin hãy tin ở ta!!

Ta nhanh chóng đưa kiếm ra đỡ, mấy chục mũi tên đều bị ta đỡ được, cuối cùng cũng tiến được tới gần hàng rào, mặc dù ta chưa quen với việc dùng ngựa, nhưng cũng coi như là có tài cưỡi ngựa, ta hiểu rõ nên làm như thế nào rồi!

Tay ta nắm chặt dây cương, tận dụng cơ hội ngựa vừa tiếp đất, lập tức dùng thanh kiếm trong tay chém liên tiếp vào đầu mấy tên cung thủ.

Con ngựa phi nước đại tới chỗ lá cờ của Lôi Nguyệt quốc, mấy tên lính quèn xung quanh không thể nào ngăn nổi ta, cuối cùng ta cũng dùng hết sức nhổ đi lá cờ của Lôi Nguyệt quốc.

“OK rồi!” Ngoái đầu nhìn lại, đám binh sĩ Lôi Nguyệt quốc chỉ mới có một vài tên biết lá cờ Lôi Nguyệt quốc đã bị rút xuống, nhưng ta đâu có đơn giản chỉ làm mỗi việc cướp lấy lá cờ của chúng? Ta giơ lá cờ của chúng lên cao, thu hút cái nhìn của đám giặc, dùng một chút sức lực xé tan lá cờ của chúng đi.

Nhìn quân địch lộ vẻ kinh hoàng, ta nở nụ cười thỏa mãn.

Mải mê đắc chí thỏa mãn, ta không hề phát hiện có một mũi tên đang từ phía sau bay đến, đúng lúc ta xoay người khiến nó nhắm trúng vào vai phải của ta...

.

“Phong Việt Thần!” Là hắn! Là hắn! Chính hắn là kẻ bắn lén, ta đã từng gặp hắn một lần, vẻ đẹp trai cùng với khí chất của hắn thật khó khiến người ta quên được!

Tam vương gia của Phong Minh quốc là phe cánh của Lôi Nguyệt quốc sao.

Hắn đứng ở xa xa vẫn đang chăm chú nhìn ta, miệng của hắn khẽ mở ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa ta không thể nghe thấy được, căn cứ hình dáng của miệng khi phát âm ta cảm thấy dường như hắn đang nói: “Hẹn ngày tái ngộ!!” Hắn nở một nụ cười âm trầm rồi biến mất.

Ta hoàn toàn không hề có ý định đuổi theo hắn, huống hồ vết thương trên vai phải ta vô cùng đau đớn, máu đang nhỏ giọt xuống!

“Điệp Nhi!!”

“Lam giám quân! “

Cát bụi cuồn cuộn trong chiến trường, có rất nhiều âm thanh đang gọi ta, ta hoàn toàn không có cách nào phân biệt ra là ai đang gọi ta, nhưng tiếng ‘Điệp Nhi’ giúp ta nhận ra Bạch Nguyệt Diệu, hắn vẫn đang đánh nhau với tướng địch, nhưng kiếm pháp xem ra có vẻ hỗn loạn rồi.

Xin đừng vì ta mà phân tâm, Bạch Nguyệt Diệu!

Vì lúc nãy mải khoe lá cờ địch bị ta phá nát mà ta bị thương, chắc đã khiến cho quân địch đang hoang mang phần nào hồi tỉnh, nhưng ta biết, không thể dễ dàng mà khôi phục đâu!

Ta nhìn vào vết thương do mũi tên gây ra, nếu ta rút ra, sẽ chẳng khác nào lại thêm một lần trúng tên nữa, nhưng chỉ có như vậy, ta mới có thể dùng niềm tin để khích lệ quân ta!

Ta cắn chặt răng! Nhắm hai mắt, để tay lên mũi tên, 3, 2, 1, “Aaaa!” Vì quá đau ta buộc phải rên lên một tiếng, bất quá tên đã được rút ra, nhưng dưới mặt ta đôi môi và cổ họng đều có vị máu, hóa ra ta đã tự cắn vào môi mình rồi.

“Giá!” Trán đã đầy mồ hôi lạnh, cầm theo cung tên ta cưỡi ngựa chạy tới nơi chiến trường.

Quả nhiên thấy ta đứng vững vàng không ngã, binh lính như được tiếp thêm sức lực! Ta chịu đau đớn quả thực cũng đáng lắm!

“Điệp Nhi...” Bạch Nguyệt Diệu gầm lên giận dữ, hắn giơ cao thanh kiếm chém đứt đầu tên tướng kia! Sau đó lập tức phi ngựa về phía ta.

Mà lúc này, bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều cánh hoa màu trắng, ha ha, tuyết rơi à?

Nhìn chiến trường đầy máu, ba vạn quân địch hôm nay đã bị ba ngàn dũng sĩ quân ta chém giết chừng một vạn rồi, còn Bạch Nguyệt Diệu dùng sách lược bắt giặc phải bắt vua trước thật rất đúng, chỉ là, hắn chém tướng địch thì sẽ trở thành mục tiêu của vạn binh lính kia. Hắn vẫn kiên định chém giết không ngừng mà tiến tới phía ta, nhưng áo giáp trên người hắn cũng đã nát rồi...

“Mạc Dực, mang Điệp rời đi trước!!!” Bạch Nguyệt Diệu vừa vung kiếm, vừa ra lệnh cho Hắc Mạc Dực.

“Không...” Ta vốn định từ chối, nhưng thể lực của ta cũng đã đến cực hạn, mọi thứ trở nên tối sầm, ta dường như đang rơi...

-

Lúc này, Hắc Mạc Dực đã chạy tới bên cạnh Lam Điệp Nhi, hắn nhanh chóng xuống ngựa đem nàng đi ngay lập tức, Bạch Nguyệt Diệu thấy vậy mới cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, như vậy hắn đã có thể toàn tâm chiến đấu rồi. Vì Bạch Nguyệt Diệu không chỉ có năng lực lãnh đạo mà ở hắn còn có khí chất, có thể tác động đến tinh thần ba quân, khiến cho quân địch kính sợ ba phần!

Hắc Mạc Dực khó khăn vất vả phá giải từng vòng vây, nhưng không ngờ có hàng mấy trăm quân địch truy đuổi, hắn rất muốn chiến đấu với chúng nhưng bên cạnh còn có Lam Điệp Nhi đang ngất xỉu thì biết làm sao?

Hắn chạy tới một ngôi làng có vẻ yên tĩnh, nhằm hi vọng có thể cắt đuôi bọn người phía sau.

Mấy tên lính kia biết mình ở trên chiến trường cũng sẽ bị giết, thế nên mấy trăm tên này nghĩ nếu bắt được Hắc Mạc Dực, họ sẽ lập được công lớn.

Cuối cùng, chúng cũng dồn được Hắc Mạc Dực đến tận chân núi.

Mấy tên lính kia lộ ra nụ cười tà ác...

Hắc Mạc Dực không hề nao núng, vì vốn tính hắn trước nay vẫn thế, dù gặp bất cứ chuyện gì, hắn cũng sẽ không có chút xúc động nào, hắn quay đầu nhìn xuống phía dưới vách núi, là một con sông, nhưng xem ra dòng nước vô cùng mạnh, lại thêm vào thời tiết đang là mùa đông, nhảy xuống đó nếu không chết đuối thì cũng sẽ bị chết rét! Mà Lam Điệp Nhi lại đang bị trọng thương nữa!

Cuối cùng Hắc Mạc Dực đưa ra quyết định đó chính là nhảy xuống vách núi, hắn cảm thấy trừ Bạch Nguyệt Diệu ra, không ai xứng đáng lấy được tính mạng của hắn!

Từ nhỏ hắn đã được gọi là tiểu dũng sĩ của Vân Long quốc, tại bữa tiệc sinh nhật của Hoàng thượng, lần đầu tiên hắn gặp Bạch Nguyệt Diệu lúc đó hơn hắn một tuổi. Không hiểu vì sao, hắn cảm giác hắn cùng với Bạch Nguyệt Diệu như đã quen nhau từ lâu, bất giác cùng đến chơi với nhau, trò trẻ con vẫn thường chơi là ‘Cưỡi ngựa đánh giặc’. Vì vậy hắn lợi dụng mình có võ công, đòi ‘tuyên chiến’ cùng Bạch Nguyệt Diệu. Cứ như vậy hai đứa trẻ bắt đầu khoa tay múa chân.

Hắn vốn tưởng rằng sinh ra trong hoàng cung thì nhị hoàng tử sẽ được nuông chiều đến vô dụng nhưng kết quả cuối cùng hắn lại là kẻ bại trận.

Hắn không thể không phục Bạch Nguyệt Diệu rồi, ha ha, bao nhiêu năm qua, biết bao lần cùng tỉ thí nhưng Hắc Mạc Dực vẫn chưa một lần chiến thắng dù hắn đã được tôn làm dũng sĩ của Vân Long quốc!

Tuy không mấy ai biết rõ Bạch Nguyệt Diệu mạnh như thế nào, nhưng Hắc Mạc Dực là người rõ nhất. Cho nên hắn cam tâm trung thành với Bạch Nguyệt Diệu, cũng cam tâm đem tính mệnh của mình trao cho Bạch Nguyệt Diệu.

Đời này, Hắc Mạc Dực sẽ chỉ phục vụ một người là Bạch Nguyệt Diệu mà thôi!!