Hoàng Hôn Sau Màn Mưa

Chương 7: Đôi gò má ửng hồng




Nằm lăn lóc trên giường, cơn đau nhức từ trên đỉnh đầu lan xuống vùng thái dương ép nàng phải tỉnh giấc. Lilith chầm chậm hé mở một bên mắt, mơ màng nhìn xung quanh. Chân tay mệt mỏi rã rời, thân xác này cứ như không còn là của nàng nữa vậy. Nàng uể oải ngồi dậy, định gọi Jane pha cho mình một tách trà gừng mật ong vì cảm thấy cổ họng sao khô rát quá, nhưng giọng nàng dường khàn đặc lại, khó cất lên thành tiếng. Hết cách, Lilith đành dùng mọi sức lực chậm chạm lê đôi bàn chân với dáng đi xiêu vẹo, từng bước từng bước tới cạnh bàn, rót tạm lấy một ly nước trắng. Vả lại cũng quá nửa đêm rồi, nếu giờ phiền Jane dậy chỉ vì một tách trà, nàng cũng thấy có lỗi.

Ánh trăng sáng soi qua ngoài cửa sổ, thêm đó là tiếng gió thổi rì rào qua những tán lá phía hoa viên tạo nên một không gian trông thật huyền ảo. Hôm nay, bầu trời đêm đen như nuốt trọn mất đi những vì sao lấp lánh, chỉ để lại một vầng trăng khuyết lẻ loi. Lilith tựa mình vào khung cửa, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật nên thơ này. Đột nhiên, cơn đau đầu lại xuất hiện thêm lần nữa khiến nàng mất thăng bằng mà hụt chân. Cùng lúc đó, từ trong túi có viên đá mặt trăng rơi ra, lăn long lóc trên mặt sàn tạo nên âm thanh bắt tai.

"Hoá ra là mày ở đây à.."

Khi đang từ tốn cúi xuống nhặt lấy, nàng chợt nhận ra rằng, hình như mình đã quên mất đi một vài điều quan trọng. Lilith còn không sao nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Vài ký ức mơ hồ trong trí óc nàng đang chắp vá lên nhau từ sự kiện đã xảy ra ngày hôm qua.

Tất cả mọi thứ cứ hệt như là một giấc mơ. Thế nhưng... giấc mơ ấy lại có thật.

Lilith đưa những đầu ngón tay thon dài lên đôi môi mình, mân mê. Nơi đây vẫn còn cảm nhận được bờ môi mềm mại, hơi thở ấm nóng, và cả những cái chạm đầy mãnh liệt của ngài.

"Victor Wilson"

Không hiểu vì sao, trong tâm khảm Lilith cứ vang vọng, liên tục gọi tên ngài. Trái tim nàng khi nghĩ về ngài cũng bồi hồi mà đập rộn ràng. Nàng cho rằng mình bị điên rồi. Vừa mới dứt một đoạn tình cảm dài đằng đẵng, không có lý nào lại động lòng với một người đàn ông khác vội vàng như vậy được. Chắc chắn là do nàng vẫn còn đang say, nàng đinh ninh là như thế. Dầu cho men rượu đã tan, nhưng đôi má nàng lại đang ửng hồng. Khoé môi cứ thế bất giác mà chợt... mỉm cười.

Chớp mắt đã tới buổi tối ngày hôm sau, một buổi thưởng thức nhạc kịch opera tại Nhà hát Hoàng gia, nằm trong một phần của Vũ hội Crocus Vernus.

Nhà hát opera Hoàng gia là một toà nhà rất ấn tượng nằm ở trung tâm của Covent Garden tại London. Bên trong toà nhà vô cùng lộng lẫy, lấy tông chủ đạo là vàng pha lẫn sắc đỏ thẫm tôn lên vẻ sang trọng mà cao quý. Trần nhà được khắc hoạ những bức tranh thần thoại với nhiều tầng ý nghĩa đan xen nhau tạo nên một khung cảnh thần bí. Giây phút những ánh đèn vàng rực rỡ rọi thẳng về phía sân khấu kèm theo tiếng kèn trumpet vang lên hùng hồn, tấm rèm đỏ sẫm lập tức được vén màn, cũng là lúc vở opera bắt đầu.

Vở kịch có tên gọi là Lohengrin được viết bởi nhà soạn nhạc Richard Wagner, dựa trên một phần của truyền thuyết lãng mạn trung cổ "Knight of the Swan" của nước Đức vào những năm 900. Trong đó, nhân vật chính là Lohengrin-một vị Hiệp sĩ Chén Thánh.

"Tại ven sông Scheldt, Viên sứ giả được Nhà vua cử tới, yêu cầu Bá tước giải thích tại sao lãnh địa của Công tước Barbant lại bị xâm phạm. Bá tước buộc tội cô gái hắn bảo trợ-Elsa, đã giết em trai mình-người thừa kế theo đạo Thiên chúa của dòng họ Barbant. Khi Elsa được gọi tới để tự bào chữa cho mình, cô đã kể lại giấc mơ cô sẽ được một vị hiệp sĩ tới cứu. Viên sứ giả gọi cho người biện hộ, song khi Elsa cầu nguyện, vị hiệp sĩ đã thực sự xuất hiện trên chiếc thuyền được một con thiên nga phủ bóng bao bọc trông đầy huyền ảo. Hiệp sĩ ngỏ lời cầu hôn nàng với điều kiện nàng không bao giờ được hỏi lai lịch của chàng. Đánh bại Bá tước trong cuộc giao chiến, vị hiệp sĩ đã tuyên bố sự trong sạch của hôn thê chàng.

Sau thất bại, vợ chồng Bá tước đau khổ thề sẽ báo thù. Vợ Bá tước đã tiếp cận El như người bạn, cố gắng gieo rắc sự nghi ngờ và khiến nàng phải tò mò. Trong khi vị hiệp sĩ được tuyên bố là người bảo vệ dòng họ Barbant, tên Bá tước đã lén lút cộng tác ủ mưu với bốn quý tộc khác phản nghịch.

Tại lối vào nhà thờ lớn, vợ chồng Bá tước cố gắng dừng đám cưới, bảo rằng hiệp sĩ lạ mặt kia thực chất là kẻ lừa đảo, yêu cầu chàng phải nói ra thân phận. Song chàng từ chối, nói rằng chỉ có El mới có quyền được chất vấn chàng. Dù phiền muộn, nhưng El vẫn khẳng định niềm tin của mình trước khi họ bước vào nhà thờ, dưới sự chấp thuận của Nhà vua.

Nhưng trong phòng cưới, El và chồng đang say đắm bên nhau cho tới lúc sự băn khoăn thắc mắc khiến nàng cuối cùng phải hỏi xem nguồn gốc của chàng. Trước khi nhận được đáp án, Bá tước và tay sai của hắn xông vào. Qua làn nước mắt, Elsa đưa hiệp sĩ kiếm và chàng đã dùng nó để giết Bá tước. Ra lệnh cho đám quý tộc mang người đến chỗ Nhà vua, chàng buồn rầu bảo với El rằng sẽ giải đáp cho nàng sau.

Hộ tống El và một chiếc quan tài tới vùng Scheldt, vị hiệp sĩ nói tên mình với Nhà vua và từ chối làm chỉ huy quân đội chống lại quân xâm lược. Bởi theo như luật lệ, các hiệp sĩ Chén Thánh phải ẩn danh, nếu danh sách của họ bị tiết lộ, họ phải trở về nhà.

Chàng chào từ biệt rồi trở về với con thiên nga thần. Vợ Bá tước sung sướng trước sự phản bội của El với vị hiệp sĩ có thể phá bỏ lời nguyền đã biến em trai nàng thành thiên nga. May thay, lời cầu nguyện của Lohengrin đã kịp biến em trai nàng trở lại bình thường, và sau khi nói rõ người em chính là người thống trị của dòng họ Barbant, Lohengrin biến mất theo một chú bồ câu, để lại El gọi với theo người chồng của mình, vô hồn gục xuống đất."

Thật buồn, khi bản nhạc "Here Comes the Bride" vang lên, cô dâu xinh đẹp trong tà váy trắng đang được dẫn đến trước bàn thờ Chúa để làm lễ trong ngày cưới... thì ngay sau đó, cặp đôi đã phải lìa xa nhau mãi mãi.

Khoảnh khắc vở kịch hạ màn, những tràng vỗ tay khen thưởng, những giọt nước mắt rơi lã chã vì cảm động cho một chuyện tình bi thương. Giữa đám người náo nhiệt như vậy, chỉ có mỗi Lilith vẫn đang hồn nhiên, tâm hồn thẩn thơ treo ngược khung trăng. Không hiểu duyên cớ làm sao, hình ảnh dịu dàng của ngài Công tước cứ lảng vảng trong tâm trí khiến nàng không tài nào tập chung nổi.

"Hôm nay hình như ngài ấy không tới..."

Suốt buổi opera, mắt nàng cứ nhìn đi đây đó như đang tìm kiếm một bóng hình. Và khi tìm mãi hình bóng đó cũng không thể thấy, khuôn mặt nàng đã ánh lên chút vẻ thất vọng.

Nàng làm sao thế này...? Cứ như rất mong muốn được gặp người...

Đến tận cuối vở kịch, ngài Công tước vẫn không hề xuất hiện.

Tháng tư đến xua tan đi hơi thở se lạnh còn sót lại của mùa đông, nàng lắng nghe trong âm thanh giữa mùa xuân có tiếng cánh én vỗ đang bay rợp trời, những chùm hoa đã vươn lên mình khỏi nền đất tươi xốp khoe sắc thắm, tỏa hương thơm nồng nàn. Hôm nay cũng là ngày Dạ vũ thứ hai diễn ra. Để tăng thêm phần thú vị và cho các quý cô lẫn quý ông có nhiều cơ hội làm quen với những người khác giới khác hơn, luật lệ được đưa ra đã có một chút thay đổi. Khác với sự thông thường của Vũ hội trước, những người tham dự Dạ vũ Cyclamen Cyprium lần này, tất cả đều phải đeo mặt nạ, hay nói cách khác là "Dạ vũ giấu mặt".

Nhớ lại lần trước, Lilith đã bỏ chạy đi để lỡ mất một cơ hội tìm "nửa kia", nên nàng chỉ còn hai lượt khiêu vũ nữa thôi, nếu không nàng sẽ lại phải đợi thêm ba năm nữa-khoảng thời gian khá dài đối với một thiếu nữ thời bấy giờ. Vì vậy, nàng thấy lần này mình cần phải cố gắng hơn.

Không nhìn được mặt cũng có cái lợi của nó, bởi chỉ cần diện những bộ cánh thật ấn tượng là đã có thể thu hút được bạn nhảy. Do đó bữa nay, thay vì chọn những chiếc đầm giản dị nàng vẫn thường sử dụng, Lilith hôm nay như trở thành... một người khác. Nàng diện một chiếc váy trễ vai bồng bềnh được may với hơn mười lớp lụa mỏng và nhẹ tênh trên một khung corset, lấy màu pastel tông xanh dương làm chủ đạo. Trên thân váy điểm xuyết những viên pha lê cùng những con bướm bạc lấp la lấp lánh thêu nổi hệt như chiếc váy dạ hội của Cinderella. Mái tóc nàng cũng đã được búi cao gọn gàng và tất nhiên, không thể thiếu đi chiếc trâm quen thuộc.

Thực tình, Lilith đã khá đắn đo việc có nên tiếp tục cài nó hay không. Đã rất lâu rồi, nàng phụ thuộc vào sức mạnh từ chiếc trâm ấy, nó giống như là bùa an thần của nàng vậy. Hoặc có thể, do nàng vẫn chưa hoàn toàn đủ dũng khí để "đón nhận" bản thân mình.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Căn nhà chìm trong yên lặng bỗng từ đâu có tiếng hét lớn vọng lên từ dưới tầng.

- Lilith!! Chị còn định ở lì trong phòng tới bao giờ nữa! Đã 8 rưỡi rồi!!

Do tính khí nóng nảy, Jennifer không nhẫn nhịn nổi mà tức tối hét lớn, thông báo nàng ta sẽ không chờ thêm giây nào nữa. Nàng ta chưa từng đủ kiên nhẫn để đợi người khác, đặc biệt là chị kế của mình. Bởi dù sao có lẽ trong thâm tâm nàng ta, cũng chỉ coi Lilith như "người ở chung nhà".

Đúng thật lạ kỳ, thường thì nàng ấy đều có mặt sớm hơn và nàng mới là người phải đợi Jennifer. Thế nhưng dù hôm nay Lilith đã chuẩn bị xong xuôi tươm tất, song nàng vẫn chưa dám rời khỏi phòng. Nàng thấp thỏm lo âu. Lần đầu tiên, Lilith thử thay đổi, làm mới bản thân nên nàng không chắc liệu mình như thế này có ổn không? Mặc một chiếc váy quá phô trương như vầy, sẽ không sao chứ? Nàng tự ti lắm. Đôi phần nàng cũng e ngại ánh mắt săm soi từ mọi người. Muôn vàn suy tư trong đầu cứ bủa vây lấy nàng làm nàng có chút chùn bước.

"Do ngài ấy!"

Vì ngài đã cổ vũ nàng.

Vì ngài đã tiếp thêm cho nàng sức mạnh?

Hoặc, nàng bị bỏ bùa rồi.

Chắc chắc là thế, chứ không đời nào, nàng lại có gan làm việc "không giống nàng" như thế này được. Chung quy, có lẽ Lilith chỉ muốn kiếm một ai đó để đổ lỗi cho hành động kỳ lạ này của mình.

"Nếu cô không thể yêu bản thân, cô sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc đâu."

Nhưng rồi một lần nữa, lời nói của ngài Công tước chợt thoáng qua trong tiềm thức như đang thúc giục nàng. Lilith nhắm nghiền mắt lại, hai bàn tay xiết chặt. Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh tự nhủ... đến lúc nàng phải vượt qua nỗi sợ hãi rồi.