Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 115




Bạch Nguyệt Diệu luôn luôn là bá đạo vô lý như vậy! Rõ ràng chỉ là vợ chồng giả cần gì nghiêm túc như thế?

“Buông tay!” Ta tức giận nói với hắn

“Nếu nàng không nói, ta sẽ không thả.” Phong lưu lỗ mãng vừa lên, ta cảm giác so với lũ lụt còn khó cản hơn! Ta xem hắn á, không phải đang giả bộ phong lưu, mà là trời sinh đúng là quỷ phong lưu!

Thật ra thì hắn đã không tuân theo điều thứ ba trong khế ước của ta, nhưng lần này ta tha thứ cho hành động lỗ mãng của hắn: “Chào buổi sáng tướng công.” Không biết vì sao, ta nói xong lời này, ta không có cảm giác gì, nhưng ngược lại gương mặt của hắn trở nên ửng đỏ, mà vẻ mặt cũng tràn đầy ngượng ngùng, Bạch Nguyệt Diệu rất ít khi, ngay cả nói cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng này.

Thừa dịp hắn ngây người ta nhanh chóng từ trong ngực hắn thoát ra ngoài, thấy ta thoát rồi, hắn mới định thần lại. Sau đó chúng ta cũng không nói chuyện nhiều với nhau nữa, mà là rửa mặt sau đó tiếp tục cùng hắn đi ‘Dò lấy tin tình báo’.

Ở trên đường cái, Bạch Nguyệt Diệu nhẹ nhàng huy động cây quạt trong tay hắn thổi ra từng làn gió nhẹ, không biết tại sao, Bạch Tinh Ngân cũng từng dùng qua quạt, nhưng cảm giác so với Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn khác nhau, Bạch Tinh Ngân cầm quạt cảm giác giống như công tử nho nhã, mà Bạch Nguyệt Diệu cầm lại cảm giác hoàn toàn là bày ra dáng vẻ của một phong lưu công tử con nhà giàu!

“Ngươi tính ở lại Phong Minh quốc bao lâu?” Vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, ta chỉ có thể ở bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi.

Ta hỏi xong, vẻ mặt của hắn đột nhiên xuất hiện vẻ lúng túng cùng mất mát, sau vài giây ngắn ngủi vẻ mặt bị biến hóa, hắn lại khôi phục dáng vẻ lúc đầu: “Không nên dùng ‘ngươi’ chứ?” Hắn nói xong, còn dùng cây quạt trong tay của hắn nâng nhẹ một chút càm của ta lên.

...

Tức chết người đi được, hành động lúc nãy của hắn, giống như đại gia đang trêu ghẹo với gái nhà lành, ta một phát giành lấy cây quạt trong tay hắn, sau đó cũng dùng quạt lẳng lơ ở chỗ càm của hắn: “Thế là cái gì?” Ta đây nói hết lời, hắn nhất thời ngây người tại chỗ không nhúc nhích, sau đó nhìn sang chung quanh, Hắc Mạc Dực đang nhịn cười đứng ở bên hắn.

Haha, đoán chừng hắn muốn nhìn chung quanh xem có người nào thấy ta đùa bỡn với hắn hay không! Ta đắc ý cười với hắn một tiếng mở quạt ra đi tới trước người hắn, nghênh ngang đi qua.

Hắn đi hai bước đã tới bên cạnh ta, lại đem quạt đoạt trở về: “Nương tử, lúc nãy nàng cố ý trêu ghẹo với tướng công của nàng?”

Chỉ cho phép hắn trêu ghẹo ta? Không cho ta trêu ghẹo hắn? Ta nhổ vào, ta cũng xoay người: “Vậy thì sao?”

“À? Cũng không sao, bất quá nếu nàng muốn trêu ghẹo tướng công của nàng, đến lúc trở về nhà trọ tướng công ta sẽ để nàng trêu ghẹo.”

“Thôi đi, trở về nhà trọ ai còn trêu ghẹo ngươi nữa!” Ta khi dễ đối với lời hắn vừa nói, chủ yếu là trở về quán trọ, hắn không trêu ghẹo ta đã coi như tốt lắm rồi.

Lúc ta đang cãi vã với hắn, hơi lơ là không chú ý một chút, ta đụng thẳng vào một người, ngẩng đầu nhìn lại, ngất, lại là một chàng trai đẹp, bất quá cảm giác so với Bạch Nguyệt Diệu hơi lớn một chút, nam tử này nói ít cũng phải cỡ 1 thước 8 mấy, mặc trên người áo dài bằng tơ sợi màu lông, da trắng nõn, hơn nữa đôi mắt lấp lánh có thần, người đàn ông này khí chất bất phàm, có vẻ uy nghiêm vô cùng, hơn nữa khí thế hiên ngang, sao mà cổ đại trai đẹp nhiều như vậy chứ?

“Không có chuyện gì chứ?” Bạch Nguyệt Diệu đi tới bên cạnh ta khẩn trương hỏi.

“Không sao.” Ta trả lời Bạch Nguyệt Diệu cũng nhìn về phía nam tử kia: “Xin lỗi!”

“Gia, ngài không sao chứ?” Sau lưng nam tử kia đột nhiên xuất hiện hai người khẩn trương hỏi hắn.

Nam tử kia trước tiên đánh giá ta, sau đó đôi mắt uy nghiêm vẫn nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng ngắm nhìn hắn.

“Vị huynh đài này, xin lỗi.” Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười nói xong thì kéo tay ta: “Chúng ta đi thôi.”

“Dạ.” Ta gật đầu một cái đang muốn cùng Bạch Nguyệt Diệu rời đi.

“Đợi một chút!” nam tử kia cản đường chúng ta lại, hơn nữa vẫn nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, ta cảm giác trong đôi mắt kia tràn đầy địch ý đối với Bạch Nguyệt Diệu: “Ngươi là người phương nào?”

Người nọ hỏi xong, Bạch Nguyệt Diệu khẽ mỉm cười: “Tại hạ là người ở nước khác tới đây buôn bán tơ lụa.”

“A? Nước khác? Là Vân Long quốc?” nam tử kia hỏi Bạch Nguyệt Diệu xong vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng, mà trong lòng ta thì có chút ba động.

Bạch Nguyệt Diệu chỉ nói hắn từ nước khác đến, vậy mà nam tử kia đã nhìn ra Bạch Nguyệt Diệu là người Vân Long quốc, mặc dù Phong Minh quốc và Vân Long quốc cũng không có phát sinh chiến tranh, nhưng dù sao cũng đang hăm he muốn thâu tóm đối phương, ba nước vẫn được phép liên hệ buôn bán với nhau, nhưng trong mắt của nam tử kia đâu cần tràn đầy địch ý với Bạch Nguyệt Diệu như thế?

Trong mắt của ta, thần thái của nam tử kia tuyệt đối không phải người bình thường, không phải đại quan thì cũng là con em quý tộc, mà Bạch Nguyệt Diệu là hoàng tử Vân Long quốc, cho nên nam tử kia rất có thể đã từng nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu, nếu đoán được thân phận Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu khẳng định sẽ bị bắt!

“- ọe -” một tiếng nôn khan của ta, cắt đứt ánh nhìn của họ.

Bạch Nguyệt Diệu nhìn về phía ta, ta nửa dựa ở trên tay Bạch Nguyệt Diệu nói: “Tướng công, Điệp nhi cảm thấy rất không thoải mái, có thể xin tướng công đưa Điệp nhi về nhà trọ nghỉ ngơi một chút không?” nam tử kia nếu thật đã từng nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu, khẳng định cũng sẽ phải bỏ qua cho tình huống này, Bạch Nguyệt Diệu không có phi tử chuyện này hắn ta không thể nào không biết, cho nên ta đây giả vờ làm nương tử sẽ có thể giúp Bạch Nguyệt Diệu giấu giếm đi thân phận.

Bạch Nguyệt Diệu quan tâm ôm ta vào trong ngực, sau đó nhìn về phía nam tử kia: “Vị huynh đài này, thật thất lễ, nương tử ta hiện giờ đang có thai, cho nên tại hạ đi trước một bước.” A, Bạch Nguyệt Diệu thật sự không ngốc, tiếng nôn mửa đúng là sắm vai phụ nữ có thai, không ngờ hắn phản ứng thật đúng mau.

Bạch Nguyệt Diệu cùng người nọ cáo từ xong, là dẫn ta xoay người rời đi, chúng ta không tiếp tục ở lại trên đường phố nữa mà nhanh chóng trở về nhà trọ.

Bước vào nhà trọ, Bạch Nguyệt Diệu như có điều suy nghĩ ngồi ở trên ghế trong phòng.

“Nhị hoàng tử, người đó...” Hắc Mạc Dực muốn nói lại thôi.

Bạch Nguyệt Diệu nói: “Đúng, Tam vương gia của Phong Minh quốc, Phong Việt Thần.”

Xem đi, ta đã cảm giác nam tử kia không phải người bình thường mà, thì ra là Vương gia, nhưng cái tên này? “Phong Việt Thần?” Ta tò mò nhìn Bạch Nguyệt Diệu.

“Hắn vốn tên gọi là Phong Ý Hiên, về sau đổi tên là Phong Việt Thần!!”

Tam vương gia đó...

Dã tâm đã vượt qua Bạch Nguyệt Diệu...

Vì chữ thần này, ở cổ đại vẫn được dùng thay cho quân vương, mà hắn ta cho mình đứng lên gọi Việt Thần, rõ ràng có ý hơn cả hoàng đế, Bạch Nguyệt Diệu là hoàng tử, dã tâm của hắn là thừa kế vương vị, mà Phong Việt Thần đó đã là Vương gia rồi, dã tâm của hắn không thể nghi ngờ là muốn nắm lấy vương vị!

Hơn nữa người này dám lấy cho mình cái tên này, có thể thấy hắn đã coi hoàng đế không ra gì.

“Tam vương gia là một người tàn bạo, hung ác, hắn từng gặp qua Nhị hoàng tử một lần rồi, thật may là Lam Hàn Lâm phản ứng bén nhạy, nếu không chúng ta bây giờ đã bị Tam vương gia bắt đi rồi.” Đây là lần đầu Hắc Mạc Dực khen ta, ha ha, bất quá, Phong Việt Thần tàn bạo lắm ư?

“Vậy nếu hắn thật sự lên ngôi hoàng đế Phong Minh quốc, đoán chừng dân chúng sẽ không thể chịu nổi khổ sở đâu?” Ta tò mò nói.