Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 110




Đầu tiên là một lúc trầm mặc, sau đó ta cười cười xấu hổ: “Nếu Nhị hoàng tử đã no bụng rồi, hạ quan đi trước trở về giúp đỡ dân chúng.” không biết ta kháng cự lại hắn như vậy là đúng hay sai, ta chỉ biết, lúc đó ta nhớ đến Huyễn Ngâm Phong, hắn càng ở gần, ta càng tràn đầy mong đợi, mà ngược lại hắn đối với ta lạnh như sương lạnh, mong đợi của ta sẽ ít đi một chút.

“Bổn hoàng tử bảo ngươi ở lại!!” Bạch Nguyệt Diệu dùng đến thân phận hoàng tử, than là hạ quan ta đây, tất nhiên chỉ có thể nói gì nghe nấy rồi, nhưng...

“Hạ quan tuân lệnh.” Nếu là trước kia, ta đây nhất định sẽ mắng hắn, ngược lại bây giờ ta theo chức quan mà đáp trả hắn, trong đôi mắt của hắn hiển thị rõ vẻ bất đắc dĩ cùng mất mát.

Ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu tìm một chỗ tương đối cao ngồi xuống, những người còn lại thì ở chỗ trũng nghỉ ngơi.

Qua khóe mắt, ta thấy trên má hắn dính đầy bùn đất, vốn định từ trong túi lấy khăn tay ra đưa cho hắn, nhưng ta lại thu trở vào, đành vậy, chỉ e chẳng qua là chút lòng, cũng sẽ khiến hắn hiểu lầm, vì Huyễn Ngâm Phong đã bảo ta hiểu lầm quá nhiều, quá nhiều rồi.

Nghỉ ngơi ước chừng nửa giờ, hắn đứng dậy trở về chỗ trũng tiếp tục cùng bọn lính khiêng bao cát chất vào chỗ lũ lụt cuồn cuộn, lúc này đã qua giờ Tý, xem ra tối nay những anh hùng này muốn kiên trì cả đêm không ngủ rồi.

Ta và Hắc Mạc Dực mang theo tên còn sống duy nhất của trận tập kích an toàn trở về Huyện Bạch Văn, nhìn bá tánh đã ngủ say, lòng ta cũng kiên định không ít, ta nghĩ những người dân này đã liên tiếp mấy ngày gặp nhiều kinh hãi, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên ngủ có cảm giác an bình?

Nhưng bá tánh ơi, trong lúc các người ngủ say còn có mấy trăm người đang bảo vệ huyện thành này...

Ta cũng dựa ở bên tường ngủ thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta cảm giác như có người đang nhẹ nhàng dùng thảm trùm lên trên người ta, ta nhanh chóng mở hai mắt ra, là Hắc Mạc Dực, vì ta đột nhiên mở mắt, khiến vẻ mặt của hắn hơi có vẻ lúng túng.

“Hắc huynh cám ơn nhiều, huynh cũng ngủ đi.”

“Không cần đâu.” Lời của Hắc Mạc Dực rất đơn giản, nhưng ta biết, hắn sợ có đạo tặc nhân lúc đêm tối đánh lén.

“Như vầy đi, Hắc huynh, chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi.”

“Ừ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta gọi ngươi.” Hắc Mạc Dực nói xong cũng ngồi xuống bên cạnh ta.

“Được.” Ta gật đầu một cái, nhắm mắt ngay.

Nhưng, khi ta mở mắt ra đã là sáng sớm rồi, mà đầu của ta còn dựa vào vai Hắc Mạc Dực nữa...

Ta nhanh chóng ngồi ngay ngắn người lại, nhìn chăm chú vào Hắc Mạc Dực, cảm giác cực kỳ xấu hổ, lúng túng vô cùng.

“Xin lỗi, không đánh thức ngươi.”

“... Không, không, nên nói xin lỗi là ta mới phải, ta ngủ say quá, xin lỗi đã khiến Hắc huynh một mình thức canh suốt đêm.” Ta đang làm gì vậy nè, thiệt là, giờ là lúc nào rồi, làm sao mà ta lại ngủ như heo chết vậy chứ, vô số các anh hùng đang hăng hái chiến đấu ngoài kia, mà Hắc Mạc Dực cũng vì sợ kẻ địch ban đêm đánh lén phải thức canh cả đêm, chỉ có ta! Chỉ có ta đây là kẻ vô dụng ngủ cả đêm!!!

Nghe ta nói hết, Hắc Mạc Dực cũng không tiếp lời, mà chỉ đứng lên, nhìn về phía ta: “Đi lấy điểm tâm đi.”

“Ừ.”

Ta gật đầu một cái, vội theo Hắc Mạc Dực xuống kho lúa, gạo trong kho ta đã tính qua, chỉ đủ cho dân chúng và các quan binh ăn trong ba ngày, làm sao bây giờ? Ta nên phân chia như thế nào đây? Việc ngăn chặn lũ lụt ít nhất cũng phải mất hơn nửa tháng.

Ta phải tìm Bạch Nguyệt Diệu viết thư xin gửi lương cứu trợ cho hoàng thượng, nhờ hoàng thượng trợ cấp lương thực cho chúng ta, nhưng, chờ lương thực chuyển tới đây ít nhất cũng phải mất bốn ngày, hơn nữa lỡ như trên đường đi thời gian bị kéo dài thì sao? Trước mắt khẩu phần lương thực còn có ba ngày, đều đều phân phối thì không thể nào, xem ra phải nhiều nước ít gạo, còn các binh sĩ ngăn chặn lũ lụt thì phải nhiều gạo ít nước, chỉ có thể làm vậy thôi.

“Các vị dân chúng, rất xin lỗi, kho lương thực ước chừng chỉ còn đủ khẩu phần ăn trong ba ngày, ta có một quyết định ích kỷ, đó chính là phải để các vị ủy khuất mấy ngày này phải ăn ít cháo rồi, còn phần lớn lương thực ta sẽ dành cho các quan binh đang ngăn chặn lũ lụt, rất xin lỗi.” Ta áy náy nói xong, bá tánh toàn bộ đều rời đi, họ thất vọng sao? Đối với quyết định của ta họ không hài lòng sao? Nhưng, ta thật sự không còn cách nào khác.

“Làm sao bây giờ?” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Quyết định của ngươi bá tánh cũng rất tán thành!” Hắc Mạc Dực nói xong, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, ở chỗ xa mới có rất nhiều bá tánh đi tới.

Chuyện gì đang xảy ra?

“Lam hàn lâm, ngày hôm qua chúng tôi đã cảm nhận được ân huệ của Nhị hoàng tử, cho nên hôm nay nam tử khắp thành đều sẽ cùng đi ngăn chặn lũ lụt, còn nữ tử sẽ phụ trách đưa cơm cho họ!”

“Đúng đó, còn có nữ tử chúng ta nữa mà, một ngày ăn một bữa cũng được rồi, quan trọng là các binh sĩ đang ngăn chặn lũ lụt!”

“Dạ.”

Trời ơi, trời ơi, đây chính cái mà người ta gọi là toàn dân chung tay chống lũ sao? Ta bị loại tình cảnh này làm cho cảm động, bọn họ đều là dân chúng đồng lòng một dạ, bọn họ biết ai là người minh hiền, cho nên họ tình nguyện dâng hiến thể lực của mình, bảo hộ gia viên mình, ta tin tưởng, rất tin tưởng, trận lũ lụt này đi qua, Huyện Bạch Văn sẽ càng thêm tốt đẹp!

Gương mặt ta đầy nước mắt nhìn Hắc Mạc Dực, hắn cũng lộ ra nụ cười ôn nhu.

Ta mang theo không dưới một trăm dân chúng đi chống lũ, còn các nữ tử thì ở phía sau đẩy thức ăn.

Thành quả đạt được là lũ lụt dữ dội rõ ràng đã bị đẩy lui xuống được mấy phần, ha ha, loại đoàn kết nhất trí này đến thiên tai cũng không cách nào chiến thắng chúng ta!!!

Các quan binh mang theo thân thể mệt mỏi đi về phía xe thức ăn, nhưng khi bọn họ thấy những dân chúng bình thường nhiệt tình kia, trong thoáng chốc cũng tràn đầy tinh thần phấn chấn, quan dân vốn là một nhà mà.

“Nhị hoàng tử, hạ quan có chuyện cần bẩm báo.” Ta nói xong, lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, đôi mắt trong suốt hôm nay cũng hiện đầy tơ máu rồi.

“Ừ.” Có thể thấy Bạch Nguyệt Diệu mệt mỏi, vì mỗi lần hắn nhìn thấy ta cũng sẽ trêu ta một phen, mà lần này lại dứt khoát như thế.

Ta và Bạch Nguyệt Diệu đi tới một nơi tương đối yên tĩnh, hắn ngồi trên chiếu, ăn hết cháo trong bát. Hắn cũng rất đói rồi.

“Nhị hoàng tử, kho lương thực còn dư lại không nhiều nữa, xin Nhị hoàng tử viết một lá thư cầu xin Thánh thượng ban cho chút khẩu phần lương thực.”

“Ngồi xuống.” Bạch Nguyệt Diệu không để ý tới chuyện kia, chẳng qua là nói hai chữ, ta cứ thế động cũng không động đứng trước người của hắn: “Cần ta mời sao?”

“Hạ quan không dám.” Ta vừa mới ngồi xuống, hắn lập tức tựa đầu vào vai ta, thân người ta hơi run rẩy, không biết nên làm thế nào cho phải, ta nên đẩy hắn ra, hay là mặc cho hắn tiếp tục như vậy nữa?

Chờ đến lúc ta phản ứng kịp thì hắn đã ngủ rồi.

Có lẽ hắn rất mệt mỏi, nhưng vấn đề lương thực hắn còn chưa giải quyết, bỏ đi, dù sao hắn cũng không phải thần thánh, chờ hắn tỉnh dậy, ta hỏi hắn một lần cũng được.

Lần này, chỉ lần này thôi, ta sẽ dung túng cho hắn hồ nháo.

Thời gian dần trôi qua, ta cũng không đánh thức Bạch Nguyệt Diệu, nhưng, ước chừng nửa giờ sau Bạch Nguyệt Diệu dần dần tỉnh lại...